Lãnh Cung Hoàng Hậu

Quyển 3 - Chương 39-1: Kết cục – Phần 11

Hắn cau mày nhìn chằm chằm vào mắt ta, nửa ngày mới nói “Ngươi có quan hệ gì với nàng? Tại sao có cảm giác ngươi rất giống nàng!”
“Ta là a di của nàng, đương nhiên là giống! Đường Vấn Thiên! Ngươi nhất định phải đối tốt với nàng, không thể để người ta khi dễ nàng, biết không?”


Hắn nghiêng đầu “Có nhiều bằng hữu cùng nhau chiếu cố như vậy, ta tin cuộc sống của nàng sẽ không quá tệ! thân phận địa vị của bọn họ cũng không giống người thường!”


“Mà ngươi! Nhất định phải đặc biệt chiếu cố!” Bởi vì nàng là nữ nhi của ngươi. Ta vỗ vỗ cái đầu đau đớn, thật sự hận không thể lập tức độn thổ cho rồi. Tên Đường Vấn Thiên này không phải cũng đã sớm biết Tuyên Tuyết Dung vốn là nữ nhi của hắn rồi đó chứ? Cho nên, mới có thể bảo vệ nàng như vậy! Đầu đau quá! Sắp mất đi nhận thức rồi


“Ta có chỗ nào không tốt? Không bằng, ngươi chờ ta lớn lên! Chờ ta trưởng thành, ta sẽ lấy ngươi, được không?” Hắn nghiêng đầu cưới nói. Nụ cười bên môi hắn vô cùng đáng ghét, giống hệt bộ dáng của hắn 20 năm sau


Ta 1 chưởng đánh vào đầu hắn “Ngươi muốn thành thân với ta, phải không? 8 năm sau, đến Phượng Hoàng cốc tìm ta! Nhớ kỹ, ta tên là Diệp Dược Nô!”
Ta không nghĩ rằng hắn thật sự sẽ đi tìm ta! Tiểu hài tử nói như thế, hôm nay nói, ngày mai sẽ quên ngay! Khóe môi ta phiếm nụ cười chán ghét


Nửa ngày mới giương giọng nói “Lâu Nhạc Khanh! Ngươi nghe kỹ cho ta, nhớ kỹ tên Diệp Dược Nô này! Nếu như tương lai có người thành danh hơn ngươi thì người đó chính là nàng! Ha ha!”
Đường Vấn Thiên cau mày “Ngươi cũng là đại phu? Như vậy, ngươi có thể chữa bệnh cho nhị đệ của ta không?”


Vấn Hiên? “Ngươi nói phụ hoàng của ngươi đến Phượng Hoàng cốc tìm Diệp thần y. Nói là theo lời của Diệp Dược Nô, làm cho hắn đến chữa bệnh cho nhị đệ ngươi. Nếu có thể kéo dài được vài chục năm, khi đó liền sẽ có người tiếp tục kéo dài mạng sống cho hắn!”


Ta nói xong, liền xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói “Đường Vấn Thiên! Hảo hảo chiếu cố…!” Ta 1 hơi nghẹn ngào trong cổ họng, nửa ngày mới nói “Hảo hảo chiếu cố Tuyên Tuyết Dung!” Kim Long thần ngọc trong lòng nổi lên gió lốc, ta lập tức biến mất ở trong gió


Ta đương nhiên cái cách ta biến mất này vốn kinh ngạc đến cỡ nào, nhưng là, ta không rảnh mà quan tâm bọn họ đang suy nghĩ cái gì! Trong đầu ta có 1 nơi quan trọng hơn muốn đi


“Diệp tiểu thư! Ngươi rốt cục phát hiện rồi! Duyên phận của ngươi và Đường Vấn Thiên vốn xuất phát từ nữ nhi thân sinh của các ngươi!” Ngân Long lạnh nhạt nói


Ta lắc đầu, “Ta như thế nào cũng không nghĩ rằng kết quả sẽ như thế này! Ngân Long thần! Nguyên lai, ta vẫn hận, người mình hận đến mức muốn đào mộ cư nhiên lại là nữ nhi của chính mình. Một nữ nhi tính tình giống ta, dung mạo cũng giống ta! Tại sao có thể như vậy!” Ta tới bây giờ, ta vẫn bị vây giữa sự khϊế͙p͙ sợ


Hắn cười lắc đầu, “Đó là thiên duyên của nữ nhi ngươi! Nàng nhất định phải được ngươi cứu, sống ở thời không khác, được chủ nhân Tuyên thành nuôi dưỡng, bởi vì không thể ở thế giới của ngươi, cho nên, nhất định cũng sẽ phải vì Tuyên thành mà chết! Căn nguyên duyên diệt! Nữ tử này cho ngươi chính tay cứu ra, cũng sẽ do ngươi chính ta giết chết! Mặc dù đối với ngươi mà nói là rất tàn nhẫn, nhưng là, nếu như lúc đầu Diệp tiểu thư không cứu nàng từ chiến trường thì sẽ không có tai họa sau này! Nhưng là, nếu Diệp tiểu thư sớm biết kết kết quả thì vẫn sẽ đi cứu nàng, phải không?”


