Lãnh Cung Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 14: Ta làm chủ Đông cung

Mới vừa quay về Hoàng quốc, Đường Vấn Thiên liền ban cho ta Xích Hoàng cung – vốn là cung tẩm dành cho hoàng hậu! Xích Hoàng cung này cách Xuất Vân điện chỉ 1 chút nhưng lại các Băng Tuyết cung rất xa. Trong cung có ôn tuyền, có hoa mai, có các loại hoa cỏ đa dạng. Rộng lớn do với Dược Nô cung rất nhiều, uy phong lẫm liệt, thống lĩnh bách điểu! Vào mùa hạ, chim muôn đậu đầy trên các cành cây hoa mai. Nhưng là cũng ngửa đầu nhìn con chim Xích Hoàng trên cao. Đó chính là “bách điểu hướng phượng”! Ngụ ý là dù trong hậu cung có tranh đấu đên mức nào cũng là lấy ta làm đối tượng tôn kính. Một vòng ánh sáng mặt trời chậm rãi dâng lên, mọi vật dần dần chìm trong ánh sáng mặt trời! Ngụ ý ta làm chủ Đông cung!


Tất cả cá nô tài trong Dược Nô cung đều theo ta chuyển vào Xích Hoàng cung này, cung nô bên người ta, từ 16 người tăng đến 60. Có thể nói xa hoa nhất thời.


Còn chưa kịp ngồi yên trong Xích Hoàng cung thì các tặng phẩm đều thi nhau được đưa tới. Có đến 100 bộ triều phục thêu phượng hoàng, hơn nữa đều là màu đỏ sáng chói. Đường thêu tinh tế làm cho người ta có cảm giác mới mẻ. Các loại vàng vạc trang sức thì 100 khay. Còn có vô số loại đồ vật lạ.


Mấy cung nữ đi theo ta liền biến thành chủ nhân của các cung nô mới
Tới ngày thứ hai, này phi tử các liền lục tục lại đây bái kiến ta
“Hương phi và Tú phi đến cầu kiến” Tiểu Thanh nhỏ giọng nói với ta
Ta nâng mắt, lạnh lùng nói “truyền”


Tiểu Thanh xoay người lại, nói với người đứng ngoài gian “truyền”
Vừa dứt lời thì bên ngoài đã liền vang lên giọng nói của cung nhân “truyền Hương phi và Tú phi tiến vào”


Trong chốc lát, liền thấy Hương phi và Tú phi cầm khăn tay tiến vào, chứng kiến ta ngồi trên cao, nhìn nhau, hai người đồng loạt nhún mình hành lễ, nói “tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương kim an”


Ta gật đầu, đứng lên nâng bọn họ dậy “đều là người 1 nhà, các muội đừng khách khí với tỷ tỷ, ngồi đi”
2 người các nàng liếc mắt nhìn nhau 1 cái rồi nhanh chóng cúi người, nhẹ giọng nói “tạ ơn tỷ tỷ ban thưởng” rồi tiêu sái đến bên cái ghế ở phía dưới ta, ngồi xuống


Hương phi mặc y phục màu tím, có vẻ tươi mát thoát tục, Tú phi lại là 1 thân bào tử lạnh nhạt màu hồng nhạt! Nhị phi ngồi cùng một chỗ có vẻ thật thuận mắt


Ta cất giọng nói “Tiểu Thanh, nếu nhị vị nương nương đã tới rồi thì mau mang 1 ít trà Hoàng thượng ban tặng ra đây, để ta muốn cùng các nương nương nhấm nháp”


2 người các nàng cẩn thận nhìn ta, bởi vì sau khi phong phi, địa vị của ta vốn rất thấp, chỉ biết là quan hệ giữa ta và Thái thượng hoàng dường như rất tốt, chỉ là không ngờ rằng 1 người không đáng quan tâm như vậy mà lại đột nhiên được phong làm hoàng hậu


2 người các nàng cẩn thận liếc mắt nhìn nhau 1 cái, như đã hạ quyết tâm “Hương phi nói tỷ tỷ vừa mới được phong hậu, 2 tỷ muội bọn ta hẳn là phải sớm đến chúc mừng. Chỉ là, biết được nương nương mới từ Viêm quốc trở về, chắc đã mệt vô cùng. Vì vậy, sáng sớm hôm nay mơi đến, không biết tỷ tỷ có trách móc hay không?” Dứt lời, liền vỗ vỗ tay, 2 gã cung nô bên ngoài liền dùng 2 tay nâng hộp gấm, đi lên chính điện, đồng loạt quỳ xuống đất, nói với ta “tham kiếm nương nương”


Đúng là thật hối hả. Con người quả nhiên là loài động vật có thế lực. Khi nàng làm cấp trên của ngươi thì nàng có 1 vẻ mặt với ngươi, bây giờ ngươi trở thành lãnh đạo trực tiếp của nàng, nàng lại có 1 loại vẻ mặt khác với ngươi


Ta phất tay, cười nói, “Sao lại thế! Muội muội quả nhiên là khách khí rồi! Tiểu Đào tử, còn không mau nhận đi?:


Đã có người muốn đưa  thì 1 lúc nào đó, ngươi cũng phải tặng lại cho người ta! Nếu ta nhận thì sẽ làm các nàng yên tâm thoải mái một ít, ta đây thuận tiện chịu chút khổ, nhận lấy cũng được!


Thấy ta nhận lễ vật của Hương phi, Tú phi lập tức nói, tỷ tỷ đã nhận lễ vật của Hương phi thì không thể không nhận của Tiên Tình rồi, nàng cười, vỗ tay
Bên ngoài tiến vào 2 gã cung cung, 2 tay nâng lễ vật


Ta cười nói. “Sao ta lại không biết xấu hổ mà phụ lòng tốt của muội muội đây? Tiểu Đào tử, còn không nhận lấy đi?”
Tiểu Đào tử lên tiếng nhận lấy.


Lúc này Tiểu Thanh đã bê trà lên. Loại trà đó ta đã phân phó, là hồng trà nguyên chất. Chê tạo cũng nguyên chất, thu về cũng nguyên chất, nhưng đối với thân thể là hữu ích vô hại!
Nước pha trà chính là dùng nước giếng lạnh!
2 người các nàng uống 1 ngụm vào, sắc mặt đại biến!


“Muội muội không nên khách khí, đây là loại trà hảo hạng được Hoàng thượng ban tặng hôm qua, loại trà này được hái từ nơi cao nhất của Xích Hoàng sơn, hái vào sang sớm lúc sương chưa tan, lại còn được hái bởi 1 trinh nữ. Lúc hái, cũng chỉ hái được 3 phiến lá trà. Những cô gái hái trà lại rất xinh đẹp. Khi chế biến, cũng là do cô trinh nữ kia đích thân chế biên, lá trà thơm mát, thế gian hiếm có. Được gọi là trà Bích Phong, chỉ là, trà này chế biến rất khó. Cũng chính trong Xích Hoàng cung này mới có được mấy lạng Bởi vì thế gian hiếm có nên có nhiều người thấy tiếc không uống. Chỉ là không biết, loại trà này có hợp ý các muội muội không?” Bên môi ta phiếm ý cười ôn nhu, thân thiết. Nhưng những tia tính toán trong mắt lại được ẩn giấu rất kỹ càng


Hương  phi che miệng nói, “trà này của tỷ tỷ thanh lương ngon miệng, chuyết khẩu [vị giác vụng về] của muội muội cũng có thể nhấm nháp ra, lá trà này đúng thật là trân quý! Cũng chỉ có nơi này của tỷ tỷ mới có loại trà ngon như vậy! Cũng chỉ có loại trà hảo hạng này mới tương xứng với phượng nhan [nhan sắc đẹp như phượng] của tỷ tỷ”!


Nàng cũng thông minh, biết ta chỉ lộc vi ngựa muốn do xét sự trung thành của nàng nên liền nói ra những lời này!


Nàng vừa nói, Tú phi cũng hoạ theo, “Tỷ tỷ, trà này có thể nói vốn là loại trà tốt nhất đương thời. Chỉ là, nếu không phải chính miệng tỷ giải thích điều nghi ngoặc trong lòng Tiên Tình thì chuyết khẩu của Tiên Tình cũng không nếm ra vị đặc biệt của loại trà này. Trà ngon như thế mà nếu ban thưởng cho Tiên Tình thì chẳng khác nào trâu đứng trước mẫu đơn [=bông hoa nhài cắm bãi phân trâu], thật đúng là không lãnh phí đồ tốt”


Nghe thấy nàng nói như thế, ta không khỏi liếc mắt nhìn nàng 1 cái. Nữ tử này, tâm kế tranh sủng cũng thật lớn. Người này nét mặt ôn nhu, lời nói nhún nhường nhưng tính tình tuyệt không nhu nhược.


Ta cười nói, “Nhị vị muội muội hiểu được, thưởng thức loại trà này thì chi bằng ta sai Tiểu Thanh gói 1 ít, mang về trong cung của nhị vị để 2 muội chậm rãi hưởng dụng, cũng xem như là 1 phen tâm ý của người làm tỷ như ta đi”


Khoé môi Hương phi nổi lên nụ cười mừng rỡ. 1 người nhu thuận như vậy, cũng khó trách trước khi Tuyên Tuyết Nhi xuất hiện, Đường Vấn Thiên lại sủng nàng rồi!


Chỉ là, các nàng này dựa vào dung mạo có vài phần tương tự với Tuyên Tuyết Nhi nên mới chiếm được sủng ái. Bây giờ sau khi Tuyên Tuyết Nhi xuất hiện, thời đại của các nàng đã qua đi. 1 mình Tuyên Tuyết Nhi mà có thể làm cho Đường Vấn Thiên bỏ quên, không đoái hoài gì đến các phi tử khác, các nàng đương nhiên là có câu oán hận rồi


“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương tặng phẩm!” Hương phi nói.
Tiên Tình cũng nói theo “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương tặng phẩm!”
Ta hướng ánh mắt về phía Tiểu Thanh. Tiểu Thanh đi xuống, gói cho ta 2 gói trà rồi mang lại đây.


Không thể làm người phi lễ được. Nếu ta đã nhận lễ của các nàng thì nhất định phải đáp lễ. Nếu không thì sẽ làm cho người ta mất lòng, tiếng đồn không hay!
2 người các nàng cả kinh, muốn nói lại thôi.


Ta nâng tay phải lên, mười ngón hoa lan, lạnh lùng nói, “Cứ nói, đừng ngại! Chốn hậu cung  không thể thoát khỏi chuyện tranh đấu. Dúng hết thủ đoạn để tranh sủng. Nhưng cũng tuyệt đối không thể để 1 người độc sủng. Đó chính là quy củ của hậu cung. Nếu Hoàng thượng đã sắc phong ta làm hoàng hậu thì hoàng hậu ta liền muốn giúp hắn quản lý cái hậu cung này”. Nói cách khác, hắn muốn thị tẩm người nào, ta đều có quyền can thiệp


2 người các nàng nhìn thoáng qua nhau, Hương phi hạ mi nói, “Đã 2 tháng rồi!”Nói cách khác, từ khi Tuyên Tuyết Nhi tiến cung, nàng không được triệu thị tẩm! Người được sủng như Hương phi mà còn như thế, các phi tử khác thì không cần phải nói!
Ta cười nói, “Như vậy sao! Ta biết rồi!”


2 người các nàng cũng không biết trong lòng ta muốn làm gì, muốn nói nhưng lại không biết nói như thế nào. Vốn tưởng rằng, Tuyên Tuyết Nhi được sủng như vậy thì sẽ được phong hậu, ai ngờ ở phía sau, ta lại nhảy lướt qua Tuyên Tuyết Nhi, trở thành người đứng đầu lục cung. Hơn nữa lại biết rằng ta chính là Diệp Dược Nô trong truyền thuyết. Trong lại càng thêm kính sợ ta. Sợ rằng nếu không cẩn thận đắc tội với ta thì cuộc sống sau này trong hậu cung sẽ không được tốt đẹp


“Tiểu Thanh, đem châu ngọc hoàng thượng ban tặng ra đây cho bổn cung. 2 muội xem thích cái nào thí cứ chọn lấy đi” Ta miễn cưỡng ngồi đó. Mấy đám trang sức làm đầu ta nặng trịch! Rất muốn tháo chúng xuống nhưng ngại có người ở đây nên không thể làm.
Sắc mặt Hương phi và Tiên Tinh mang vẻ vui mừng


Hoàng thượng ban tưởng tặng phẩm cho hoàng hậu, hoàng hậu ta cũng nên lấy ra cho các nàng lựa chọn, cũng chứng minh luôn rằng ta đã xem các nàng như người 1 nhà rồi


Chỉ chốc lát, Tiểu Thanh đã đem 1 cái mâm vàng lại đây, trên mâm có khác hình phượng hoàng, vốn là vật chuyên dụng của hoàng hậu trong cung. Bên trong mâm được trải 1 lớp vải nhung. Trên lớp vải nhung có là tám miếng ngọc bội được bày trí chỉnh tề


Có bạch ngọc, có thúy ngọc, có lục ngọc, có hắc ngọc, tinh điêu tế mài [mài khắc tinh tế], chỉ nhìn thôi cũng thấy mê mẩn! Trong tích tắc khi chiếc mâm được bưng ra, ta nhìn vẻ mặt như muốn ngừng thở của 2 người các nàng!


Thϊế͙p͙ phi và hoàng hậu phẩm bậc bất đồng [phẩm bậc giữa thϊế͙p͙ phi và hoàng hậu không giống nhau], vì vậy, tặng phẩm cũng sẽ bất đồng. Mà bây giờ, ta lại là người quản lý hậu cung, mọi việc ăn mặc tiêu dùng trong hậu cung đều phải do 1 mình ta gánh vác, nói cách khác, tặng phẩm tốt hay không cũng là do ta quyết định. Mặc dù trước đây các nàng được sủng nhưng Đường Vấn Thiên cũng không ban thưởng những bảo vật quý hiếm như thế. Bây giờ, nhìn ngọc bội tinh xảo sáng long lanh, 2người các nàng nổi lòng tham cũng là bình thường!


Tiểu Thanh đem chiếc mâm đến trước mặt 2 người các nàng, 2 người các nàng cúi đấu nhìn kỹ, bạch ngọc là vua của các loại ngọc, lại còn là dương chi bạch ngọc, chỉ 1 khối dương chi bạch ngọc nhỏ bằng đầu ngón tay cũng giá trị liên thành, càng huống chi đây lại là 1 khối lớn. Trên bạch ngọc có chạm khắc hình hoa mẫu đơn, là đế vương của các loài hoa, nói cách khác, đây chính là loại hoa chuyên dụng của hoàng hậu, các nàng không thể chọn. Lục ngọc trong suốt, màu lục làm cho người ta động tâm. Trên lục ngọc có chạm khắc hình hoa mai, hoa mai chính là hoa khôi của các loài hoa. Nếu 2 nàng cố tính thì cũng biết khối ngọc này cũng không thể lấy


Thuý ngọc vốn nho nhã như băng, bên trên điêu khắc hình phượng hoàng giương cánh. Nói cách khác, loại ngọc này, các nàng cũng không thể chọn. Vậy nên, chỉ còn lại hắc ngọc, trên đó được điêu khắc hình chim Xích Hoàng. Xích Hoàng tượng trưng cho thân phận chủ tử của ta trong Xích Hoàng cung. Nếu các nàng có dũng khí chọn nó thì có nghĩa là nàng có ấm mưu đoạt quyền


4 thứ còn lại là loại mã não tốt nhất. Có màu đỏ, có màu xanh biếc, cũng có màu vàng. Trên các khối mã não có hỉ thước, có hoa sen, có sơn trà, cũng có chữ “hỉ”. Các nết điêu khắc vô cùng tốt, cực kỳ tinh xảo


Hương phi chọn lấy 1 khối mã não màu xanh biếc, trên 1 nửa trong suốt của khối mã não, có khắc 1 đoá hoa sen. Màu xanh biếc ánh lên 1 tia sáng kỳ dị, có vẻ thật đẹp mắt!
 ].


Tiên Tình chọn lấy khối mã não màu vàng, trên đó có khắc 1 đoá hoa sơn trà – loài hoa chuyên sống trong núi. Ta âm thầm ghi nhớ trong lòng. Mặc dù chỉ là lựa chọn 1 khối ngọc nhưng lại ám dụ tham vọng tranh sủng
Ta thán to, “Ánh mắt của các muội muội thật tốt, dám chọn 2 khối ngọc bổn cung ưng ý nhất!”


2 người các nàng cả kinh, Hương phi vội nói, “Nếu hoàng hậu nương nương thích thì Hương phi chọn cái khác là được!”
Tiên Tình cũng nói, “Đúng vậy! Nếu hoàng hậu thích thì sao Tiên Tình có thể lấy của người!”


Ta nâng cằm, bên môi nhiễm ý cười, triều phục đỏ tươi thêu hình Xích Hoàng, bộ dáng ngạo mạn.”Phần thưởng cho các ngươi thì là của các người! Trên đời này, những món trang sức tốt nhiều không kể xiết, 1 mình ta thì có thể dùng được bao nhiêu? Sau này, chỉ cần các muội muội thích thì liền đến nơi này của ta là được. Chỉ cần tỷ tỷ có thì nhất định sẽ có các ngươi”


Nói cách khác, đã nhận ngọc của ta thì phải nên làm việc cho ta! Trước hứa lấy lợi, ân uy cũng thi, sau này, các nàng cũng liền biết chừng mực!


2 nàng cũng là người thông minh, nghe ta nói như thế, liền nhất tề từ trên ghế  đứng dậy, đứng trước mặt ta, nhất tề phúc thân [hành lễ], nói: “Tạ ơn hoàng hậu!”


“Sau này, lúc không có ai thì gọi ta là tỷ tỷ cũng được! Bất quá…” Ta đặt ngón tay trỏ nhiễm nước phượng tiên lên bên môi, nhỏ giọng thở dài, nói “Chỉ là ở lúc không có ai” Nói cách khác, trước mặt người khác thì các nàng không đặc quyền đó


2 nàng gật đầu, thấp giọng nói: “Vâng! Hoàng hậu nương nương!”
Đang định nói thì cung nô bên ngoài xướng giọng, “Thục phi nương nương cầu kiến!”
Ta khoát khoát tay, nói: “Không có gì thì lui ra đi!” 2 nàng phúc thân rồi vung khăn rời đi!


Thấy 2 nàng đi ra ngoài, “Truyền, thục phi nương nương!”
Tiểu Thanh cất giọng nói: “Truyền, thục phi nương nương!”
Thanh âm vừa  truyền ra ngoài, đã thấy Thục phi 1 thân triều phục màu xanh biếc, vung khăn đến gần. Thục phi này chỉ có 1 điểm giống với Tuyên Tuyết Nhi


Đó là cái lỗ tai! Nếu cứ nhìn như vậy thì nàng được coi như là 1 giai nhân xinh đẹp. Đáng tiếc, Đường Vấn Thiên sẽ không thưởng thức đến điều này, mỗi lần cho truyền đều chỉ nhìn cái lỗ tai của nàng, quả nhiên là uỷ khuất cho 1 phụ nữ xinh đẹp như vậy


Thục phi đi đến vào bước, phúc thân với ta: “Tham kiến Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương kim an!”
Ta nâng tay phải lên, lạnh lùng nói, “Miễn lễ. Ban ngồi!”


Nàng đứng dậy, xoay người đi tới chiếc ghế phía dưới ta. Cất giọng nói, “Chúc mừng Hoàng hậu nương nương trở thành chủ đông cung! Người đâu!” Dứt lời, nàng “ba ba” vỗ tay hai tiếng.
2 gã tiểu cung nô từ ngoài bước vào, trong tay cầm lễ vật, đưa cho ta.


Ta vẫn đang định thử dò xét như trước thì cung nô bên ngoài đã cao giọng truyền xướng “Thái hậu nương nương, thái thượng hoàng giá lâm!”


Lúc này 2 người họ tới  đây làm gì? Trong lòng ta nghi hoặc. Nhưng không thể không đứng lên, Thục phi cũng nhu thuận, cùng ta đứng lên khỏi ghế, đứng ở phía sau ta. 2 người bọn ta phúc thân với Thái hậu và Thái thượng hoàng


“Thần thϊế͙p͙ bái kiến thái hậu nương nương,  thỉnh an thái thượng hoàng! Thái hậu nãi nãi cát tường, thái thượng hoàng cát tường!”
Thái hậu cười kéo tay của ta, nói, “Hoàng hậu đứng dậy đi! Thục phi, ngươi cũng đứng lên!”


Ta theo lời đứng dậy. Nhưng lại bắt gặp phải ánh mắt sáng quắt của Đường Vấn Hiên. Ta nhanh liếc mặt nhìn hắn 1 cái, hôm nay hắn vẫn mặc 1 thân long bào màu trắng thêu hoa văn vàng như trước, tướng mạo tuấn tú. Vì gương mặt bớt tái nhợt nên càng có vẻ tuấn mỹ!


Nhanh chóng cụp mắt xuống. Đi theo sau Thái hậu. Thái hậu ngồi ở ghế trên. Đường Vấn Hiên và ta ngồi ở 2 bên.


Thái hậu kéo tay áo ta, “Hoàng hậu à! Ngày ấy tại Xuất Vân điện, ta chỉ chú tâm vào bệnh tình của Vấn Hiên nên không nhận ra, nguyên lại, hoàng hậu lại là 1 nữ tử xinh đẹp như thế”. Dứt lời, nàng liền vỗ vỗ tay ta, “Ngươi là ân nhân cứu mạng của Thái thượng hoàng, là ân nhân cứu mạng của hoàng thất Hoàng quốc. Nếu ngươi không đi Viêm quốc thì ta đã xin Hoàng thượng ban hôn cho ngươi và Vấn Hiên rồi. Ai nha, Vấn Hiên của chúng ta quả thật là có phúc khí. Thật vất vả mới có thể trở về từ quỷ môn quan” Ta cảm giác thanh âm của bà có gì không ổn, ngẩng đầu lên, cũng không ngoài dự liệu, bà ta đang rơi lệ


Dù sao Thái hậu này cũng là mẫu thân ruột của Đường Vấn Hiên. Chính là bởi lâu nay con mình vốn không thể phát sinh tình cảm nam nữ, bây gìơ đã động tình rồi, lần đầu tiên bà có cảm tình với ta. Nếu là phi tử của đường Vấn Thiên thì cũng thôi. Cùng lắm thì nghĩ ra 1 biện pháp để Đường Vấn Thiên hưu ta. Không ngờ ta lại trở thành Hoàng hậu. Nói cách khác, Vấn Hiên và ta không còn có khả năng nào rồi


Đường Vấn Hiên ho nhẹ nói, “Mẫu hậu! Ngươi đang nói cái gì đó! Làm cho người ta không thể tiêu hoá!” Đôi mắt hắn nhìn về phía Thục phi đang trợn mắt há mồm
Thái hậu như là lúc này mới nhớ rằng có người khác tồn tại, cất giọng nói, “Thục phi, ngươi nghe được cái gì?”


Thục phi cả kinh,vội vàng phúc thân nói, “Thần thϊế͙p͙ nghe được quan hệ giữa Thái hậu và Hoàng hậu rất tốt! Những cái khác đều không nghe thấy!”
Thái hậu lạnh lùng nhìn nàng một cái, cũng không gọi nàng đứng dậy, lạnh nhạt nói, “Oh?”


Một chữ “oh” này bao hàm bao nhiêu ý tứ thì chỉ có mỗi Thái hậu biết.
Thục phi sợ đến hồn bay phách tán, đến cử động cũng không dám.


Ta cười nói, “Thái hậu, thục phi nói không sai! Quan hệ giữa Thái hậu và thần thϊế͙p͙ vốn rất tốt! Có phải không, Thục phi?”Ta bất động thanh sắc, giúp Thục phi giải vây
Thục phi vội nói, “Đúng thế, đúng thế, đúng thế!” Âm thầm cảm kích liếc mắt nhìn ta 1 cái.


Trầm mặc một hồi lâu, Thái hậu nói, “Nếu Hoàng hậu cho là như vậy thì bổn cung cũng liền cho là như vậy rồi! Thục phi, đứng dậy đi!”
Một câu nói, liền làm cho nàng thiếu nợ 1 lần ân tình của ta!
Thục phi vội vàng phúc thân, thấp giọng nói, “Tạ ơn thái hậu nương nương!”


Thái hậu hừ lạnh, “Hoàng hậu, ta thấy Thục phi là 1 người nhu thuận, dáng vẻ lại thanh tú, rất hợp mắt ta, ta ngày thường đi đến phật đường lễ phật, không có 1 ai để chuyện trò cung, không bằng, sau này, Thục phi đến trường trụ [ở lâu] với ta trong Từ An cung, được không?”


Thái hậu nhìn thì có vẻ ấm lương, kỳ  thực là người đã sống trong cung lâu như vậy, vừa mới nhìn thấy ta, nhất thời cầm lòng lại, rồi lại sợ Thục phi nhất thời lỡ miệng nói ra nên liền muốn nàng bầu bạn bên người. Muốn nàng dù có chuyện gì thì cũng không thể nói ra. Cũng là cướp nàng từ bên người Đường Vấn Thiên. Như thế, sau này, liền chớ đến trong mong ân sủng gì nữa. 1 chiêu này bao hàm thật nhiều thâm ý. Làm cho Thục phi 2 mắt lưng tròng. Ta ơn cũng không được mà không tạ ơn cũng không xong


Ta cười nói, “Phúc khi của Thục phi thật tốt. Có thể cùng Thái hậu lễ phật tụng kinh, Dược Nô cũng rất muốn cùng Thái hậu trường trụ trong Từ An cung. Chỉ là, Xích Hoàng cung này sự tình bề bộn nên đành thôi rồi”. Nói xong, ta liền thán dài 1 tiếng, 1 tiếng này nghe thấy thật nhiều sự bất đắc dĩ


Thục phi nghe ta nói, lúc này mới phản ứng lại, phúc thân nói, “Đa tạ thái hậu!”
Thái hậu buông tay ta ra, phủi tay nói, “Kỳ thật,  có bao nhiêu nữ tử chốn hậu cung có thể xuất giới? Từ xưa đến nay, tử nữ như thế cũng không phải nhiều, chỉ là ủy khuất rồi Thục phi rồi!”


2 mắt Thục phi đỏ ngầu, vội vàng nói, “Người vợ không ủy khuất! Có thể sớm chiều phụng dưỡng Thái hậu chính là phúc khí của người làm vợ!”
Bên môi Thái hậu phiếm ý cười nhưng bên trong đôi mắt lại lộ tia lạnh nhạt. Nàng chính là vì chuyện ta trở thành Hoàng hậu


Thục phi này, miệng thì nói là cao hưng nhưng vẻ mặt lại chực muốn khóc. Ta nghĩ, cũng là ví quyến luyến địa vị. Chỉ là không ngờ rằng sáng nay lại nhìn thấy người không nên nhìn, nghe phải điều không nên nghe, chặt đứt tiền đồ của nàng trong hậu cung. Liền thoáng cái đã đem nàng đá tới phật đường


Lễ phật! Có nữ tử thanh xuân nào lại thích lễ vật?
Vào nơi của Thái hậu, nghe nói là ăn chay niệm phật. Người ngoài thì vốn cứ tưởng Thái hậu đang tìm cho mình 1 tri kỷ nhưng nhìn vào đôi mắt của Thái hậu thì liền biết: đó là sẽ tìm 1 cơ hội đem nàng diệt khẩu


Phụ nữ chốn hậu cung chính là như thề này, dù cho có là người ấm lương hay vô hại thì cũng có thể vì lợi ích của mình mà giết người
Thái hậu vốn có thể phớt lờ chuyện này nhưng vì chính con mình, 1 người làm mẫu thân thì chuyện gì cũng có thể làm


Trong lòng ta thấy tiếc cho Thục phi nhưng ta cũng biết biết, việc này, tuyệt đối không thể mềm lòng. Một khi những lời này bị truyền ra ngoài, 3 người bọn ta có thể trở thành tội phạm thì không nói, nhưng uy vọng của ta trong hậu cung cũng sẽ giảm đi!


Thái hậu dường như đã hài lòng, kéo tay Vấn Hiên, nói nhỏ “Vấn Hiên! Bây giồ thân thể đã tốt đẹp rồi, trong lòng mẫu hậu vô cùng cao hứng. Thấy con của Đình Hiên cũng đã 6 tháng tuổi rồi. Nhưng ngươi vẫn đang lẻ loi 1 mình, đang muốn tuyển phi cho người đây. Nếu có nhìn trúng khuê nữ nhà ai thì nói 1 tiếng, mẫu hậu lo liệu cho người” Bà vỗ vỗ vào tay Vấn Hiên


Vấn Hiên nâng mắt, liếc mắt nhìn ta 1 cái. Cúi đầu nói “Mẫu hậu, Vấn Hiên vừa mới khỏi bệnh, bây giờ bàn đến việc này thì hơi sớm. Xin mẫu thân đừng nhúng tay vào việc này”


Thái hậu mở to mắt, buông tay hắn ra, nói, “Nói cái gì đây! Lòng bàn tay vốn là thịt, cẳng tay cũng là thịt [ai hỉu câu này, giải thích dùm ta T.T]. Trước đây sức khoẻ của ngươi không tốt thì cũng không nói, bây giờ khỏi bệnh rồi, tại sao không tuyển phi? Ngươi đã 28 tuổi rồi! Không còn nhỏ rồi. Lúc hoàng huynh của ngươi 28, phi tử đã hơn 10 người. Hoàng hậu, ngươi nói xem, có phải hay không” Bà hữu ý vô tình [vô tình mà lại cố tình] đẩy vấn đề về phía ta, thứ nhất là muốn mượn ta để khuyên nhủ, thứ 2 là muốn Vấn Hiên hoàn toàn chết tâm với ta


Ta nhìn ánh mắt cầu cứu của Vấn Hiên, cúi đầu trả lời, “Thái hậu, mặc dù sức khoẻ của Thái thượng hoàng đã không còn trở ngại nhưng bởi vì lúc trước bị bệnh lâu năm nên trong khoảng thời gian ngắn còn cần phải điều dưỡng, sợ là bây giờ không phải là thời cơ tốt để nạp phi”


Nâng mắt lên, thấy Vấn Hiên nở 1 nụ cười với ta, biết là trong lòng hắn rất hài lòng với đáp án này. Khóe môi rủ xuống, ta lại cúi đầu không nhìn hắn. Đều là hắn tự rước lấy!


Thái hậu cười nói, “Muốn điều dưỡng thì phải có người chăm sóc! Như ta thấy, bây giờ chính là thời cơ tốt để nạp phi! Cũng là tìm 1 nữ tử để chăm sóc Vấn Hiên. Sức khoẻ của Vấn Hiên vẫn còn phải nhờ vả người làm đại tẩu như ngươi chiếu cố thì cũng không phải là kế lâu dài. Ngươi nói xem, Hoàng hậu?”


Bà ta đặc biết nhấn mạnh giọng điệu vào 2 từ “hoàng hậu”, đó là nhắc nhở thân phận của ta. Ta đã là Hoàng hậu của Đường Vấn Thiên! Không thể thường xuyên thân mật với Vấn Hiên được!
Đồng thời, cũng nhắc nhở Vấn Hiên loại bỏ những ý nghĩ không nên có mà cũng không thể có


Vấn Hiên ngây cả người, cơ hồ  là thỉnh cầu nói, “Mẫu hậu, việc này để cho chính ta làm chủ, được không”


Thái hậu cười nói, “Nếu Vấn Hiên tự mình quyết định, mẫu hậu sợ là tâm lý Vấn Hiên sẽ thống khổ” Thân thể của hắn chấn động mạnh, động tác này làm cho người ta cảm nhận được cảm giác khẩn trương của hắn. “Hay là, muốn Hoàng hậu tác hôn cho Vấn Hiên à?”


Trong lòng ta cả kinh. Bà ta dĩ nhiên đem vấn đề đổ lên đầu ta!
Nói như vậy là muốn Hoàng hậu ta mở miệng tuyển phi cho Vấn Hiên


Ta cúi đầu đáp lời nói, “Đúng vậy! Thái thượng hoàng! Thái hậu nói rất có đạo lý, Thái thượng hoàng cũng không còn nhỏ nữa rồi, lúc này nên vì Hoàng quốc mà nối dõi tông đường rồi. Vậy thì không bằng, ta nói với Hoàng thượng mở 1 cuộc tuyển tú, tìm ra khuê nữ hợp ý với Thái thượng hoàng, được không?”


“Vậy việc này giao cho Hoàng hậu làm, được không Vấn Hiên?” Thái hậu phủi tay cười nói.
Sắc mặt Vấn Hiên tái nhợt, cả người run rẩy. Nửa ngày sau mới nói, “Nếu Hoàng hậu có ý này thì nên làm thoả mãn thâm tư của Hoàng hậu thôi!”


“Vấn Hiên à, có 1 số việc, không phải ngươi muốn là có thể làm; có 1 số chuyện, không phải ngươi muốn nói là có thể nói! Hoàng hậu dù sao cũng là Hoàng hậu! Nếu lúc đầu, ngươi cứng rắn thêm 1 ít….. ôi!” Thái hậu thở dài, nói


Đường Vấn Hiên cúi đầu, mặt xám như tro tàn, cúi đầu nói, “Con biết rồi!”
Thái hậu như là hài lòng rồi, liền gật đầu, nói với ta, “Hả! Hôm nay là ngày vui của Hoàng thượng và Hoàng hậu mà, ngươi xem trí nhớ của ta này! Người đâu!”


Ngoài cung đầu lập tức tiến vào 2 cung nhân, trong tay mỗi người đều có 1 chiếc mâm. Thấy chúng ta, liền đồng loạt quỳ xuống đất. Cao giọng nói, “Tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương kim an!”


Ta nâng tay, nói, “Tiểu Thanh, nhận lấy tặng phẩm của Thái hậu!” Quay đầu, cúi đầu với Thái hậu, nói, “Tạ ơn thái hậu tặng phẩm!”


Thái hậu nâng tay, nói, “Chuyện nhỏ! Ta để cho bọn họ đem tới đây chút hồng tảo, hoa sinh, quế viên, hạt sen để đạt vào trong chăn bông của ngươi, đêm nay Hoàng thượng và Hoàng hậu sẽ viên phòng, cần phải hảo hảo hầu hạ Hoàng thượng”


Ta lấy làm kinh hãi, nhanh chóng quỳ xuống, nói, “Tạ ơn thái hậu quan tâm!”
p/s: ĐVH 28 thỳ hông biết ông Thiên mý tuổi tròy o.O Trong khi đó, pé Tuyết Nhi chỉ mứi 16 0.O[/size]