Lãnh Cung Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 2-1: Nàng là Diệp Dược Nô! – Phần 1

Ta cắn môi, từ từ nhắm mắt lại. Tùy ý để hắn lau đi mấy nốt ban trên mặt! A! Ít nhất mà nói, sau khi lau mấy vết ban này đi, có chết thì cũng còn xinh đẹp, không phải sao? Ta thầm nghĩ.


Nương theo ánh trăng, trong đôi mắt hắn loé lên vẻ bất ngờ, kinh diễm, mang theo chút khϊế͙p͙ sợ! Nếu ta không nhìn lầm thỳ khoé môi của hắn đang nở nụ cười, 1 nụ cười đầy vẻ không cam lòng! Hắn đang không cam lòng về cái gì? Không phải hắn vừa mới vạch trần tất cả âm mưu của ta rồi hay sao? Tại sao lúc này còn trưng ra cái vẻ mặt đó? Hay là, trong đầu hắn đang có điều gì chưa xác định?


“Quả nhiên là giống như ta đã nghị! Ông trời thật không công bình! Tại sao người phụ nữ thông minh như ngươi lại có 1 dung mạo cực kỳ xinh đẹp như vậy? Phụ nữ, hơn nữa lại là nữ tử chốn hậu cung! Ngươi cũng biết, trí tuệ và nhan sắc thường sẽ không bao giờ song hành với nhau! Người có diện mạo bình thường thì trí tuệ vô song; người cực kỳ xinh đẹp thỳ đầu có vô cùng đơn giản! Nhưng tại sao 2 thứ này lại hội tụ cả trên người ngươi! Tại sao 1 phụ nữ tâm địa ác độc như ngươi lại có dung mạo xinh đẹp như vậy!” Thanh âm của hắn mang theo sự bất bình nồng đậm! Cứ như thể, ta xinh đẹp cũng là 1 sai lầm!


“Đường quốc chủ quá khen! Ta xem những lời này của ngươi như là lời ca ngợi! Đường quốc chủ nghĩ thế nào?” Ta nở 1 nụ cười mị hoặc với hắn, “Dược Nô tưởng rằng Đường quốc chủ cũng giống như Dược Nô. Nhưng mà những thứ hội tự trên người Đường quốc chủ còn nhiều hơn! Một là Hoàng quốc, 2 là trí tuệ!”


Hắn sửng sốt, tay hắn chế trụ gương mặt tay, bình tĩnh địa nhìn vào mặt ta, một hồi lâu mới nói, “Ta sẽ nghĩ là ngươi đang ca ngợi ta! A! Đáng tiếc, còn thiếu 1 vài thứ! Còn thiếu 1 vài thứ nữ! A! Bao nhiêu đó vẫn chưa đủ!”


Cái gì mà còn chưa đủ! Hắn đang đến cái quái gì! Ta rất vùng khỏi tay hắn nhưng có thế nào hắn cũng không buông tay ra!


Đôi môi của hắn cứ trở nên lớn dần lớn dần trước mắt ta. Một hồi lâu, môi của hắn cơ hồ đã chạm vào môi ta! Trước khi ta há mồm thì hắn đã nhanh chóng thoát ra! Vuốt ve mái tóc của ta, nhìn ta cười khẽ,  hắn nói, “Còn thiếu 1 thứ! Ngay lúc này ta có thể cưỡng bức ngươi! Nhưng bây giờ không phải lúc! Còn thiếu 1vài  thứ! Chờ số lượng đủ rồi, tự nhiên ngươi sẽ trở thành của ta thôi!” Hắn vỗ vỗ vào mặt ta. Lực tay rất ôn nhu. Cứ như thể hắn không phải là tên nam nhân mới vừa hại ta chết đuối ban nãy, rốt cuộc tên này đang có chủ ý gì?! Lòng ta bốc hỏa!


“Đã quên nói với ngươi! Nếu 1 tháng sau mà ta không nhìn thấy ngươi ở trong Dược Nô cung, ngươi nói xem, ta sẽ đối phó ngươi thế nào đây? Không bằng, đem mối thù sát cha nói cho Tuyên biết, thế nào? Cho 2 người các ngươi, từ nay về sau sẽ trở thành cừu địch (*), được không? Nếu không thì bắt hết đám ngươi trong Phượng Hoàng cốc! Ngươi biết không? Không có ngươi ở bên cạnh, các nàng rất yếu ớt! Ha ha!” Hắn ôn nhu nói nhỏ bên tai ta.


Ngực phập phồng kịch liệt. Tên nam nhân này! Rõ ràng là được trời cao ban đến để khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta! Ta cắn răng nói, “Nếu ta bảo Hàn Tuyết đưa quân tấn công Hoàng quốc thì sao?”


Hắn nghe vậy liền cười ha ha, “Ngươi thật sự tưởng rằng Diệp Hàn Tuyết có thể đánh bại ta sao? Nếu không phải khi đó ta không có mặt trong quan doanh thì ngươi cho rằng nàng tay sẽ có cơ hội tấn cộng? Mặc dù người muội muội đó của ngươi mưu lược chiến thuật đến mức làm cho người khác kinh ngạc nhưng chắc là ngươi không biết, ngay sau đó nàng đã bị Hoàng đế của Phong quốc bắt về làm hoàng phi! A! Vốn tưởng rằng hắn ta sẽ phong nàng làm hoàng hậu! Không ngờ chỉ là một hoàng phi mà thôi! Quả nhiên là bi ai đến cực điểm! Diệp Dược Nô! Bây giờ ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi? Ngươi có biết không, bởi vì được ngươi bảo bọc quá chặt chẽ nên đám muội muội của ngươi chẳng được nam nhân nào ngó ngàng tới!”


Ta tức giận đến mức run rẩy cả người! Nói gì vậy! Cái gì mà không có ai thèm ngó ngàng đến các muội muội của ta? Cái gì mà các nàng đã đến tuổi lập gia đình rồi? Ta nghiêng đầu thầm nghĩ. Không thể nào! Trong mắt ta, các nàng vẫn còn rất nhỏ, vẫn phải được ta bảo vệ!


Tiểu Hạ đã 15 tuổi rồi! Ách! 1 cô gái 15 tuổi bình thường thì đã sớm thành thân! Mà nhất ngôn cử chỉ của Tiểu Hạ lại chẳng khác gì một tiểu hài tử! Đây chính là lỗi lầm của ta sao? Mà Tiểu Hạ lại là con thứ 11! Nói cách khác, các muội muội còn lại cũng đã quá tuổi lập gia đình rồi. Nhưng trong mắt ta, các nàng chẳng khác nào những tiểu hài tử! Là ta sai rồi sao?


“Đường quốc chủ, ta cũng không nói là ta muốn bỏ trốn!” Bên môi nở ra nụ cười mị hoặc, mặc dù trong lòng ảo não đến chết khϊế͙p͙ nhưng vẫn không thể để hắn xem nhẹ!


“Vậy bao quần áo trên người của ngươi lúc này là sao? Là muốn đến Long Dược cung để trộm đồ? Hay là, để được thứ ngươi muốn, ngươi phải băng qua Long Dược Cung? Thế nào? Đã tìm được thứ ngươi muốn chưa?” Hắn lạnh giọng cười nói. Trong thanh âm ẩn chứa hàn ý.


“Sao Đường quốc chủ lại nói vậy?Chỉ là bản thân ta nổi hứng muốn chạy lung tung thôi! Đường quốc chủ, ngươi nói xem, trải qua những gì ngài vừa nói, nếu ta không lưu lại ở chốn hậu cung thỳ chẳng phải đã phụ tâm ý của ngài sao?” Nụ cười của ta ngọt ngào đến chảy mật! Trên đời này, không có mấy người có thể cười được nụ cười như thế này!


Quả nhiên! Ta thấy được tia mê hoặc bên trong đôi mắt của hắn!”Ở bên cạnh ngươi, thật sự rất khoái nhạc! Ít nhất mà nói thì ta cũng không cần phải che giấu thân phận mình! Có thể quang minh chính đại giao đấu với ngươi là niềm vui lớn nhất cả đời ta!” Hắn thở dài nói.


Ta cười nhìn hắn, “Đường quốc chủ, ta có nên xem rằng đây là 1 lời ca ngợi không? Chính là Đường quốc chủ có tâm ý này với tiểu nữ, quốc chủ biểu hiện lộ liễu như vậy, thật khiến tiểu nữ ngại ngùng!” Ta làm ra bộ dạng thẹn thùng, hài lòng nhìn vào khoé môi đang co quắp của hắn!


Hắn  lạnh lùng nói, “Ta nói, liền bên này! Bây giờ, mời Diệp Dược Nô cô nương trở về Xuất Vân điện! Ha, đúng rồi, quên nói với ngươi! Nếu Vấn Hiên đi đời nhà ma thỳ ta liền sẽ lấy cái nhỏ của Diệp Tiểu Hạ và Diệp Nhận Hỷ! Diệp Tiểu Hạ ngu xuẩn thì cũng thôi! Diệp Nhận Hỷ sáng dạ thông minh, bản lãnh làm cho ta khó quên! Tuổi còn nhỏ mà đã biết nhiều sự tình như vậy! Nếu trưởng thành thì nàng sẽ trở thành mối đại hoạ của ta! 2 chỵ em song sinh, nếu chết 1 trong 2 thì có vẻ quá mức tịch mịch rồi! Có phải hay không? Cho nên, ta liền từ bi, để cho 2 nàng cùng nắm tay nhau xuống hoàng tuyền! Ngươi xem, có được không?”


“Ngươi dám! Nếu ngươi dám động đến 2 người các nàng thỳ ta sẽ hạ độc giết chết hậu cung 3000 này của ngươi!” Ta âm thanh lạnh lùng nói.


“Đương nhiên là ta biết bản lãnh của ngươi! Giết người vu vô hình! Chỉ là, điều kiện mà ta nói đến chính là: nếu Vấn Hiên chết! Nói cách khác, nếu Vấn Hiên không chết thì chuyện này sẽ không xảy ra! Còn nữa, nếu ngươi bỏ trốn thì ta có thể tìm rất nhiều nam nhân giống như Tuyên Tuyết Tán đến mê hoặc các nàng! Nếu như các nàng giống với ngươi, phát sinh chân tình với bọn họ thì đến lúc đó, ta sẽ sai khiến cho những nam nhân đó bỏ rơi các nàng! Ngươi nói, thế đã đủ để trị tội bỏ trốn của ngươi chưa?” Bên trong nụ cười của hắn có hàm ẩn 1 thứ dục vọng đẫm máu nào đó!


Nếu nói hắn là ác quỷ hút máu thì ta chẳng là cái gì! Bởi vì, ta chưa từng có ý nghĩ sẽ hãm hại Đường Vấn Hiên! Nghĩ đến hầu gian dính máu tươi thơm mùi thuốc của hắn, 2 mắt ta không khỏi loé lên hồng quang (**)!
A! Thật sự rất muốn hút máu hắn a!


Hắn nhìn ta, như là đã hiểu rõ ý của ta, liền lấy mấy ngón tay dính máu của mình nhét vào miệng ta. Ta há mồm, nhìn thẳng vào mắt hắn! Môi miệng ʍút̼ lấy ngón tay hắn. Cảm thấy đôi mắt hắn thật sâu.


“Uống máu của ta, có phải ngươi cảm thấy thoải mái hơn không? Ta đã làm cho ngươi hận ta đến thế này rồi? Phải không?” Không biết vì sao, mấy câu nói đó lại mang theo vẻ đau xót!


Tại sao! Tại sao ta lại nghĩ như vậy! Tại sao, ta cảm giác thấy lúc làm việc này, hắn rất bi ai! Ta nằm mơ sao? Làm sao mà hắn có thể bi ai chứ? Hắn chính là Đường Vấn Thiên! Đường Vấn Thiên lấy việc thương tổn ta để làm niềm vui cho mình!


Thu tay lại, hắn giải huyệt cho ta. Đưa ta ra khỏi ôn tuyền, nói với ta, “Nếu bây giờ không phải là lúc không thích hợp, thì ta tất dùng loại hồng y (y phục màu đỏ) đẹp nhất để phủ lên thân thể ngươi! Diệp Dược Nô, ngươi mặc y phục màu đỏ thì sẽ rất đẹp!” Hắn nhìn vào mắt ta với đầy vẻ tiếc nuối.


Khoé môi ta phiếm nụ cười, nói nhỏ, “Chỉ tiếc, hồng y vốn là y phục của chính thất! Nếu muốn ta mặc hồng y thì ngươi phải phong hậu cho ta mới được! Chỉ là, làm hoàng hậu của ngươi, Diệp Dược Nô này không thích, cũng không muốn”


Hắn sợ run một hồi lâu, lạnh lùng nói, “Ta sẽ không phong ngươi làm hậu! Yên tâm đi! Cả đời này, ta cũng sẽ không phong bất cứ ai làm hậu!” Dứt lời, sắc mặt của hắn rất khó coi, quay đầu đi không thèm nhìn ta!


Xem ra, ta đã chạm đến chỗ đau của hắn rồi! Hả! Ta nghĩ, hắn phong phi, phong tất cả là thϊế͙p͙ phi! Không có đại phi thì không nói, mà vị trí hoàng hậu thì luôn bị treo lơ lửng! Ta tưởng rằng hắn đang đợi một thời cơ, chưa biết chừng là đang chờ hỉ sự với 1 gia tộc có gia thế cực lớn. Nhưng không ngờ rằng hắn lại nói  như thế! A! Đường Vấn Thiên, rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì!


Hoàng hậu! Hắn nói như thì ta mới sực nhớ, hình như trong hết cả 14 nước, chưa có quốc gia nào lập hậu! Ngay cả Viêm Mạnh sau khi cưới Hàn Tuyết cũng không lập Hàn Tuyết làm hậu! Cứ như thể là cả 14 nước đều đã giao kèo với nhau!


Rốt cuộc, có phải trong 14 nước có còn tại 1 bí mật nào đó mà ta không biết hay không? Tại sao tất cả mọi người đều không lập ngôi hoàng hậu? Rốt cuộc bí mật này là cái gì? Ta lắc đầu, không sao nghĩ ra được!
Nếu Tuyên Tuyết Nhi còn sống thì hắn có phong nàng ta làm hậu không?


Hắn không lên tiếng, ôm nang thắt lưng của ta, phi thân về Xuất Vân điện!


Đúng là 1 ca ca tốt! Nhưng tên ca ca này cũng chỉ là đồ đần! Biết rõ là Vấn Hiên thích ta mà còn cướp ta đi khỏi hắn! Đần độn như vậy, không biết là vì Đường Vấn Hiên hay là vì 1 nguyên nhân nào khác; mà ta cũng chẳng còn hứng thú để tìm hiểu!


Thở dài 1 hơi. Ta rất muốn khóc. Đúng là vẫn không thể trốn được!


Đứng dưới táng cây hoa mai, hắn buông ta xuống, nâng cằm ta lên, lạnh lùng nói, “Nhớ kỹ lời! Không được tuỳ ý xuất cung! Vấn Hiên đã giao cho người rồi! Ta đáp ứng ngươi, cho dù có lập ngươi làm phi thì cũng sẽ không chạm vào ngươi! Nghĩ đến việc chung đụng với kẻ thù, ta thấy rất khó chịu! Chỉ là, ngươi không nên giờ trò! Biết chứ? Muốn náo loạn hậu cung thì ta không có ý kiến, nhưng muốn làm gì Đường Vấn Hiên thì hãy suy nghĩ cho kỹ càng!” Dứt lời, hắn liền ôn nhu vuốt ve mái tóc ta, thấy cửa sổ phòng của Đường Vấn Hiên đóng lại “cạch” 1 tiếng, liền thu tay lại, rút vào trong tay áo, nhìn ta 1 cái thật sâu rồi phi thân rời đi!


Cái này nam nhân cũng rất tự đại! Hắn thì ta phải nghe theo sao? Di chuyển tầm mắt, thấy cửa sổ phòng của Đường Vấn Hiên đã được đóng kín. A! Hết thảy, cũng là vì hắn, phải không? Đường Vấn Thiên! Tại sao ta với ngươi lại giống nhau như vậy? Ta vì Tiểu Hạ, hắn vì Vấn Hiên! Đều không thể để cho người khác thương tổn người mình yêu thương! Mặc dù ngươi không nói, nhưng ta biết mỗi lần ngươi đều xuống tay lưu tình với Tiểu Hạ, hẳn là không nỡ đi! 1 Tiểu Hạ đáng yêu vô hại như vậy, cho nên ngươi cảm thấy không nỡ!


Ngươi đã phong ta làm phi thì tại sao lại còn để ý đến cảm giác của Đường Vấn Hiên? 2 huynh đệ này thật sự là điên rồi! Ta rốt cục đã có kết luận.


“Đường Vấn Hiên, mở cửa sổ ra!” Ta lạnh giọng hạ lệnh. Gió lạnh quất vào mặt, tuy là đầu xuân nhưng cơn gió thổi vào người vẫn còn lạnh như băng! Hắn không cho ta trêu chọc Đường Vấn Hiên thì ta càng muốn trêu chọc! Nếu đã phong ta làm phi thì ta sẽ đội nón xanh (***) cho hắn! Ta xem, mặt mũi Hoàng quốc hoàng đế của hắn còn có thể giấu vào chỗ nào! A! Nhất cử nhất động của ta ở chỗ này hắn đều biết sao? Là người nào? Người nào là tay chân của hắn? A! Ta thật sự rất muốn biết!


Trong phòng đầu không có tiếng động. Ta chớp mắt, tên nam nhân nà đang giả ma sao? Tưởng rằng không lên tiếng là ta sẽ không biết rằng hắn vẫn còn thức?!
“Ta nói, Vấn Hiên, mở cửa sổ ra!”Thanh âm của ta rất lạnh, cũng đầy bực tức. Nếu không ngoài ý muốn thì trời đã lạnh hơn phân nửa rồi!


“Ta đã ngủ!” Hắn nói nhỏ, “Có chuyện gì thì để ngày mai đi!” Thanh âm của hắn cũng đầy bực tức. Ta không lên tiếng, khinh thân phá cửa sổ ra mà trèo vào! Hắn đang ngồi ở mép giường, duy trì tư thế nửa muốn ngủ nửa muốn không! Thấy ta tiến vào, hắn đành phải đứng dậy, nói, “Ta đang muốn ngủ!”


Ta lạnh nghiêm mặt nhìn hắn. Không nói một tiếng, đốt ngọn đèn lên. Nếu nơi này cháy thì tên này có chạy thoát ra khỏi phòng được không? Ý nghĩ này làm cho tay ta run rẩy. Ta nghĩ cái gì? Giết chết hắn! Bản năng khát máu bên trong đang điên cuồng hét lớn  .


Hỏa quang (****) chiếu sáng gương mặt hắn, hắn có 1 vẻ mặt rất thanh tú, nếu hắn không phải là đệ đệ của Đường Vấn Thiên, nếu hắn không phải….
Hắn kinh ngạc nhìn vào mặt ta. “Sao quần áo lại ướt hết rồi? Mau trở về thay quần áo! Nếu bị cảm lạnh thì không tốt đâu!” Hắn nói với vẻ lo lắng.


“Chỉ hơi lạnh thôi, không chết được!” Ta ho nhẹ. Sự thật chứng minh, ta đã  bị cảm lạnh rồi!


Hắn cả kinh, nhanh chóng đứng dậy, lấy tấm long bào màu trắng khoác lên người ta! Cả người đột nhiên cảm thấy ấm áp, làm cho ta mê hoặc, ta cười nói, “Long bào chỉ dùng cho người cao quý, ngươi làm vậy, e là không được!”


Nhưng hắn chỉ cười không nói, đôi mắt sâu thẳm nhin vào ta!”Những vết ban trên mặt đã biến mất. Nguyên lai, đây là diện mạo thật của ngươi!”


Trong mắt hắn loé lên kinh diễm, lóe mê hoặc, như nhìn không rõ ta! A! Đúng rồi! Nam nhân này cũng thông minh giống như Đường Vấn Thiên! Đường gia toàn là những người thông minh, thật đúng là khiến cho người khác phải phẫn nộ!


“Vấn Hiên, ngươi nói thật cho ta biết, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy là ngươi đã nhận ra ta là ai rồi, đúng không?” Ta lơ đãng nói.


Hắn xem ta, một hồi lâu sau mới thở dài một tiếng, “Một người dù thuật dịch dung có cao siêu đến đâu thì đôi mắt vẫn không thể thay đổi, tính tình cũng không thể thay đổi!! Ngày đó ngươi cùng Lâu Nhạc Khanh đến gặp ta, 1 người tinh thông y dược như vậy căn bản không giống một tiểu cung nữ bình thường! Sau đó ta liền phát hiện, ánh mắt của ngươi rõ ràng chính là đôi mắt của Diệp Dược Nô! Không phải là Diệp Dược Nô thì là ai!”


Ta đột nhiên có cảm giác như mình bị lừa gạt! Trong lòng nổi hoả nộ, lạnh lùng nói, “Thái thượng hoàng, xin hỏi, nếu đã biết ta là ai thì tại sao lại không vạch trần! Mà còn để cho 1 mình ta tự xướng tự diễn?”
Hắn sửng sốt, khẽ thở dài, “Ta sợ ngươi mất hứng!”


Sợ ta mất hứng! Nói gì vậy! Hắn như vậy thì ta cao hứng sao? Ta đứng lên. Ném long bào của hắn xuống đất, “Không hỏi ý kiến ta mà đã đem ta ra để đánh cược với ca ca ngươi, đem ta cá cược rồi thất bại dưới tay hắn, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi làm như thế không sợ ta mất hứng sao? Ngươi biết rõ! Ngươi rõ ràng là biết, ta đối với đại ca ngươi……ghê tởm!” Nghĩ đến hôm nay phải chịu sự sỉ nhục của Đường Vấn Thiên, không khỏi thấy thật uỷ khuất, nước mắt cứ thế không nghe lời mà rơi xuống!


Ta không khóc! Không nên khóc trước mặt hắn! Chết tiệt! Ta oán hận lau đi nước mắt.
Hắn nhìn ta một hồi lâu, cười khổ nói, “Đại ca hắn rất tốt với ngươi! Gả cho đại ca, ngươi sẽ không hối hận!”


“Hắn rất tốt với ta? Ngươi nói hắn rất tốt với ta? Ta hôm nay thiếu chút nữa bị hắn hại cho chết đuối đến 2 lần! Ngươi nói hắn rất tốt với ta? Tốt đến mức ngay khi nằm mơ cũng muốn ta chết? Đường Vấn Hiên, ngươi đang nói cái quái gì! Không bằng ta cũng đối xử tốt với ngươi, ném ngươi vào trong nước thử xem, thế nào?” Ta chỉ vào mũi mình, không thể xác định có phải chính mình không biết đến cái gì gọi là thiên hạ chê cười hay không!


Hắn ngẩn người,  nhìn ta từ đầu đến chân, “Có phải ngươi định bỏ trốn từ Long Dược cung không?”
Cái này mà hắn cũng có thể đoán được!”Đúng vậy! Làm sao vậy? Ngươi cho rằng chốn hoàng cung này ta nói đến là đến, nói đi là đi sao?”


Hắn thở dài, nói nhỏ, “Đích thật là không thể! Cũng may là không đi ra ngoài, nếu đi ra ngoài thì liền chỉ có một con đường chết! Ngươi cũng biết vì sao này hoàng cung này canh phòng nghiêm ngặt trong khi nơi đó không 1 ai canh giữ không? Bởi vì nơi đó vốn là cấm địa! Người nào bước chân vào đó đều cầm chắc cái chết! Trăm ngàn năm qua, người có thể đi vào nơi đó chỉ quốc sư và Hoàng thượng! Người bình thường đi vào, sẽ bị xích hoàng trong đó ăn sạch! Hơn nữa, con đường kia lại có vách núi cao nhất của Hoàng quốc! Vách núi đó dựng đứng như thân bút! Chỉ chim và mây trên trời mới có thể bay qua, con người không thể thoát khỏi chỗ đó! Cùng với Tuyệt sơn của Viêm quốc, Hắc sơn của Phong quốc, Phượng sơn của Hoả quốc, Lang sơn của Sí quốc được thế nhân truyền tụng là năm vách núi cao nhất! Cho nên người trong giang hồ gọi nó là Tuyệt Mạng sơn! Trong đó, Tuyệt sơn của Viêm quốc là cao nhất, tiếp theo Xích sơn của Hoàng quốc! Bên trái Xích sơn là ao đầm rộng đến ngàn thước, bên phải là biển rộng ngàn dặm! Người bình thường nêu lọt vào nơi đó thì không còn cơ hội sống sót! Việc này chớ nói đại ca của ta, ngay đến cả ta cũng không thể đáp ứng! Đại ca đối đãi với ngươi như vậy, ta tán thành!”


