Bọn họ như là có mưu tính trước, nhất định phải làm nhất cử nhất động của ta hôm nay tiêu tan vô hình. Nhất định phải làm cho ta buông tha Tuyên thành. Quan trọng hơn là, nhất định phải làm ta từ bỏ ý định trả thù Tuyên Tuyết Dung! Tại sao? Bọn họ rốt cuộc là vì cái gì?!
Ta đứng trong mưa gió, trong khoảng thời gian ngắn, cư nhiên vô cùng bất lực
Dân chúng nhìn thấy Đường Vấn Hiên mang theo Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng, liền quỳ xuống, hô tham kiến Thái tử, tham kiến Công chúa!
Ta tưởng rằng, trong tình cảnh này bọn họ tất hẳn sẽ động đao kiếm nếu không nhìn thấy Thái tử. Ai ngờ, người Hoàng quốc thật không phân chuyện rõ rang! Cư nhiên lại đối với hắn tam quỳ cửu khấu
Trong lòng ta cực lạnh. Lúc này, nếu biến Tuyên thành trở thành 1 quả pháo hoa khổng lồ phóng lên trời, quả sẽ không có khả năng. Tỷ muội ta sớm đã có đường lui, như vậy, Tuyệt Thế và Tuyệt hoàng thì sao?
Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng như là đang thương lượng cái gì, một hồi lâu Đường Vấn Hiên mới giương giọng nói “Nô nhi! Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng có lời muốn nói với nàng! Ta dẫn bọn chúng lên!” Hắn nói xong, liền mang theo hài tử, chậm rãi bước lên bậc thang dẫn lên thành lâu
Các tỷ muội cũng không lên tiếng, tất cả đều âm trầm cau mày. Một chiêu này của Đường Vấn Thiên và Đường Vấn Hiên thật sự rất độc! Làm cho ta lùi bước!
Trong chốc lát sau, Tuyệt Thế và Tuyệt hoàng liền vô cùng thương tâm mà đứng ở trước mặt ta “Mụ mụ!” Tuyệt Hoàng nhỏ giọng, run rẩy kêu lên
“Tuyệt Hoàng! Tuyệt Thế!” Ta bước qua, Tuyệt hoàng phi thân vào lòng ta, Tuyệt Thế thì đứng trong mưa vô cùng thương tâm mà nhìn ta
“Mụ mụ! Người muốn tiêu diệt Hoàng quốc của ta sao? Không có hoàng quốc, ta có thể đi nơi nào? Đại nam nhân, có thể nào cùng với mụ mụ bước chân vào giang hồ?!” Trong mắt hắn có lệ, không tin mà nhìn ta
Ta cau mày.”Tuyệt Thế! Mụ mụ bây giờ đã cưỡi hổ khó xuống!”
“Tuyệt Thế! Ngươi giết ả đi! Nữ nhân như ả, chết vẫn không đủ! Ngươi mau làm chủ đại sự! Ngươi giết ả thì có thể làm vị Vương vĩ đại của chúng ta! Hôm nay, ngươi không giết ả, ngươi không xứng làm Thái tử điện hạ tôn kính của chúng ta!” Tuyên Tiền Thần lớn tiếng nói
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người dưới thành lâu đều lớn tiếng nói theo “Xin thái tử điện hạ giết chết Diệp Dược Nô! Chúng ta liền dâng cả giang sơn cho Thái tử điện hạ!”
Nhiều người đông đúc, thanh âm của bọn họ xuyên qua làn mưa, trong khoảng thời gian ngắn, đã vang vọng khắp bầu trời
Sắc mặt Tuyệt Thế thoáng cái trở nên rất khó coi! Trong mưa gió, vô vùng thương tâm mà nhìn ta! Mà ta, cũng đang nhìn hắn! Ta muốn nhìn xem, trái tim của hài tử này có đủ tàn nhẫn hay không! Có phải sẽ vì con dân của hắn mà giết chết mẫu thân này hay không!
Mặc kệ quyết định của hắn như thế nào, ta đều phải thành toàn hắn! Hắn muốn làm quân chủ vạn người kính ngưỡng, như vậy, Diệp Dược Nô ta chết cũng là xứng đáng
Các tỷ muội cũng quay mặt không nhìn bọn ta. Đối mặt với quyết định của quân chủ quân lâm thiên hạ, các nàng, tựa hồ đã biết kết cục rồi! Nhưng là, các nàng cũng là mẫu thân, cho nên, các nàng cũng có thể lý giải tâm tình của ta, cũng có thể biết, ta sẽ không chống cự
Tâm tình của 1 người làm mẹ chính là như thế! Dù là tính mạng của chính mình cũng sẽ hi sinh cho tiền đồ quang minh của hài tử! Diệp gia ta chính là như thế
Tuyệt Hoàng tránh khỏi vòng tay ta, xoay người lại, lạnh lùng nhìn vào mắt hắn “Tuyệt Thế! Ngươi sẽ không giết mẫu thân! Có phải không? Nói cho ta biết, ngươi sẽ không giết mẫu thân!”
Tuyệt thế trầm mặc không nói, vô cùng thương tâm mà nhìn nàng
Vấn Hiên đứng ở 1 bên, tỉnh táo nói “Tuyệt Hoàng, để cho hắn tự quyết định!”
Tuyệt hoàng xoay người lại, nói với mọi người đang quỳ ở dưới thành lâu “Các con dân Tuyên thành! Các ngươi bức Thái tử Tuyệt Thế như vậy là có ý gì! Các ngươi chỉ là muốn hắn đem người phụ nữ trước mặt giết chết thôi! Tâm tình của các ngươi bây giờ, ta rất rõ! Nhưng là, nếu như Diệp Dược Nô đồng ý không dùng thuốc nổ, ngược lại còn đồng ý lui binh thì sao? Đối với mọi người mới là có lợi, không phải sao?”
Mọi người phía dưới bắt đầu xôn xao, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi
Đường Vấn Thiên đứng ở trong thành, trong tay cầm nén nhang, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm ta
“Các ngươi đừng nghe bọn họ nói bậy! Diệp Dược Nô không chết, sao có thể rút khỏi Tuyên thành! Cho dù ả đồng ý rời khỏi cũng sẽ trả thù! Tuyên gia ta, vì ả nữ nhân này, chết cũng đã chết, bị thương cũng đã bị thương! Mọi người nói, loại nữ nhân này còn có thể ở lại trên cõi đời này không?” Tuyên Tiền Thành hét lớn
Tuyệt Hoàng đi qua, tát 1 cái sầm mặt hắn, đem đẩu của hắn đánh cho lệch sang 1 bên. “Công chúa nói chuyện, đâu đã tới lúc cho thứ dân ngươi mở miệng! Ngươi cho rằng ngươi là con của Tuyên Tuyết Hạo thì có thể kế thừa quân vị tướng quân của hắn sao? Phàm là võ tướng, thì phải có bản lãnh!” thân thể nhỏ nhắn uy nghiêm của nàng đứng trong mưa gió, lạnh lùng nhìn vào mắt hắn “Nhớ cho kỹ ai mới là chủ nhân chân chính của Tuyên thành! Không phải ngươi! Không phải Tuyên gia! Mà là hoàng thất Hoàng quốc ta!” Nàng quay đầu lại, nói với mọi người “Các ngươi không thể giết Diệp Dược Nô! Giết nàng, thì vẫn còn 3000 nhân mã! Bọn họ đến từ khắp mỗi nước! Các ngươi phải biết rằng nhiều người khác cũng muốn xâm chiếm Hoàng quốc ta! Hoàng quốc ta đại loạn, đó là thời cơ tốt nhất cho bọn chúng! 3000 người, ở đây còn có ta, Hoàng đế, Thái thượng hoàng, ngươi nói xem! Chính bởi vì có mặt Diệp Dược Nô, bọn họ mới án binh bất động! Các ngươi muốn hắn giết Diệp Dược Nô? Rốt cuộc thì ai mới là đồ đần có chủ ý tiêu diệt Tuyên thành, tiêu diệt Hoàng quốc ta?!”
Lời của nàng, kiều giòn vang dội, nhưng vô cùng làm cho người ta tin phục! Hài tử của ta đã trưởng thành!
Tuyệt Thế đứng bất động, lạnh lùng nói “Tuyệt Hoàng! Nói cho cùng…!”
Nàng gật đầu với hắn. Hai người song chưởng cùng đánh. Tuyệt Thế xoay người lại, giương giọng nói với các quan binh ngoài thành “ Hà Quang Vinh!”
Phó tướng của Tuyên Tuyết Hạo tiến lên vài bước, quỳ rạp xuống đất “Có mạt tướng!”
“Ngươi đã là phó tướng lâu nay, như vậy, từ nay trở đi, danh hào tướng quân liền giao cho ngươi. Từ nay về sau, tướng quân hãy làm cho tốt! Các liệt sĩ đã chết đi của Tuyên thành đều truy phong làm Vương! Đại táng long trọng! Về phần tôn tử Tuyên gia, do tuổi còn nhỏ, không biết minh biện, liền giao cho hoàng thất nuôi dưỡng! Đãi ngộ tương đương với hoàng tử, hoàng nữ! Về phần trấn thủ Tuyên thành, ta sẽ phái người khác đến!” Hảo! Hảo! Hảo!
Làm tốt lắm! Một chiêu này làm thế lực của Tuyên gia toàn bộ tan rã. Bọn họ mặc dù cùng hoàng tử, hoàng nữ đãi ngộ tương đương, nhưng chỉ là được nuôi dưỡng! Phái người mới thủ thành, thì có nghĩa, Tuyên thành này từ nay về sau liền chính thức thuộc về Hoàng quốc!
“Mạt tướng lĩnh mệnh!” Dứt lời, liền đứng lên, nói với chúng tướng sĩ “Lui binh 1 dặm!” Chúng tướng sĩ thu hồi thi thể người Tuyên gia, lúc này mới lui binh
“Hà thúc thúc! Hà thúc thúc! Ngươi như thế nào có thể làm như vậy đây! Hà thúc thúc, phải bào thù cho phụ thân! Hà thúc thúc!” Người Tuyên gia khóc la, mắt thấy đại thế đã mất, cơ hồ chết ngất
“Ầm ĩ cái gì! Hay không muốn làm hoàng tử, hoàng nữ Hoàng quốc?” Nhận Hỷ lạnh nhạt nói
Con người chính là bởi tham quyền trọng thế mới có thể làm ra nhiều chuyện như vậy! Chủ tướng có lệnh, binh lính không làm trái! Hơn nữa, chủ tướng trước đã chết rồi! Là người, đều biết cư xử nên làm thế nào
Thấy bọn họ lui ra, hắn liền xoay người lại, nói với dân chúng Tuyên thành “Mọi người hãy lui ra đi! Ta cam đoan, Tuyên thành sẽ không có việc gì! Về nhà, muốn ăn cơm thì ăn cơm, có công việc thì làm
Đám người bọn họ loạn cả lên, một hồi lâu mới nói “Tuyệt Thế thái tử! Mặc dù Tuyệt Hoàng công chúa phân tích không tệ! nhưng là, người mới là Thái tử của chúng ta! Chúng ta nghe theo lời người nói! Người nói, người muốn xử trí nữ nhân họa quốc này như thế nào? Mặc dù là quốc mẫu tương lai của chúng ta, nhưng là, nếu không giết loại nữ tử này, Thái tử như thế nào phục chúng!”
Tuyệt Thế lạnh lùng cười “Việc này, ta tự có chừng mực! Việc cấp bách chính là giải nguy cho Tuyên thành! Giải nguy cho Tuyên thành hay giết chết Diệp Dược Nô! Các ngươi có thể tự mình lựa chọn! Hoàng quyền không can thiệp! Nếu không, ta không ngại bớt đi 1 cái thành trì này
Hắn nói, vừa lạnh lại vừa tuyệt, bọn họ làm như cảm giác được quyết tâm của hắn, liền cũng không lên tiếng, nhưng lại vòng vo phương hướng, hướng về phía Đường Vấn Thiên, yên lặng quỳ gối! Dân ý đã quyết
Cái chết của người Tuyên gia đã làm tức giận dân chúng! Bọn họ, không giết ta, không thống khoái!
Hoàng quốc quả là nơi nực cười, quân đội của ngươi, có thể vì 1 tướng quân mà lui ra 1 dặm; mà dân chúng Tuyên thành lại có thể vì 1 Tuyên gia mà đắc tội với Hoàng đế tương lai! Bọn họ bởi vậy, nói cách khác, trừ phi Tuyệt Thế giết chết ta, nếu không, bọn họ đã không dâng tặng hắn ngôi vị Thái tử! Cho dù làm Hoàng đế tương lai thì mọi người cũng không quy phục
Đường Vấn Thiên nói “Mọi người đứng dấy Không có gì quan trọng bằng tính mạng của mọi người! Tuyên thành sau này còn phải dựa vào các ngươi đây!”
Hắn hắn, vừa nhẹ mà vừa nhuyễn [mềm mỏng], nhưng lại kỳ dị trấn an lòng người. Người Tuyên thành đột nhiên tuôn ra 1 tiếng khóc lớn. Tất cả mọi người đều khóc theo thành tiếng
Những người này, rất nhiều người trong nhà đều có gia nô của Tuyên phủ. Bởi nhờ ân huệ của Tuyên phủ, mới có thể sống đến hôm nay. Cho nên, cừu nhân [kẻ thù] của Tuyên phủ, đối với bọn họ mà nói, cũng là cừu nhân của cộng đồng! Chính sách bức ép của Tuyệt Thế, cũng không thành công! Đường Vấn Thiên đích thật là 1 vị Hoàng đế tốt, liếc mắt 1 cái là biết làm thế nào để khống chế tình thế
Không biết tại sao, trong lòng ta lại vô cùng thương tâm! Trong cơn mưa gió ác liệt này, ta, uy hϊế͙p͙ cả 1 thành người, nhưng vẫn không có biện pháp hỏi ra Tuyên Tuyết Dung ở nơi nào
Mà ta tin chắc, trong đám người đang quỳ ở đó, đại bộ phấn vốn biết mộ của ả ở nơi nào. Nhưng là, bởi vì nghĩa khí mà không nói
Tuyên gia, Tuyên gia, có thể được lòng 1 thành dân, có thể thấy bọn họ bình thượng không phải là người ác. Người đứng đầu 1 thành, không ức hϊế͙p͙ dân chúng cũng không khó, nhưng là, muốn toàn gia [cả nhà] cũng không được ức hϊế͙p͙ dân chúng thì khó như lên trời. Bọn họ tại trong dân chúng uy vọng, cao hơn công chúa, cao hơn thái tử. Thậm chí, còn cao hơn hoàng đế
Mưa, dần dần nhỏ lại, ta xuyên qua màn mưa, bình tĩnh nhìn chằm chằm Đường Vấn Thiên. Trong mắt hắn, chiếu ra 1 ánh sáng sang quắc. Khóe môi khẽ cong lên, hắn đang đắc ý. Trong lòng ta rùng mình. Đột nhiên cảm thấy chính mình rất lạnh! Cho đến lúc này, ta mới phát hiện, nguyên lai, lúc này đang là mùa đông. Hơn nữa, cả người đã ướt đẫm rồi, bị gió lãnh thổi qua, cả người lạnh đến phát run
Trúng kế rồi! Hắn, nương theo tay của ta, đem Tuyên gia uy vọng cao hơn hắn, bỏ đi! Không tốn nhiều công sức, đem Tuyên thành mình vẫn luôn để mắt, cất vào trong túi. Thuận tiện, lại xây dựng được hình tượng Hoàng đế nhân đức ở giữa dân chúng. Lại còn để cho 2 đứa con lập uy
Từ đầu đến cuối, ta còn không nghe được 1 chữ nhắc đến Tuyên Tuyết Dung
“Nàng có yêu cầu gì? Diệp Dược Nô!” Đường Vấn Thiên giương giọng nói
Ta cười lạnh, “Yêu cầu của ta, không phải rất đơn giản sao? Muốn chỗ mộ của Tuyên Tuyết Dung!”
Hắn nói, “Hai người chúng ta, mỗi người nhường 1 bước, nàng lui binh, còn ta sẽ khôi phục danh phận Hoàng hậu cho nàng! Thế nào? Dùng tính mạng của 1 thành người để đổi lấy ngôi vị Hoàng hậu, Diệp Dược Nô, nàng thắng rồi!”
Ta hung hăng nhìn vào mắt hắn. Bị hắn nói như thể ta dùng hết tâm lực là để có được ngôi vị Hoàng hậu của hắn. Khiến có ta giống như là đang ghen tuông
“Hoàng thượng, suy tính cẩn thận! Thiên hạ có quốc mẫu như thế này, quốc không còn là quốc!” Dân chúng lại khóc lớn lên
Đường Vấn Thiên giơ quả đấm lên “Diệp Dược Nô gây bất lợi cho Tuyên thành, xét đến cùng cũng là do ghen tuông với Tuyên Tuyết Dung đã chết! Nếu lúc này thuận theo ý nàng, ta cam đoan, nàng sẽ không làm ra loại chuyện thương thiên hại lý! Chỉ cần nàng hạ thủ lưu tình thì nàng chính là ân nhân cứu mạng của mọi người! Mọi người hẳn nên phục tùng nàng mới phải!”
Bên môi ta nở nụ cười “Đường Vấn Thiên! Quỳ xuống cầu xin ta, có lẽ ta sẽ xem xét 1 chút!”
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết