Lãnh Cung Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 17: Để lộ thân phận

Mặt hắn bị ta đánh lệch sang 1 bên. Hắn ôm lấy mặt, quay đầu đi, khóe môi bị dập, chảy ra chút máu. Vẻ yêu mị ban đầu trong mắt đã trở thành cuồng phong bạo vũ. Trong tích tắc, nhanh như cắt hắn nắm lấy cằm ta, nâng mặt ta lên


Ta ngửa đầu, oán hận nhìn hắn. Cái gì mà nhẫn nại, cái gì mà không thể bại lộ hành tung, bây h ta ko còn mảy may nghĩ đến nữa! Nam nhân này, trời sinh ra là để đối đầu vs ta! Cho dù thay đổi thân phận, thay đổi dung nhan, cũng ko thể thay đổi đc chân lý này!


“Ngươi như thế nào có thể đánh thái tử điện hạ? Thái tử điện hạ thân cao quý, Hoàng thượng yêu thương ngài vô cùng! Từ nhỏ đến lớn không có ai dám đánh ngài 1 cái! Ngươi mà cũng dám đánh ngài! Ai da! Đúng là ko biết phải trái! Ta sẽ nói cho Tiểu Cô Tử, ngươi dám đánh con trai của nàng!” Tuyên phu nhân lấy khăn tay ra giả vờ lau nước mắt, vẻ mặt khoa trương, thoạt nhìn nàng thật sự không giỏi diễn trò, mà khi diễn trò lại trở thành bộ dạng như vậy, thật sự là thất bại!


Tuyên Tuyết Băng che miệng muốn nén ý cười, định ra tay ngăn Đường Vấn Thiên lại. Lại bị Đường Vấn Thiên hất sang một bên!
“Lá gan của ngươi, rất lớn!” Hắn lạnh giọng, nói.


Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, cắn răng nói, “Nếu lá gan không lớn, thì năm đó, lão thành chủ sẽ ko chọn ta làm thê tử của Tuyên Tuyết Tán!” Ta minh xác nhắc nhở, nếu hắn muốn giết ta, cũng phải nể mặt Tuyên Tuyết Tán! Tuyên Tuyết Tán là người theo phe ủng hộ hắn trong triều! Nếu Đường Vấn Thiên đem vị hôn thê của hắn giết chết, hắn làm sao mà theo ủng hộ Đường Vấn Thiên nữa!


Hắn híp mắt nhìn ta, lực tay ko hề giảm bớt! Bên môi có một chút co quắp. Trên trán gân xanh nổi rõ, hô hấp dồn dập, rõ ràng là đã bị ta cho tức giận!
Thật tốt! Ta cảm thấy thật thống khoái. Có thể làm hắn tức giận, thật sự là tốt quá!


Tuyên Tuyết Băng đứng ở phía sau nhắc nhở, “Cái kia, thái tử điện hạ! Nàng là người mà đích thân cha ta đã giao tặng lục ngọc như ý!” Ánh mắt của ta lướt qua hắn, hắn lúc này lại tình nguyện nói giúp cho ta! Trong lòng có chút cảm động. Dù sao mà nói, người mà ta đang đối mặt lúc này, vốn là Hoàng quốc thái tử!


Tuyên Tuyết Hạo ho nhẹ, cũng nói thêm, “Thái tử điện hạ, dù sao thì cũng là ngài khinh bạc nàng ta trước! Không bằng, bỏ qua chuyện này đi!”


Ta thề! Nam nhân mặt lạnh này, trong mắt đích xác lóe lên ý cười! Thấy ta như  vậy, hắn vui mừng lắm sao? Hay là hắn trước đây chưa từng bị ai đánh một bạt tai, cảm giác như đang chơi đùa người khác


Hắn tức giận hừ một tiếng, tay dần dần trượt  xuống, đặt ngay yết hầu của ta, thoáng cái bóp lấy! Hắn muốn bóp chết ta! Ta dần dần cảm thấy ko thở nổi. Hai tay vô lực muốn kéo bàn tay to của hắn ra. Đây là 1 trận đấu sống chết, nếu khí lực của ta yếu 1 chút, kết quả chỉ có thể là bị hắn bóp chết!


Tuyên phu nhân thấy 2 người bọn ta như thế, kinh ngạc kêu lên, “Thái tử điện hạ! Nếu thật sự đem nàng bóp chết thì sẽ ko tốt! Thái tử điện hạ!” Thật sự là một vở hài kịch xuất sắc! Nàng ta vs lão già đã chết quả thật cùng 1 giuộc! Ta rủa thầm.