Ta gật đầu. Không sai! May là ngày đó tại Tuyên thành, bọn họ đủ nghĩa khí, không nói ra chỗ mộ của nàng! Nếu không, ta đã thật sự đem thi thể của nàng nấu lên rồi, bảo sao bây giờ ta có thể gánh vác nổi! Chuyện này quá mức quỷ dị, đến nỗi ta căn bản không có thời gian suy nghĩ nhiều


“Ngân Long! Ta muốn đi Phượng Hoàng cốc, ta muốn nói cho Diệp Dược Nô, nhất định phải cứu Dung nhi! Nhất định không thể cho nàng độc dược!” Nói đến chỗ này, nước mắt ta liền rơi xuống!


Hắn lắc đầu, rồi lại lắc đầu “Vốn là không cậy người, cần gì cưỡng cầu nữa đây! Nàng nhất định phải do chính tay ngươi giết chết! Hết thảy nhân kiếp số đều do trời cao quyết định. Vốn nên cùng Đường Vấn Thiên tài tử giai nhân, ông trời tác hợp cho các ngươi ân ái đến già, mà bây giờ, 2 người các ngươi lại chỉ có đoán nghi, đố kỵ. Mê muội thế nhân, ta, sao lại chưa từng nếm trải. Thôi, Diệp tiểu thư muốn thế nào thì cứ làm đi! Cố gắng hết sức của ngươi, đi thay đổi số phận của nàng đi! Cố gắng hết sức của người cứu sống Đường Vấn Hiên đi! Chúc ngươi thành công!” Hắn dứt lời, liền phi thân lên, trong chốc lát liền chỉ để lại bóng dáng đuôi rồng


Không phải nói Thần Long không thấy đuôi sao? Tại sao hắn lại trái ngược? Ta lắc lắc đầu, lúc này mới cầm Long Thần ngọc bằng 2 tay, mắt khép hờ, trong chốc lát d a4 tới bên ngoài Phượng Hoàng cốc! Lúc này mới biết phát hiện, nguyên lai trong tay ta còn đang cầm quần áo của Đường Vấn Thiên! Nguyên lai vừa rồi chỉ lo nói chuyện với hắn, căn bản đã quên trong tay còn có bộ quần áo này! Như vậy, Đường Vấn Thiên phải làm sao bây giờ?


Lúc này, mẫu thân hẳn còn chưa mất! Trong lòng ta có chút chua xót
Các muội muội cũng đang rất khỏe mạnh. Đang lúc này, liền thấy 1 thanh niên tóc trắng, trên lưng là 1 hòm thuốc rất to, đang dìu 1 người phụ nữ bụng rất to chậm rãi bước đi


Ta híp mắt, người thanh niên này nhìn rất quen mắt. Hai người bọn họ, ta tuyệt đối không nhận sai, là phụ thân và mẫu thân của ta. Ta nhìn vào bụng mẫu thân, có chút sợ run, trong bụng mẫu thân là ai?
Ta từ trong lòng lấy ra sa mạn màu đỏ, đeo vào trước mặt, lúc này mới chậm rãi xuất hiện trước mặt bọn họ


“Diệp thần y, Diệp phu nhân, nhi vị có khỏe không?” ta chắp tay với hai người, cuối nửa người, sống mũi có chút cay cay. Như thế nào cũng không ngờ rằng ta cư nhiên còn có thể gặp lại 2 người họ. Đây hẳn là thiên duyên của Dung nhi đây? Đối với phụ thân, ta vẫn rất áy náy, ngay cả cơ hội để nói với người 1 tiếng xin lỗi ta cũng không có. Bây giờ, 2 người bọn họ lại đang ở trước mặt ta, bảo ta có thể nào không chua xót trong lòng đây?


Mẫu thân lạnh lùng nói “Ngươi là ai? Nếu tới đây ắt là có việc cầu [nhờ] phu quân ta,  vì sao phải che mặt? Sợ người nào nhận ra sao?”
Phụ thân ôn hòa nói “Phu nhân! Tâm bình khí hòa! Cẩn thận cái bụng! Tiểu thư đây có phải có thân nhân cần chữa bệnh?”


Ta đứng thẳng người lên, nhìn chằm chằm mẫu thân. Nếu không có cái bụng to kia, mẫu thân vốn là 1 nữ nhân rất xinh đẹp. Nguyên lai, dung mạo của ta giống mẫu thân! Trong lòng ta thầm nghĩ. Phụ thân ấm thuận đứng ở kế bên, như là muốn đem toàn bộ thế giới giao cho nàng. A! Nguyên lai, nữ tử tính cách giống ta cũng có thể có hạnh phúc. Lúc này, đột nhiên ta bắt đầu cảm thấy hâm mộ mẫu thân! Mặc dù trong ấn tượng của ta, người một mực sinh hài tử cho phụ thân, nhưng là, tình yêu của phụ thân dành cho người là không thể nghi ngờ!”


Người là vì sinh hài tử cho phụ thân mà chết, nhưng là, người lại cam tâm tình nguyện
“Nảy giờ không nói gì! Vốn là muốn làm gì!” Mẫu thân lạnh lùng hừ 1 tiếng “Không nên chậm trễ hành trình của bọn ta! Không thấy sau lưng tướng công của ta là cái hòm thuốc lớn sao? Rất mệt a!”


Hảo hoài niệm à! Ta còn nhớ, lúc còn nhỏ, mẫu thân ngày ngày nói với ta… “Diệp phu nhân sắp sinh rồi? Bây giờ rong nhà đã có bao nhiêu hài tử?”


Phụ thân nói, “Hai người bọn ta vốn muốn đi tìm cao dược tốt nhất. Hài tử trong bụng nhà [ý là thê tử] ta vẫn bất hảo. Ngươi biết không? Đứa nhỏ này nếu không sinh ra thì lại càng bất hảo rồi!”
Ta cau mày “Sắp sinh rồi tại sao lại còn mang nàng ra ngoài, giao cho Diệp Dược Nô chăm sóc không tốt hơn sao?”


Phụ thân nghiêng đầu, nửa ngày mới nói “Ai là Diệp Dược Nô? A! Nhưng tên này thật sự rất dễ nghe! Dược Nô! Bất quá, đây là tên của 1 nữ oan, ta kết luận bào thai này vốn là 1 bé trai!”
Ta thoáng giật mình, xem ra, ta còn chưa được sinh ra “Là song thai! Diệp thần y, bào thai nay của phu nhân vốn là song thai!” Ta cười


“Ngươi như thế nào biết!” Mẫu thân kinh hỉ nói, “Ta vốn đã nói, ta thích nữ nhi! Ta muốn nữ nhi! Nhà ta cứ phản đối! Bây giờ lại muốn ra ngoài hái thuốc, lại sợ ta ở nhà 1 mình đột nhiên trở dạ, liền chỉ có thể mang ta ra ngoài!”


Thì ra là thế! “tiểu nữ tử cũng biết chút y lý, cả gan phiền phu nhân cho tiểu nữ xem mạch, để cho tiểu nữ xem thượng nhất mạch của người, xem xem bào thai này là nam hay là nữ!”
Phụ thân sắc mặt hổ thẹn, nửa ngày mới nói “Rõ ràng là nam! Có gì mà phải chẩn mạch!”


Nhưng mẫu thân lại nói “Chẩn mạch thì chẩn mạch chứ có làm sao? Như thế nào? Sợ hủy hoại thanh danh thần y của chàng?”
Phụ thân ngập ngừng rồi nửa ngày mới nói, “Ta đây hái thuốc làm sao bây giờ?”
Ta lắc đầu, “Không cần phải đi hái! Phu nhân hội tự nhiên trở dạ!”


Ta bắt mạch cho mẫu thân, tinh tế chẩn đoán, nửa ngày mới nói “Chúc mừng Diệp thần y, là song thai nữ nhi! Rất đẹp! rất thông minh!”
Mẫu thân nắm lấy tay ta, vội vàng nói “Thật vậy chăng? A! Ta thật là cao hứng a! Kiếm! Ta thật rất cao hứng! Kiếm! Chàng có nghe không?”


Ta điểm huyệt trên người mẫu thân, qua chốc lát, người liền kêu lên 1 tiếng, ngồi xổm xuống đất, nói là muốn sinh rồi. Bời vậy, làm cho phụ thân gấp đến mức đầu đầy mồ hồi
Ta bật cười, nói với mẫu thân “Bây giờ về cốc sinh thì vẫn còn kịp!”


Mẫu thân ta gật đầu. Phụ thân cúi xuống bế mẫu thân, chạy vội vào cốc. Ta cũng theo sát theo. Hôm này là ngày rất tốt để sinh hài tử


Lúc này Diệp gia chỉ là mấy gian phòng rách nát, trong lòng ta có chút chua xót, cũng khóc trách cả ngày phụ thân ra ngoài hái thuốc cũng mang mẫu thân theo, nơi này ngay cả 1 người làm thuê cũng không có. Ta từ trong lòng móc ra 1 thỏi vàng, vừa rồi tại Hoàng quốc lấy được vài thỏi từ Đường Vấn Thiên


Nghĩ đến đây, ta đột nhiên nhớ tới mấy bộ quần áo của hắn, không thể nói còn có thể tìm được mấy lượng bạch. Dù sao cũng không thể quay lại nữa, chi bằng làm cái khác


Ta đem quần áo của mấy người họ mở ra, nhìn thấy trong túi quần áo của họ cư nhiên có rất nhiều ngân phiếu! Hơn nữa còn là ngân phiếu của thời này. Cau này, ta không khách khí lấy hết số ngân phiếu đó. Cho tiền nhạc phụ nhạc mẫu vốn là nghĩa vụ của người con rể như hắn. Không cần phải khách khí với hắn


Bên trong phòng sinh truyền ra 2 tiếng trẻ con khóc. Ta kinh hỉ nâng mắt lên. Diệp Dược Nô và Diệp Dược Nhi được sinh ra rồi. Ta bỏ ngân phiếu vào trong hồng bao [phong bì đỏ], cầm ngân phiếu, đứng cách cánh cửa, giương giọng nói “Diệp thần y, có phải là 2 nữ nhi hay không? Có phải rất giống phu nhân không?”


Bên trong không có thanh âm, qua được chốc lát, phụ thân mở cửa, chán nản bước ra, nhẹ nhàng gật đầu “Đúng vậy! Ta hành y nhiều năm như vậy cũng không thể kết luận được mà nam hay nữ, xin hỏi vị tiểu thư này chẩn đoán bằng cách nào?”


Ta cười “Đây là bí mật bất truyền của ta!” Bản thân mình là nam hay nữ, đương nhiên là ta biết. Ta cầm hồng bao trong tay, 2 tay dâng lên “ vị thiên kim này sẽ mang đến khí tức mới cho Phượng Hoàng cốc! Xin Diệp thần y nhận lấy chút tâm ý nho nhỏ của ta!”


Hắn thoáng giật mình, “Điều này sao?! Ta như thế nào không biết xấu hổ!”
Ta lắc đầu, “Tương lai thần y sẽ sinh được 16 tiểu hài nhi. 14 nữ nhi, 2 nam nhi. Cho nên, mấy gian phòng này vốn không đủ dùng. Xin tiên sinh nghĩ tới tương lai của hài nhi, tu sửa sương phòng của mình!”


Hắn thoáng giật mình, “Sinh nhiều như vậy sao? Hả! ” Hắn lùi ra sau 3 bước “Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Vì sao lại biết chuyện của ta nhất thanh nhị sở?”


Ta cười nói, “Diệp thần y thật muốn biết sao? A! ta đã quên, thần y vốn là bằng hữu của người nọ, đã nhìn thấy loại chuyện này còn nhiều hơn ta!” Ta nói xong, liền vén khăn che mặt, nhìn gương mặt khϊế͙p͙ sợ của hắn, cười nói “Phụ thân! Ta là nữ nhi mới ra đời của người! ta tên là Diệp Dược Nô! Ta sẽ thừa kế y thuật của người!”


Hắn sợ run nửa ngày, “Rất giống thê tử của ta! Nhưng là, ngươi có chứng cớ gì?”


Ta cười, tháo tóc ra, lộ ra 1 nốt ruồi nhỏ màu đen đằng sau gáy, ta quỳ rạp xuống đất, giương giọng nói “Xin phụ thân xem! Nơi này của ta có 1 nốt ruồi đen! Ngài vào xem đi, có phải sau ót của nữ nhi ngài cũng có 1 nốt ruồi đen giống như vậy!”


Hắn cau mày, vọt nhanh vào trong, qua chốc lát sau, lúc này mới kinh nghi bất định đi tới, nhỏ giọng nói “Nguyên lai, cư nhiên là thật!”
“Vậy sao ngươi có thể đến nơi này?” Hắn kinh ngạc nói
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết