Ta bừng tỉnh từ cơn ác mộng, đầu đỏ đầy mồ hôi lạnh. Nhớ đến ngày đó 12 người bọn ta ngâm mình trong ôn tuyền không dám đi ra, cho tới khi mấy người bọn ta bất tỉnh, não phát trướng, bụng đói đến mức thiếu chút nữa là mất mạng. Cuối cùng lúc hồi cung còn bị mấy thị vệ, cung nữ trong cung cười đến chết khϊế͙p͙
Nghĩ đến đây, ta càng thêm không thể tha thứ cho nữ nhân này. Lạnh lùng hừ 1 tiếng, ta lấy giấy và bút mực ra, và 1 chiếc khăn màu đỏ. Ta quyết định truy nã nàng. Chờ khi ta bắt được nàng, xem ta như thế nào chỉnh nàng
Tinh tế ma mực, theo bản năng vung tay lê. Trên tờ giấy hiện lên 1 bức họa. Ta lúc này mới phát hiện, bức tranh của ta cư nhiên là cái bóng lưng cuối cùng nàng để lại cho ta
Nhìn bóng lưng kia, nghĩ đến bộ dáng ngày đó nàng biến mất trước mặt ta. Trái tim đập thình thịch. Ta lại nhớ đến nụ cười của nàng. Nụ cười như hoa, tuyệt diễm, tuyệt đẹp, mang theo chút tình mẫu tử, đúng là làm cho ta rung động hơn tất cả nụ cười trên thiên hạ
Cầm bút lên, lại vẽ 1 bức tranh nữa. Nét vẽ rất đẹp, rất đẹp, lại làm tim ta bình bịch nhảy lên! Ta vỗ vỗ ngực, chuyện gì xảy ra? Hôm nay làm sao vậy? Tại sao ta cư nhiên nhìn bức họa của nàng mà cảm thấy khẩn trương? Đáng chết! Chắc hẳn là bởi vì sợ lại bị nữ nhân đó true cợt. Rõ ràng bọn ta đã đáp ứng điều kiện của nàng, nhưng nàng lại vô sỉ mà đem toàn bộ của bọn ta cầm đi
Ta nghĩ đến bộ dạng ngày đó nàng nhìn thân thể của ta, không khỏi đỏ mặt lên. Rõ ràng là 1 nữ nhân chán ghét! Chán ghét! Chán ghét! Chán ghét! Chán ghét giống hệt Tuyên Tuyết Dung
“Người đâu! Đi Tuyên thành truyền lời cho ta, bảo Tuyên Tuyết Dung đến Hoàng thành!” Ta giương giọng nói
“Dạ! Thái tử điện hạ!” cung nhân lên tiếng
Ta vỗ về trái tim đang đập bình bịch, nữ nhân đó nói nàng là a di của Tuyên Tuyết Dung. Không sai, hai người họ có chỗ tương đồng, ngay cả nụ cười cũng giống hệt nhau. Như vậy, nàng ta chắc hẳn biết nàng ở nơi nào
Một khi biết được nàng ở nơi nào, ta sẽ liền trả thù nàng. Trả mối thù ngày đó nàng lấy đi quần áo của bọn ta
Ta cũng muốn nhân lúc nàng tắm rửa, lấy đi y phục của nàng. Nghĩ đến bộ dáng lõa thể kêu lên sợ sệt của nàng trong ôn tuyền, hai mũi nóng lên, dòng máu mũi từ từ rơi xuống! chuyện gì xẩy ra? Ta giống nhị đệ rồi sao? Thân thể bất hảo rồi? Nghĩ đến đây, ta không khỏi trợn mắt, hôn mê bất tỉnh
“Thụy thái y, chuyện gì xảy ra! Sao hoàng nhi của ta té xỉu rồi?” Tuyên phi lo lắng nói. Nữ nhân chán ghét! Quả nhiên, nữ nhân Tuyên thành đều chán ghét! Ngoại trừ mẫu thân
“Cái này! Theo lão phu thấy, Thái tử điện hạ là vì khí huyết dâng lên, Tuyên phi nương nương, lão nghĩ, thái tử điện hạ đã tới tuổi nạo phi rồi!” Thụy thái y cau mày nói
Tuyên phi hét lớn “Như thế nào có thể! Hoàng nhi của ta còn nhỏ như vậy! Thụy thái y, chắc chắn là ngươi nhầm rồi!”
Ta cau mày, nạp phi! Khi huyết dâng lên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải chỉ là chảy máu mũi sao? Nhị đệ còn hộc cả máu đấy! Sao không bảo hắn nạp phi! Ngẫm lại, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trước khi ta chảy máu rồi ngất xỉu, là bởi vì nghĩ đến bộ dáng bên trong ôn tuyền của nữ nhân đó. Vì vậy nên mới chảy máu mũi
Vốn là tức giận! Ta đang tức giận nàng. Nếu không phải tại vì nữ nhân này, ta như thế nào mà thất lễ trước mặt mọi người. Làm cho tôn nghiêm của Thái tử một quốc gia cũng khộng còn. Lại còn bị phụ hoàng trách mắng! A! Rốt cuộc nữ nhân này là chuyện gì xảy ra! Nghĩ đến đây, ta không khỏi nghĩ đến bộ dáng lúc tắm rửa của nữ nhân đó! Máu mũi lại rơi xuống
Tuyên phi sợ hãi kêu “hoàng nhi”. Ghê tởm. Ta mở mắt ra, nhỏ giọng nói “Mẫu phi, hài nhi làm liên lụy rồi! Chuyện nạp phi không có vấn đề gì! Hài nhi không nên nạp phi sớm như vậy! Hài nhi muốn bồi mẫu thân thật nhiều
Bên môi nàng nở nụ cười tươi như hoa, đem ta ôm vào lòng, nhỏ giọng nói “Mẫu phi biết rồi! Mẫu phi thật cao hứng a!”
Ta rất muốn đẩy nàng ra, nữ thân Tuyên thành thật sự rất chán ghét!
“Nghe nói con sai người gọi Tuyết Dung Tuyên thành đến Hoàng thành cùng đọc sách với con, phải không? Nữ nhi của ca ca mẫu phi từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, mẫu phi vốn có ý khi con lớn, sẽ nạp nàng làm thái tử phi, tương lai sẽ là quốc mẫu. Vốn tưởng rằng con rất chán ghét nàng, không thể làm gì khác hơn là tuyển chọn người khác, ai ngờ con lại đích thân đưa nàng tới. Hoàng nhi quả nhiên là biết nghe lời!” Tuyên phi nhỏ giọng nói
Ta cau mày, 1 ngày nào đó, ta sẽ giết ngươi. Đoạt ta từ tay mẫu thân đã đủ chán ghét, bây giờ cư nhiên còn muốn quyết định chuyện hôn nhân đại sự của ta! Một khi người Tuyên thành kế nhiệm ngôi vị hoàng hậu, thế lực của Tuyên thành sẽ tăng mạnh vô hạn. Một khi như thế, Hoàng quốc sẽ đổi chủ, sẽ không còn là của họ Đường!
Chỉ cần Đường Vấn Thiên ta còn sống 1 ngày, ta sẽ không để chuyện này phát sinh. Nếu nữ nhân này muốn ta lập Tuyên Tuyết Dung làm hậ, như vậy, ta liền thừa thế thu phục Tuyên thành, bình ổn giang sơn, đem Tuyên thành nhổ tận gốc. Bên môi ta phiếm 1 chút lãnh ý
Chờ tuyên phi đi rồi, ta liền nhảy dựng lên, đem bức tranh thu lại. Nữ nhân này chỉ là của 1 mình ta. Ta mới không cần chia sẻ với người khác
“Ngươi gọi ta tới làm gì?” Tuyên Tuyết Dung chau mi nói
Ta đã cho rằng ta sẽ không còn chán ghét nàng ta, nhưng nguyên lai lại không được! Ta quả nhiên là chán ghét nàng ta đến chét khϊế͙p͙. Ta lấy bức họa ra, trải trên thư bàn, thấy trong mắt nàng tađầy sự kích động
Nàng ta cơ hồ kêu lên “Ngươi như thế nào có được bức họa của nàng! Ngươi gặp nàng khi nào? Gặp nàng ở đâu?” Khẩu khí của nàng ta vừa nghẹn vừa vội, nhưng tâm tình ân cần, không lừa được người
“Nàng đã chết!” Ta cẩn thận nhìn vẻ mặt của nàng ta “Trước khi chết, nàng bảo ta nói với ngươi 1 câu, không bao giờ muốn thấy ngươi nữa, xin lỗi!”
Nước mắt của Tuyên Tuyết Dung liền rơi xuống “Nàng chết lúc nào? Nàng chết như thế nào? Mẫu thân!” Dứt lời, nàng ta quỳ rạp xuống đất
Sắc môi ta trắng không còn chút máu “Nàng là mẫu thân của ngươi? Ha ha! Quả nhiên! Ngươi không nói ta cũng không nhận ra, ngươi cư nhiên giống hệt nàng! Nàng còn nói nàng là a di của ngươi! Nữ nhân này! Nữ nhân này!” Ta kinh hãi nói “Vậy phụ thân ngươi là ai?” Đôi mắt ta đỏ ngầu
Tuyên Tuyết Dung khϊế͙p͙ sợ nhìn chằm chằm vào mắt ta “Chuyện này hình như không liên quan đến ngươi!”
“Là Tuyên thành thành chủ, có đúng không? Rõ ràng chính mình đã có thê thϊế͙p͙, lại còn đi trêu chọc nữ nhân! Ghê tởm?” Không biết tức giận bởi chuyện gì, ta muốn 1 chưởng đập lên thư bàn, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, ta lại đổi hướng, đấm thẳng lên tường. Lòng bàn tay bị chấn thương làm cho đau đớn, nhưng xem ra còn kém xa nỗi đau trong lòng
Không biết chuyện gì xảy ra, nước mắt liền rơi xuống!
Tuyên Tuyết Dung lau đi nước mắt cho ta, nhỏ giọng nói “Ngươi đang khóc! Tại sao ngươi khóc?”
“Bàn tay rất đau!” Ta quay lưng đi, không cho nàng ta thấy nước mắt của ta, trên thư bàn, bức họa của nàng vẫn được đặt ở đó. Không hề bị hỏng! Thật tốt. Hỏng rồi thì ta sẽ không biết làm thế nào mà truy nã nàng!
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết