Người xưa vẫn thường nói, sau cơn lũ lụt chắc chắn sẽ xảy ra dịch bệnh.
Một tháng sau, phía Nam Thương truyền tin tới, báo rằng có một căn bệnh truyền nhiễm bắt nguồn từ chủng loại vi khuẩn không rõ đang hoành hành tại đó.
Bệnh viện Đế quốc phái nhân viên tới cứu trợ, yêu cầu phải tìm ra nguyên nhân gây bệnh cho bằng được, nhanh chóng dập dịch.
Trần Cảnh An là Beta duy nhất trong đoàn bác sĩ cứu trợ, Phục Việt chỉ liếc mắt đã nhận ra y.
"Em tới đây làm gì?!" Phục Việt kéo y tới chỗ không người, nhiều ngày không nghỉ ngơi đầy đủ khiến tơ máu che kín mắt hắn.
Phục Việt tức giận, nói: "Em có biết nơi này nguy hiểm như thế nào không? Em tới đây góp vui làm gì?"
"Vì sao tôi không thể tới?" Trần Cảnh An nhìn hắn qua lớp áo bảo hộ: "Đây là con đường nhất định phải bước qua nếu muốn trở thành bác sĩ trưởng."
"Nhưng em là Beta! Em có biết tất cả những người chết đều là Beta không hả? Cơ thể em không bằng Alpha, cần gì phải tỏ vẻ chứ? Lập tức quay về cho tôi!"
"Beta thì làm sao? Tôi cũng là bác sĩ!"
"Nhưng em không phải bác sĩ khoa truyền nhiễm." Phục Việt bắt lấy người kia: "Em có đến cũng không giúp được gì."
"Phục Việt!" Trần Cảnh An bỏ tay hắn ra: "Tôi có thể xử lý vết thương ngoài, có thể hỗ trợ giải phẫu thi thể, tiêm rồi lấy máu, những việc này tôi đều có thể làm."
"Nhưng..." Phục Việt còn định nói thêm.
"Anh cứ coi như tôi muốn lập công đi." Trần Cảnh An nói xong những lời này liền bước về phía lều của bác sĩ.
Trần Cảnh An đi theo đoàn cứu trợ, bận rộn chẳng phân biệt rõ ngày đêm.
Từng nhóm người được đưa vào bệnh viện dã chiến, sau đó từng nhóm thi thể mắc bệnh truyền nhiễm được hỏa táng.
Cuối cùng, đoàn chuyên gia về bệnh truyền nhiễm đã tìm được vi khuẩn gây bệnh trong quá trình giải phẫu thi thể bệnh nhân, tìm ra nguồn lây.
Phục Việt đích thân đứng ra chỉ huy cấp dưới hỗ trợ những người trong khu vực chịu ảnh hưởng dựng lại nhà cửa, gia cố lại phòng ốc, người dân nghe được tin này đều vô cùng kích động.
Bỗng nhiên, trong lúc đang tu sửa, xà nhà bất ngờ rơi xuống, Phục Việt đẩy cấp dưới đang đứng sững ra nhưng bản thân lại không kịp tránh thoát, một góc xà nhà nện xuống vai hắn.
"Thiếu tướng!" Phó tướng đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi: "Anh có sao không?"
"Bác sĩ, bác sĩ!" Cấp dưới định chạy ra ngoài gọi bác sĩ nhưng lại bị Phục Việt ngăn lại: "Không sao, tôi tự đi tìm bác sĩ." Hắn nhíu mày chịu đau, phân phó: "Mọi người cứ tiếp tục."
Lúc Phục Việt tới tìm, Trần Cảnh An đang tiêm cho một cô bé.
Dáng vẻ của y rất dịu dàng, thấy cô nhóc sợ sệt, Trần Cảnh An xoa đầu, bảo nhóc nhắm mắt lại.
"Mở mắt ra nào!" Trần Cảnh An tháo nịt cầm máu ra: "Nhìn xem, anh đã nói là không đau mà, phải không?"
"Wow, thật sự không đau luôn!" Cô bé mừng rỡ nói: "Anh, em mong sau này chỉ tìm anh để tiêm thôi!"
"Bé ngốc." Trần Cảnh An nở nụ cười: "Đáng lẽ em phải hy vọng sau này không bao giờ phải tiêm mới đúng chứ."
Cảnh tượng trước mắt quá đẹp, Phục Việt không muốn phá vỡ.
Nhưng Trần Cảnh An vẫn thấy được hắn, y lập tức đứng dậy: "Anh bị thương sao?"
"Ừ." Phục Việt cảm thán: "Bị xà nhà rơi vào."
Trần Cảnh An dẫn hắn vào, để hắn ngồi xuống, cắt lớp áo phòng hộ và quân trang của Phục Việt, để lộ phần vai trái đã bị thương, máu thịt lẫn lộn.
"Không đau sao?" Trần Cảnh An hỏi người đàn ông đang giả vờ bình tĩnh trước mặt.
"An An, em gầy." Phục Việt nhìn y, thở dài: "Đã nửa tháng tôi chưa nhìn thấy em."
Trần Cảnh An dừng tay, một lúc sau mới nói: "Mỗi người một việc, như vậy rất tốt."
Y lấy Povidone (*) khử trùng cho Phục Việt, nhất thời cả hai cùng không nói năng gì nữa.
(*) Povidone: dùng để tiệt trùng.
Trần Cảnh An thành thạo băng bó cho Phục Việt, dặn dò hắn những điều cần lưu ý, sau đó thông báo: "Ngày mai tôi sẽ trở về."
"Ừ." Phục Việt đứng lên, định nói với Trần Cảnh An rằng nửa tháng này y tuyệt lắm, mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Nhưng cuối cùng, hắn chỉ nói: "Thuận buồm xuôi gió."
Trần Cảnh An gật đầu, đáp lại: "Cũng chúc anh mọi việc đều thuận lợi."
Lại là chúc anh mọi việc đều thuận lợi.
Miệng vết thương của Phục Việt bỗng dưng đau nhói.
Hắn nhớ lại gió bắc gào thét không cho ai ngủ tại doanh trại khép kín, cả trận bão tuyết trên pháp trường có thể khiến người ta đóng băng, và cả câu hỏi mà bản thân hắn không dám hỏi ra thành lời.
Bỗng nhiên Phục Việt trở nên dũng cảm hơn, hắn gọi y lại, hỏi: "Trần Cảnh An, nước mắt của em lúc ở doanh trại khép kín là dành cho tôi sao?".