Đường Vấn Thiên quát, “Ngươi vốn là từ đâu tới! Nói! Họ gì, tên gì, nói! Tại sao lại có lục ngọc như ý của lão thành chủ?”
Nguyên lai, chuẩn bị một hồi lâu, hắn lại nhắc đến đề tài này, cũng chỉ là muốn ta nói ra sự thật mà thôi!


“Ta họ Hạ, tên là Hạ Tuyết! Lão thành chủ thấy rất thích ta, liền đem ngọc giao cho ta, nói rõ là vật đính thân giữa ta và con trai Tuyên Tuyết Tán của hắn! Ngươi tin thì bỏ tay ra, không tin, thì hãy giết ta!” Khi ta trút hơi thở cuối cùng còn sót lại trong phổi, tay hắn đã buông ra!


Ta ngửa đầu té xuống, hít lấy từng ngụm từng ngụm khí, nguyên lai có thể thở, là điều tốt đẹp nhất trên đời này!


Hắn thân đứng lên, đối với ta quát, “Ngươi vừa xuất hiện tại Tuyên thành, lập tức bị cường đạo đánh cướp! Bốn người đối phó vs 1 người phụ nữ là ngươi, hơn nữa còn có ba mươi hắc y nhân! Cùng nhau tư đấu! Bọn họ toàn bộ đã chết, mà ngươi lại ko! Những người này, toàn bộ đều là tới nơi này để cướp ngân khố! Ta không tin, ngươi và bọn chúng không có chút quan hệ nào! Tại sao 1 nữ tử yếu nhược như ngươi, lại khiến cho nhiều người chết như vậy trong khi chỉ có 1 mình ngươi còn sống? Gặp đc Tuyên Tuyết Tán, liền trở thành vị hôn thê của hắn! Ngươi nghĩ chúng ta đều là sao?”


Ta thở phì phò tàn nhẫn nhìn hắn, lạnh nhạt nói, “Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao? Bị cướp, ta thật cao hứng sao? Bị 1 bọn người đuổi giết suýt chút nữa thì mất mạng, chạy trốn lên cây, phải đập vỡ tổ ong để bảo toàn tính mạng, ta sai sao? Hắc y nhân tự tàn sát lẫn nhau, có liên quan j đến ta sao?” Vừa nói vừa nói, trong lòng không biết như thế nào, cảm thấy thật uỷ khuất! “Ngươi đi ra ngoài!” Tay chỉ về phía cửa phòng, ta lạnh nhạt nói.


Khoé môi hắn co quắp, 2 tay chậm rãi nắm chặt lại! Đột nhiên trong lúc bàn gỗ trong phòng bị 1 chưởng đánh vào làm cho nát báy!


Nhìn cái bàn nát bét, lòng ta trong thất kinh. Công phu của người này, so vs Tuyên Tuyết Tán, không biết người nào cao hơn! Kiếm thuật của Tuyên Tuyết Tán rất cao. Mà chưởng lực của Đường Vấn Thiên lại rất mạnh!


Tuyên tuyết Băng sờ sờ mũi, lay lay tay áo Tuyên Tuyết Hạo vs Tuyên phu nhân, nói vs ta, “Ách! Cái kia! Chúng ta còn có việc, đi trước một bước!” Dứt lời, ba người lập tức nhanh chóng đi ra khỏi cửa!
Đường Vấn Thiên nhìn 3 người bọn họ rời đi, vươn lưỡi ra, khẽ ɭϊếʍƈ vết thương.


Nguyên lai, hắn cũng bị thương sao? Ta rất muốn cười to. Nhưng có làm thế nào cũng ko cười nổi
“Thấy ta bị thương, ngươi hẳn là vui mừg lắm?” Hắn phun ra trong miệng 1 tơ máu.
Ta không lên tiếng, nhìn hắn, chậm rãi phá lên cười thật ta! Lấy hành động chứng minh cho hắn thấy, ta đích xác rất cao hứng!


Hắn thấy ta cười, sắc mặt vừa lại hoá xanh. Từ trong lòng móc ra 1 dải băng trắng, lấy miệng cắn. Rất thành thục quấn quanh vết thương!


Ta không nói, yên lặng nhìn hành động của hắn. Hắn nhả ra biếng băng trắng, híp mắt cổ quái địa nhìn ta chằm chằm, “Bây giờ đã không còn ai rồi, ngươi cũng ko phải giả vờ nữa! Diệp Dược Nô!”