Lãnh Cung Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 25: Lãnh cung?


Trong lúc này ta thật sự rất muốn bất chấp tất cả mà đáp ứng hắn, không cần suy nghĩ nhiều mà cùng hắn cao chạy xa bay. Ta ngẩng đầu nhìn khoảng không trên trời, nước mưa rơi vào trong mắt ta, hoá thành nước mắt, chảy đầy mặt. Hít sâu mấy hơi, nức nở nói “Vấn Hiên, nếu là kiếp sau, Diệp Dược Nô ta quyết sẽ không phụ ngươi!” Dứt lời, liền xoay người, quay đầu đi, không nhìn hắn nữa, chạy vội đi! Nước mắt và nước mưa hỗn loạn rơi xuống. Ta nghe thấy ờ phía sau, Vấn Hiên gào lên 1 tiếng tế tâm liệt phế, tiếng theo là âm thanh va chạm. Lúc này, ta muốn quay đầu lại nhìn hắn 1 chút nhưng ta lại chỉ chạy vội về nơi ở của mình, lui vào bên trong lãnh cung của mình! Vấn Hiên, từ nay về sau, ta không còn được nhìn thấy ngươi nữa! Tại sao ngươi lại như thế? Cư nhiên làm cho ta cảm thấy rằng ta lợi dụng ngươi là điều rất vô sỉ, rất hèn hạ. Đứng chun g chỗ với hắn, ta không khỏi tự ti mặc cảm. 1 người ấm lương tốt bụng nhất thiên hạ như vậy mà vì ta đã làm cho 2 bàn tay kia nhiễm đỏ. Tay hắn lúc cầm sáo, tay hắn lúc đánh đàn, tay hắn lúc viết chữ, tay hắn lúc ôn nhu lau đi nước mắt cho ta, một đôi bàn tay thật ôn nhu, tinh khiết! Bây giờ, vì ta mà cư nhiên làm cho 2 bàn tay sạch sẽ này trở nên ô uế. Hắn cư nhiên nói với ta, hồng nhan chưa bao giờ hoạ thuỷ. Cái bị hoạ cho tới bây giờ chính là lòng người! 1 người nam nhân như vậy, 1 nam nhân như vậy…! Ta vỗ vỗ ngực, cảm thấy chính mình đau đến mức không thở nổi! Nếu như không có Đường Vấn Thiên, nếu như không có Tuyên Tuyết Tán lúc trước thì ta và hắn đã là 1 cặp đôi đẹp nhất trên đời này rồi, phải không? Phải không? chỉ là bây giờ, lại thêm 1 người là Tuyết Vô Ngân. A! 1 nữ tử như vậy, nữ tử đến từ Tuyết thành sẽ đi vào cuộc đời của Vấn Hiên, phải không? 1 người thông minh sáng dạ như vậy. Lúc trước, ta tưởng rằng làm cho 1 nam nhân thông minh sáng dạ như vậy trúng kế của ta, sa vào cảm tình của ta là chuyện rất dễ dàng! Nhưng khi chính thức bắt tay vào, ta lại không muốn tiếp tục dấn sâu. Nguyên lai, 1 lần nữa động tâm với 1 người là như vậy, tình nguyện bỏ quên mọi thứ! Nguyên lai, tình yêu là phải được đáp lại. Nếu chỉ là đơn phương thì tình cảm đó sẽ không kiên trì được lâu. Tình yêu có thể chia thành rất nhiều loại, có người đơn thuần chỉ vì yêu. Có người vì dung mạo của người khác mà yêu, có người vì được yêu mà yêu. Mặc kệ là loại nào, chỉ cần nỗ lực thật tình thì sẽ chính thức là yêu. Sẽ khắc cốt ghi tâm. Nếu tình yêu giữa ta và Đường Vấn Thiên là bất đắc dĩ, là tuyệt vọng; vậy thì, tình yêu giữa ta và Đường Vấn Hiên chính là thương cảm. Hoá ra, trái tim của 1 người phụ nữ có thể chia làm 2 nửa, 1 lòng người mà có thể đồng thời chứa đến 2 người nam nhân! Chỉ là, ta và Vấn Hiên chỉ có thể thán 1 tiếng bất đắc dĩ rồi.


Ba ngày trôi qua rất nhanh, Đường Vấn Thiên cũng không đến làm phiền ta. Ta ở bên cửa sổ nhìn về bọn người ra ra vào vào Xuất Vân điện, liền biết, hỉ sự đã đến gần. 3 ngày ta, ta ăn không ngon, ngủ không yên. Đôi khi, thật sự rất hận Đường Vấn Thiên, nếu như không phải tại hắn thì ta sẽ không cần đến nơi Hoàng quốc đáng chết này. Nếu như không đến Hoàng quốc thì làm sao mà phát sinh nhiều chuyện như vậy. Ngày hôm đó, trên các bậc thang của Xuất Vân điện có rất nhiều người trước nay chưa từng có. Ta nhìn vào trong mắt, đau đớn trong lòng. Vấn Hiên đúng là vẫn sẽ thành hôn. Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời. Mùa hè đã sắp hết sao? Tại sao hoa mai còn chưa nở? Nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt của ta lại không kiềm được, rơi xuống. Thời gian cứ chậm rãi trôi qua như vậy! Ta không biết đã dựa vào cửa sổ ngắm nhìn bao lâu, chỉ biết, kiệu hao đỏ chói đã đưa lên Xuất Vân điện, những thứ khác thì không còn nhìn thấy, cũng không còn nghe thầy! Nước mắt vẫn không ngừng rơi. Cho đến khi có 1 nữ tử nhỏ nhắn, lưng đeo 1 bao quần áo rất ta, trốn xuống từ trên cầu thang, chật vật xuất hiện trước mặt ta “Oa! Mỹ nhân tỷ tỷ! Mỹ nhân tỷ tỷ thật xinh đẹp! Tỷ biết nơi này là đâu không?” Nàng mở to mắt nhìn ta. Vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, mặc 1 thân tuyết sa màu trắng, màu da như ngọc, có thể bóp ra nước. Trên lừng nàng là 1 bao quần áo to, trông rất khả nghi. Ta không khỏi tưởng tượng xem trong bao quần ào này rốt cuộc là chứa thứ gì “Nơi này là Dược Nô cung, lãnh là lãnh cung trong Hoàng quốc. Ngươi đang làm cái gi? Đi trộm?” Ta chỉ chỉ vào bao quần áo của nàng. Nàng nghe vậy liền cao hứng nhảy nửa người lên, lộ ra bao quần áo rất to ở phía sau “Mỹ nhân tỷ tỷ nhìn 1 chút, xem ta có giống trộm không? Không gạt ngươi, mỹ nhân tỷ tỷ, muốn bỏ nhà đi, không mang theo vài thứ thì không được. À! Lãnh cung! Mới vừa rồi mỹ nhân tỷ tỷ nói, là lãnh cung! Hay là ngài chính là cái quái vật 3 đầu sáu tay, trên đầu có sừng, phía sau có đuôi, là nương nương yêu quái sẽ ăn thịt người? A! Sao lại xinh đẹp như vậy?” Nàng tò mò tiêu sái đến gần trước mặt ta, nhìn chằm chằm vào mặt ta, 1 hồi lâu mới nói “Yêu quái nương nương! Ngài đang khóc đấy! Tại sao lại khóc? Lúc khóc, nương nương cũng không rất đáng sợ!”. Ta không nhịn được, nhếch môi, cười thành tiếng “Sao lại hỏi như vậy? Nhưng thật ra, sao ngươi lại trốn ra khỏi Xuất Vân điện được? Ngươi trộm trong Xuất Vân điện sao? Trộm cái gì? Bao quần áo lớn như vậy, không phải là trộm cả mũ phượng của tân nương đó chứ?”. Nàng nghe vậy, liền vội vàng tiến lên, che miệng ta lại, nhỏ giọng nói “Mỹ nhân tỷ tỷ hảo thông minh! Sao ngươi lại biết ta trộm mũ phượng? Ngươi có muốn xem không?”. Dứt lời, liền phi thân nhảy vào trong phòng ta; nhưng ai biết rằng bao quần áo đó lại không lọt vừa vào cửa sổ được, nàng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đã hoá đỏ bừng.


Ta thiếu chút nữa đã bật cười, lúc nay mới tháo toàn bộ bao quần áo của nàng ra. Nàng phát hoả, liền chụp lại cái bao quần áo đang bị bung ra. Những thứ bên trong đổ rầm rầm ra. Ta nhìn vài thứ kia, có mũ phượng, có gương, có gối đầu, còn có rất nhiều vàng bạc châu báu, ngân phiếu,… ta cảm thấy thú vị, liền nhìn nàng mà bật cười. Nàng thật sự trộm cả mũ phượng của tân nương. Bộ dáng của nàng thật buồn cười. Nàng thì oa oa kêu to, vội vàng bắt tay nhặt những thứ đổ đầy trên mặt đất vào trong cẩm bố [ loại vải], kêu lên “Mỹ nhân tỷ tỷ, đừng cười nữa, giúp ta nhặt lên đi! Nhanh 1 chút!” Ta nhìn bộ dáng của nàng, cũng giúp nàng nhặt đồ lên. Cho đến lúc này, ta mới phát hiện, cái cẩm bố mà nàng đang trải trên mặt đất kia là Tôn thượng chăn. Món đồ này chỉ bên trong tân phòng mới có. Nói cách khác, cô nương này vừa chạy ra khỏi tân phòng!


“Có phải cô nương muốn bỏ trốn?” Ta cười nói, giúp nàng cột cao quần áo lại


nàng thử cột bao quần áo lên vai, lúc này mới nói “Đương nhiên là muốn trốn. Hơn nữa là quang minh chính đại chạy trốn! oa ha ha, hoàng cung này sao có thể làm khó dễ được ta!” Dứt lời, liền đông gõ, tây gõ vào mặt sàn của ta “Ngươi sẽ không nói là nơi này có mật thất thông ra ngoài đó chứ?”.


Ta lĩnh ngộ.
“Đúng vậy, mật thất trong lãnh cung! Tại sao không có? Tại sao không có?”  Nàng vừa gõ vừa nói
Ta vỗ vỗ cái trán đau đớn, một hồi lâu mới noi “Thực ra thì nơi này không phải là lãnh cung!”.


“Vậy thì nơi nào mới là lãnh cung, nơi này không phải là Long Dược cung sao?” Nàng mở to mắt hỏi ta
“Nơi này là Dược Nô cung!” ta hảo tâm trả lời
“Nhưng ngươi nói rằng nơi này là lãnh cung” Nàng nói to


“Nơi này chính là lãnh cung! Ngươi nói Long Dược cung mới là lãnh cung thì ta mang ngươi tới Long Dược cung là được!” Nói xong, ta liền đi ra khỏi phòng, ta phía trước, nàng phía sau, bay vọt về phía Long Dược cung. Ta cứ thắc mắc tại sao bên trong Long Dược cung lại không có 1 ai, hoá ra, nơi đó chính là lãnh cung ngày trước. Tại sao trong lãnh cung lại có ôn tuyền đẹp đẽ như vậy! Làm gì giống với lãnh cung, rõ ràng à nơi ở của phi tử mà hoàng đế yêu nhất. Nói thế nào cũng không giống. Hơn nữa, trong Tuyên phỉ cũng có phong cảnh giống hệt thế này. Lãnh cung? Bọn họ đang đùa phải không? Ta tưởng rằng nơi nay là chỗ Đường Vấn Thiên vì Tuyên Tuyết Nhi mà kiến tạo nên, nhưng không ngờ lại là lãnh cung! Một nơi lãnh cung mà Đường Vấn Thiên phải 3 ngày đều chạy đến thăm 2 lần! Đang nghĩ tới đó thì 2 người bọn ta đã đến Long Dược cung. Trong Long Dược cung vẫn như cũ, không có 1 bóng người. Ta thấy nàng đi vài bước về bên cạnh ôn tuyền, đột nhiên nở nụ cười với ta “Mỹ nhân tỷ tỷ, sau này còn gặp lại!” Dứt lời, liền nhảy vào trong nước ôn tuyền! Nguyên lai, mật thất thông ra bên ngoài là trong ôn tuyền này sao? Ta thầm nghĩ trong lòng. Ta nhớ tới lúc Hàn Mai rời đi, cũng là nhảy vào trong ôn tuyền này, nói như vật thì nơi này thật sự có đường ra rồi! Ta nhìn nước ôn tuyền, hôm nay độ ấm của ôn tuyền không giống với ngày xưa, ngày xưa, chỉ cần đến bên cạnh ôn tuyền thì sẽ cảm nhận được hơi ấm của nó; nhưng hôm nay, 1 chút cũng không có! Ta thò tay vào trong nước, lạnh như băng! Cau mày. Ta hoài nghi có phải chính tìm đã cảm giác sai rồi hay không, liền thò tay xuống làn nữa, vẫn là lạnh như băng. Nhiệt độ so với băng tuyền không sai lệch nhiều lắm. Xoay người, quay đầu đi về Dược Nô cung. Lúc này Xuất Vân điện hẳn đã náo nhiệt đến mức không thể phát hiện ra tân nương đã mất tích rồi đây! Trên đời này chưa người nào trộm đồ trong tân phòng mà có thể trốn thoát, còn khôn bị người khác phát hiện. Nếu tiểu cô nương kia chính là tân nương, vậy thì hôn lễ coi như xong rồi. Mặc dù ta không biết vì sao Tuyết Vô Ngân lại muốn đào hôn nhưng có thể xác định rằng: nàng sở dĩ có thể thành công là vì có người cố ý để cho nàng hành động. Cũng nó người cố ý tung tính đồn xấu về con người trong hoàng cung. Ngay cả 1 hoàng hậu trong lãnh cung – 1 người vốn không có giao tình – mà cũng bị hình dung thành yêu quái, cố thể thấy được người này đã tổn hao bao nhiêu tâm tư. Chưa biết chừng, người này là do Đường Vấn Hiên an bài! Không cần phải đích thân ra mặt mà cũng có thể giải quyết được hôn sự này, hắn lại sắm vai là 1 tướng công bị tân nương vứt bỏ, tranh thủ sự đồng tình của mọi người. Bộ dáng đáng thương thành thật sẽ thấm sâu vào lòng người. Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ bỏ trốn khỏi cung nhưng không ngờ hắn lại dùng phương thức này để giải quyết vấn đề. Không rời cung mà lại được thay thế bởi 1 người khác. Đáng thương cho 1 tiểu cô nương tuyết ngọc đáng yêu, bị làm cho đáng thương như vậy, Vấn Hiên thật thông minh. Cho đến lúc này, ta muốn không cười thì cũng không được. Nguyên lai, sau khi chuyện này được giải quyết, tâm tình của ta lại tốt như vậy! Nam nhân này cũng không nhu nhược như vẻ bề ngoài ta thấy. Lúc cần phải mạnh mẽ, hắn sẽ mạnh mẽ hơn bất cứ kẻ nào. Hơn nữa, quan trọng nhất là hắn toàn tâm toàn ý chờ đợi ta! vốn là cái hôn lễ này sẽ cho hắn 1 tân nương nhưng hắn lại không muốn. Chỉ bởi vì 1 câu nói cuối cùng của ta! Nếu có kiếp sau, Diệp Dược Nô ta quyết không phụ ngươi, hắn đang đợi! Hắn đang đợi kiếp sau của ta. Hắn không nói, ta không nói, nhưng trong lòng bọn ta lại biết rất rõ rằng kiếp sau trong lời nói của ta là ám chỉ cái gì. Là lúc ta có thể đánh bại Đường Vấn Thiên, cũng là lúc có thể từ bỏ. Là lúc ta đoạt lại thủ cấp của mẫu thân. Nhìn bầu trời, ngửa mặt lên trời, thở dài. Quả nhiên nhìn thấy Xuất Vân điện loạn cả lên. Trên bậc thang người lui qua lui lại nhiều không kể xiết. Mỗi người đều đang cầm 1 cây đuốc để tìm kiếm tân nương. Ha ha! Hôm nay hoàng cung thật náo nhiệt. “Đùng!” cửa phòng bị đá ra. Ta thở dài, người mà ta không muốn gặp lại tới nữa. Quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Đường vấn Thiên đang nổi giận đùng đùng đứng ở cửa, phát hoả nhìn ta “Tuyết Vô Ngân đào tẩu, ngươi có thấy không?”. Ta cười nói “ Các ngươi náo lên như vậy là vì tân nương đã đào tẩu rồi sao? Ta chưa bao giờ gặp qua Tuyết Vô Ngân. Cho nên, dù nàng xuất hiện trước mặt ta, ta cũng sẽ không nhận ra!”


Hắn thứ nổi giận đùng đùng, đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài dò xét 1 hồi lâu “Ở 1 góc độ nào đó thì hẳn có thể nhìn thây! Ngươi thấy nàng đi về hướng nào?”


Ta cười nói, “Hoàng thượng bây giờ hình như đang cầu khẩn ta, sao lại không nói lý như vậy, bộ dáng này không nên bày ra đâu!”
Hắn cau mày. Một hồi lâu đột nhiên ôm lấy thắt lưng của ta “Vậy thì, Hoàng hậu, ta nên hỏi hoàng hậu như thế nào đây? Ở ngay chỗ này hay trên giường?”


Ta hoài nghi quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Vấn Hiên với gương mặt tái nhợt đang đứng dưới cây mai, đứng ở trong đám người mà nhìn vào 2 người bọn ta. Hắn cố ý! Ta có dám thề là như vậy! hắn vốn đã thấy trước được Vấn Hiên nên mới làm như vậy với ta! Đường Vấn Thiên, tại sao mỗi lần khi hạnh phúc sắp đến được với ta thì ngươi liền phá hỏng? Ta không giận mà còn cười, ôm lấy cổ hắn cười nói “Hoàng thượng, nếu hoàng thượng cố tình thì ta đàm chuyện với hoàng thượng mấy ngày mấy đêm cũng được!” nếu làm giận 1 người cũng là thế mà làm giận vài người cũng là thế, tại sao lại không làm giận vài người? ta hài lòng nhìn gương mặt tái nhợt của Tuyên Tuyết Nhi! Những người khác cũng đang đứng đầy ở ngoài. Đường Vấn Thiên lúc này mới cả kinh. Hai tròng mắt khẽ đảo. Nói thế nào thì 1 hoàng đế như hắn mà ở chỗ này thân mật với 1 lãnh cung nương nương như ta, cũng sẽ có những tiếng đồn bất hảo về danh tiếng của hắn. Mà ta thì còn có cái gì để mất? đã là 1 yêu tinh 3 đầu 6 tay thì ta còn sợ cái gì? Cài gì cũng không còn sợ nữa. Nhiều nhất cũng là bị người ta đồn ra ngoài, hoang thượng và hoàng hậu “trọng thập cũ hoan” [nối lại tình cũ], nói với ta mà nói, chỉ có lợi chứ không hại. Loại tin tức này “nhiều hơn ích thiện”. Chưa biết chừng, hắn sẽ thực sự thả ta ra khỏi cánh cửa này, sau đó là có người thúc ngựa tới xu nịnh. Hoàng đế sủng ái 1 người nương nương là chuyện tốt. Sủng ngươi rồi, ái ngươi rồi, thế giới này cũng có thể là của ngươi. Không sủng ngươi, không thương ngươi thì thế giới này sẽ đối địch với ngươi. Bọn họ có thể đoán tới đoán lui rằng có phải ta đã xảy ra chuyện gì trong hoàng cung rồi hay không.


“Hoàng thượng, nơi nào cũng không phát hiện ra Tuyết tiểu thư! Nàng là 1 cô nương khuê các, còn đem theo nhiều đồ như vậy, căn bản là không đi được xa, bọn ta tin tưởng rằng nàng tất hẳn còn đang ở trong hoàng cung này. Chỉ cần lục soát từng nơi là có thể tìm ra Tuyết tiểu thư!” Tiểu tướng thống lịnh chắp tay bẩm báo. Ta nhận ra hắn, hắn là tiểu tướng mà có diện mạo giống với Tuyên Tuyết Tán. Bộ dáng của hắn làm cho ta nhớ tới ngày đó ta và Đường Vấn Thiên vì bị tóc quấn lấy mà không các cách nào thoát thân, đành cùng nhau chạy đến Long Dược cung


“Biết rồi! Lục soát thì cứ lục soát đi!” Đường Vấn Thiên phất tay
“Không thể lục soát” Đường Vấn Hiên nâng tay nói
“Sao lại không thể? Tân nương của ngài mất tích, Thái thượng hoàng, ngài không thấy lo lắng sốt ruột chút nào sao?” Tuyên Tuyết Nhi vội vã dậm chân


“Nơi này không có chỗ cho Quý phi xen miệng vào! Bây giờ đi tìm tân nương không phải là việc đúng đắn! Nếu việc này truyền ra ngoài thì Hoàng quốc còn mặt mũi nào? Tuyết thành giao cho chúng ta 1 vị Tuyết Vô Ngân đánh cắp đồ dùng trong tân phòng rồi chạy trốn, vậy thì còn cái cái gì? Chưa biết chừng là đã cao chạy xa bay với tính lang rồi? Như vậy ngươi mới hài lòng?” Vấn Hiên lạnh lùng nói.


Tuyên Tuyết Nhi nói muốn nhưng lại thôi. Một hồi lâu mới nói “Ta biết Tuyết Vô Ngân sẽ không tự tiện trốn đi như vậy. Chắc chắn là nàng bị người khác uy hϊế͙p͙”


“Sự thật là trên mặt đất không hề có dấu vết giãy giụa đánh nhau, tất cả đều bình yên. Nàng còn để lại 1 phong thơ cho ta! Nói là, Vô Ngân đi đây! Trời đất bao la, hoàng cung tuy lớn nhưng không thể giữ chân được Vô Ngân” Hắn móc ta phong thư từ trong lòng ra, lớn tiếng đọc lên. Đích thật chuyện này là tiểu cô nương đó. Ta cười thầm trong lòng. Nữ tử này thật là 1 người có phong cách. Tính tình của nàng cũng giống như Tiểu Hạ. Làm cho trái tim ta mềm yếu. Ta thậm chí có thể nhìn thấy gương mặt nho nhỏ đáng yêu của nàng, đôi mắt sáng quắt của nàng qua hình ảnh của Tuyết Vô Ngân. Nếu không gặp phải ta thì nàng quyết sẽ không khinh địch như vậy mà xuất cung. Hay là, căn bản nàng có cao nhân chỉ điểm? Ta đẩy Đường Vấn Thiên ra, nói với Vấn Hiên “Nếu tân nương đã trốn ra khỏi hoàng cung thì chúng ta không nên giống trống khua chiêng đi tìm. Nếu việc này truyền ra ngoài thì hoàng cung Hoàng quốc chúng ta sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Sẽ không còn uy tín nữa. Hoàng thượng, ngươi nói xem, có phải không?”


Đường Vấn Thiên híp mắt nhìn ta, bàn tay ôm lấy thắt lưng của ta càng chặt, giống như hận không thể giết chết ta. Bên hông ta đau đớn nhưng sắc mặt không đổi, cũng híp mắt cười như vậy. Bàn chân cũng đã giẫm lên chân hắn. Vẻ mặt của hắn cũng không đổi. Nhưng ta biết, ngón chân của hắn nhất định đã hoá xanh mét rồi “Hoàng hậu nói đúng! Nếu Tuyết tiểu thư thích giang hồ thì chúng ta cũng chỉ có thể mặc nàng. Một nữ tử thích giang hồ, chúng ta còn có thể có biện pháp nào đây? Có phải không? Tuyết Nhi”


Tuyên Tuyết Nhi thấy 2 người bọn ta cười đến cao hứng như vậy, tức giận đến chà chà chân, xoay người rời đi. Đường Vấn Hiên nhìn bộ dáng của 2 người bọn ta, khoé môi chậm rãi nở ra nụ cười tái nhợt, cất giọng nói “Thôi, các ngươi đi tìm nàng đi! Hôm nay ta đã quá mệt mỏi rồi, ta quay về Xuất Vân điện” Dứt lời, liền 1 mình bước lên cầu thang. Ta nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng cảm thấy được an ủi. Hắn đã nhìn ra. Khoé môi ta mỉm cười, trong mắt chậm rãi tràn ra sự ôn nhu


“Đã như vậy thì mọi người làm việc đi! Hôm nay ta và hoàng hậu có chuyện muốn nói. Nhố kỹ, mặc kệ nhìn thấy người trong bộ dáng là gì đi nữa thì không cũng được được làm kinh sợ mọi người! Được rồi! Làm việc đi!” Đường Vấn Thiên vung tay lên, đamj người liền tự có quy luật chia làm vài nhóm đi tìm Tuyết Vô Ngân.


Kéo ta ra phía sau, đóng cửa sổ lại, hắn cười lạnh, vặn thân thể của ta qua “Hoàng hậu thật là có tình ý chân ý thiết với Vấn Hiên. Ngay cả lúc có nhiều người ở đây như vậy mà cũng không quên truyền tình đưa ý với hắn. Sao nào? Hoàng hậu, ngươi thực sự đã quên rằng mình đang là hoàng hậu của ta rồi sao? Ngươi chính là thê tử của Đường Vấn Thiên ta. Ngươi nhớ không? Hôn môi, động phòng, lại còn sinh hài tử. Ngươi cẩn thận 1 chút, đừng có để ta phát hiện ra điều gì, tại sao hết lần này tới lần khác đều nhằm vào Vấn Hiên. Ngươi có ý đồ gì? A! Ta biết rồi, lần trước không muốn sống, biểu diễn 1 màn nhảy vào trong nước là muốn tác tình với Vấn Hiên, phải không? Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi. Ngươi bây giờ đã không còn là ngươi ngày đó, ngươi của ngày đó sẽ không lợi dụng Vấn Hiên, nhưng ngươi của bây giờ, ngay cả 1 người không màng thế sự như Vấn Hiên cũng muốn lợi dụng! Ngươi, đã thay đổi!” Tay hắn nắm mạnh cánh tay phải của ta đến phát đau


Ta  nhíu mày, cười lạnh nói, “Hoàng thượng không biết sao? Người lợi dụng Vấn Hiên đâu chỉ có 1 mình ta. Hoàng thượng vì muốn kết thân nhân với Tuyết thành mà làm bao nhiêu chuyện, trong lòng hoàng thượng đều biết. Để thuyết phục Vấn Hiên đồng ý thành thân với Tuyết Vô Ngân, hoàng thượng đã làm bao nhiêu chuyện. Vì giang sơn của ngươi, thái thượng hoàng đã làm biết bao nhiêu chuyện. Hoàng thượng, sao ngài có thể quên sạch sẽ không còn 1 chút nào như vậy? Hôm nay là ngày hỉ của thái thượng hoàng, mà hắn lại bị tân nương bỏ lại 1 mình trong tân phòng, ngươi nói xem, lúc này ta không thể quan tâm tới hắn 1 chút sao? Hắn chính là Vấn Hiên, là Vấn Hiên mà ngươi đã từng quan tâm nhất! Hoàng thượng, không phải trước đây ngươi ngay cả Vấn Hiên mà cũng hoài nghi sao!  Lúc này, không phải ngươi hẳn nên quan tâm tới khí phu [người chồng bị vứt bỏ] là Vấn Hiên 1 chút sao? Tại sao ngươi lại ở nơi này của ta!”


Hắn cười lạnh, bóp lấy cằm ta, lạnh lùng nói “Thế nào? Ngươi không biết sao? Ngươi vừa mới diễn trò thật tốt, ta xem đến nhất thanh nhị sở. Hắn đã đi mà ngươi còn nhìn theo hắn như vậy! Ngươi cho rằng ta là đứa trẻ sao? Đường Vấn Thiên ta là ai chứ? Cằm bị hắn bóp tời phát đau. Nhưng muốn bóp thì bóp được sao? Thật sự là ngây thơ


“Buông tay” Ta không chịu thua nhìn hắn
“Ngươi dám nói chuyện Tuyết Vô Ngân bỏ đi không liên quan gì tới ngươi sao? Ngươi dám nói 1 câu không?” Hắn trợn mắt, rống to với ta


“Đường Vấn Thiên, ngươi biết tình cảnh của không bây giờ không? Ta bây giờ bị ngươi khoá chặt tại lãnh cung, ta cũng không có quyền thế như Tuyên Tuyết Nhi có rất nhiều người thề đi theo. Ngươi đừng tưởng rằng, trong hậu cung của ngươi có người gây ra sóng gió thì người này liền nhất định phải là ta! Ta không có đầu óc sao? Ta không có gặp qua Tuyết Vô Ngân, cũng không gặp qua bất cứ 1 người Tuyết thành nào. Hoàng thượng, ngươi đã quá để cao ta rồi! Ta bây giờ chỉ là 1 nương nương thất sủng trong hậu cung mà thôi. Đã không còn bản lãnh để gây sóng gió rồi!” Ta rốt cuộc cũng không nhịn được, tuôn ra 1 tiếng rống to. Hắn sửng sốt, chậm rãi buông lỏng ta, trầm mặc 1 hồi lâu, lúc này mới mở miệng nói “Ngươi ở bên trong hậu cung của ta, trời đêm đề phòng ngươi ra chiêu nên tinh thần chặt băng. Cho dù hoa cỏ trong hậu cung chỉ bị 1 cơn gió thổi lay thì ta cũng nhớ tới ngươi!” Dứt lời, liền muốn đi ra ngoài. Ta lắc mình, ngăn ở cửa, nói “Nếu hoàng thượng đã tới rồi thì không nên rời đi nhanh như vậy! Không bằng, Dược Nô đàn 1 khúc cho Hoàng thượng nghe, thế nào?” Khoé mắt ta phiếm ý cười mị hoặc. Ta muốn hắn lưu lại. Hắn thoáng giật mình, một hồi lâu mới nói “Nguyên lai là hoàng hậu muốn trẫm rồi! chỉ là, hôm nay trẫm không thể lưu túc ở đây!”. Cái này đương nhiên là ta biết. Hôm nay hắn làm tổn thương trái tim của Tuyên Tuyết Nhi nên muốn vội vàng đi trấn an đây “Hoàng thượng, nếu biết là Dược Nô muốn hoàng thượng thì hãy lưu lại đi! Chẳng lẽ trên đời này còn có người quan trọng hơn Dược Nô sao?” Ta cười, ôm lấy cổ hắn. Hắn kinh ngạc nhìn ta, trong mắt loé lên tia mê hoặc. Ta lầy môi mình chặn đôi môi của hắn lại. Hắn thở dài 1 tiếng, cúi xuống ôm lấy ta, cùng ta ngã vào trên giường gấm. Thả sa màn xuống, hắn tháo đai lưng của ta ra. Sau đó, nheo mắt lại, chán nản ngã sang 1 bên. Thành công,  ta giằng thắt lưng của mình trong tay hắn ra. Bây giờ loại hình thuốc mê mới này được tẩm ở trên đai lưng, chuyên dùng để đối phó với hắn! Hắn muốn thân mật với ta thì tất nhiên phải tháo đai lưng của ta ra trước. Đai lưng được tháo thì thuốc mê của ta cũng thầm. Vuốt ve mái tóc của hắn, ngơ ngác ngắm nhìn hắn. Lúc này, hắn đang nằm mơ giấc mộng gì vậy? Ngón tay tinh tế lần theo ngũ quan của hắn, ngày mai tỉnh lại, chắc hẳn hắn sẽ rất tức giận. Mà lúc này, Tuyên Tuyết Nhi hẳn đang sống không bằng chết trong Hoa Tuyết cung. A! Thật tốt! Rốt cuộc cũng làm cho nàng ta nếm trải mùi vị chua xót của trái tim ta rồi! Đoạt đi hài tử của ta,  hẳn là nàng muốn trả thù ta, mà lúc này, Đường Vấn Thiên vốn muốn lợi dụng ta để đối phó với Tuyên Tuyết Nhi đây, chưa ai biết là hắn vẫn chưa thật tâm thật ý yêu nàng. Kéo đai lưng của hắn, cởi quần áo của hắn ra. Ta gối lên trước ngực hắn. Lúc này rất thật an tĩnh, không hề cãi vả ầm ĩ với ta, cụng không tính kế với ta! Quả thật là tuyệt hảo đáng yêu. Giấc mộng tối nay của hắn hẳn sẽ là 1 đêm hoan hảo với hoàng hậu ta đây! Ta đã thử nghiệm rất nhiều lần mới điều chế thành công. A! cho ngươi mộng đẹp cũng là nghĩa vụ của người làm thê tử như ta! Ta lạnh lùng bật cười, ngơ ngác nhìn vết thương bị ta cắn ở trước ngực hắn. Chỉ là vây giờ cũng chỉ là 1 vết thương cũ. Hắn chưa từng bị ai đả thương như vậy. Lại còn là 1 người phụ nữ. Tháo trâm gài tóc xuống, rất xuống đâm hắn lần nữa. Nhưng ngẫm lại, lại thôi! Ta đang làm gì? Ta sao ta phải đối xử với hắn như vậy? Thôi, thôi, bây giồ có làm thế cũng có ích lợi gì? Thở dài, ta đứng dậy, lúc này không hành động thì còn đợi khi nào! Ta cử cung nữ dò xét trong Băng Tuyết cung hơn nửa ngày, có thể xác định rằng trong Băng Tuyết cung căn bản không có thủ cấp của mẫu thân. Mà Long Dược cung lúc này đang là đối tượng ta quá mức tò mò, ôn tuyền. Cư nhiên không còn là ôn tuyền mà đã là băng tuyền. Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, ta chưa biết. Ta mặc y phục dạ hành, khinh thân nhảy ra ngoài. Nếu ở chỗ kia có đường dẫn ra ngoài cung thì có phải ta cũng có thể xuất cung từ nơi này?