Nếu ta biết Xích sơn hôm nay hắn nhắc đến có liên hệ lớn lao với tương lai của ta  thì ta đã chăm chú nghe nhiều hơn 1 ít


Tán thành! Hắn nói tán thành! Tán thành Đường Vấn Thiên đối đãi với ta như vậy! Ta cười lạnh, nói với hắn, “Nếu ta đã là phi tử của đại ca ngươi, ngươi hẳn là có nghe câu: đại tẩu như hiền mẫu!”
Hắn ngẩn người, một hồi lâu sau mới gật đầu, “Có gì phân phó?”


Ta chỉ vào quần áo trên người hắn, lại chỉ vào hắn, “Bây giờ ta quyết định sẽ ở lại! Ngươi đồng ý không?”
Thấy trên mặt hắn xuất hiện vẻ ngây ngốc, ta thấy thật thống khoái! Lột mặt nạ của 1 tên nam nhân thông minh như vậy, thật sự rất khoái nhạc!
“Cái, có ý gì?” Hắn lắp ba lắp bắp!


“Không có! Chỉ là đang suy nghĩ, đại ca ngươi phong ta làm phi tử, nếu ta cứ thể mà ở chung 1 chỗ với hắn rất tiện nghi cho hắn rồi! Không bằng, ta giao sự trong sạch của mình cho ngươi, thế nào?” Ta nháy mắt với hắn. Cảm giác như mình đang trêu đùa với tiểu bạch Thỏ! Thật đáng xấu hổ!


Hắn cả kinh, bắt đầu lùi về phía sau, “Không được! Không được! Hay là thôi! Cái này! Cái này! Ngươi trở về phòng đi! Trời không còn sớm nữa rồi! Quần áo trên người ngươi lại ẩm ướt! Cái này! Cái này!”


Ta bắt đầu cởi quần áo trên người xuống! Hắn nhìn ta đầy kinh hãi, càng lùi về phía sau.
Ta cười nhìn hắn.
Phi thân qua, áp sát người hắn, lạnh lùng nói, “Đã có lá gan cùng đại ca người xếp dặt ta thì liền phải nhận lấy hậu quả này!” Dứt lời, liền cắn vào môi hắn!


Hắn cả kinh, bắt đầu giãy dụa!
Ta ghé vào lỗ tai hắn uy hϊế͙p͙, “Không nên cử động! Ta sẽ ôn nhu!”
Hắn liều mạng thúc ta, “Không nên! Tránh ra! Nếu muốn đội nón xanh cho đại ca thì không bằng cho Tuyên còn hơn là cho ta! Ta giúp ngươi an bài việc này!” Hắn hô lớn.


Ta ngừng tay, bình tĩnh nhìn vào mắt hắn. Suy đoán tính chân thật cửa việc này!


Lúc này nơi đây, thật sự là ta đã bị Đường Vấn Thiên bức đến tuyệt lộ rồi. Không thể ở bên cạnh Tuyên, lại không thể rời cung, nếu Vấn Hiên chịu giúp ta! Nếu nhiên hắn đồng ý, hắn tất có thể làm được! Không phải sao?


Không thể giao sự trong trắng cho Tuyên chính là tiếc nuối lớn nhất của cả cuộc đời ta! Ta bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, một hồi lâu mới nói, “Ngươi đã nói thì đừng nên đổi ý! Dứt lời, xoay người lại. Liền tự đứng dậy, nhặt long bào của hắn lên, mở cửa phòng đi ra ngoài!


Ta nghe thấy hắn ở phía sau thở dài 1 hơi!
Ta lạnh nhạt chớp mắt, một hồi lâu sau mới đóng cửa phòng của hắn lại. Trở lại trong phòng của mình!
Chú thích
(*) cừu địch: kẻ thù ko đội trời chung
(**) hồng quang: tia sáng màu hồng
(***) đội nón xanh: cắm sừng
(****) hoả quang: ánh lửa
Edit: Du Phong Lãnh Huyết


Beta: Vương Nguyệt Tuyết Nhi