Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu xuống thuyền trước, hai người dắt ngựa, tản bộ đi về hướng thành Tây.
Tiểu Nguyệt và Hồi Phong theo phía sau hai người, đi chậm cứ như đang giẫm kiến, không nhìn đường cũng không nhìn người, chỉ là ngươi nhìn ta – ta ngắm ngươi, cọ tới cọ lui phát ra thanh âm thật thấp, dường như đang trao đổi gì đó.
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, bảo, “Không bằng cứ thành thân đi?”
“A?” Bạch Ngọc Đường trợn to hai mắt nhìn Triển Chiêu, miệng há ra nửa ngày mới hỏi, “Hai chúng ta?”
Triển Chiêu cũng sửng sốt, trừng lại, “Hồi Phong và Tiểu Nguyệt!”
Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái, gật đầu, “A... Ta chính là nói ngựa của hai chúng ta.”
Hai người đồng thời sờ sờ mũi, xoay mặt nhìn sang nơi khác.
“Đúng rồi.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, bảo, “Trân nhi sinh rồi, trắng nõn mập mạp rất đáng yêu.”
“Ân.” Triển Chiêu gật đầu, nhỏ giọng lầm bầm, “Ta nhìn thấy rồi.”
“A?” Bạch Ngọc Đường giật mình, hỏi Triển Chiêu, “Ngươi đi xem khi nào vậy?”
“Trước khi đến đây.” Triển Chiêu cười híp mắt.
Bạch Ngọc Đường lập tức ý thức được Triển Chiêu đã đi qua Hãm Không Đảo, cũng đã biết chuyện mình không có thiệp mời còn chạy đi Lư Sơn, cũng hơi bối rối, Triển Chiêu biết hắn sĩ diện, liền nói, “Tứ ca nói ngươi ra ngoài đi loanh quanh đâu đó rồi, ta còn tưởng rằng lần này không gặp được ngươi chứ.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong trong lòng buông lỏng, thầm nói cũng may mà Tứ ca chưa nói chuyện thiệp mời, liền nói, “Đi lang thang một trận, rồi cứ thế đến Cửu Giang phủ luôn.”
“Nga... Vậy ngươi không đi chiêu thân à?” Triển Chiêu hỏi, “Ta dù sao không đi, thiệp mời cũng không mang theo.”
Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, bảo, “Ta cũng không.”
Triển Chiêu dùng cánh tay chọt chọt Bạch Ngọc Đường, bảo, “Vậy thì tốt quá, lát nữa ta đi đưa phần lễ cho lão gia tử, sau đó hai ta tìm nơi nào đó uống rượu, thuận tiện đi leo Lư Sơn.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Chủ ý không tệ.”
...
Ở trước cửa Khai Phong phủ, Công Tôn Tiên Sinh xem xong cho bệnh nhân cuối cùng, đang chuẩn bị thu thập đồ đạc để trở về, hôm nay ngồi cũng khá lâu, hơi mệt mỏi, nhưng cảm giác tia sáng trước mắt bỗng dưng tối đi, tựa hồ có người đang đứng bên cạnh bàn.
Hắn cho là có người đến khám bệnh, liền theo bản năng hỏi, “Chỗ nào không khỏe?”
Giương mắt, nhưng lại thấy một nam tử mặc cẩm y hoa phục đang đứng bên cạnh, Công Tôn sau khi thấy rõ tướng mạo hắn, chau mày — đây không phải là Bàng Dục sao?
Nói đến, Bàng Dục là ngày hôm qua mới được Bao Chửng thả ra, lúc trước hắn bởi vì đến Hồng Thúy Lâu gây chuyện, bị người ta báo quan, sau khi Bao Chửng nghe được bẩm báo, xác định hắn quả thực đã gây sự đả thương người tại Hồng Thúy Lâu, hủy hư bàn, bèn tống giam hắn, cho ngồi xổm trong đại lao Khai Phong Phủ mười ngày, hơn nữa phải đền bù phí tổn cho Hồng Thúy Lâu.
Bàng Dục sau khi ra ngoài, càng nghĩ càng không phục, sáng sớm hôm nay, liền dẫn người đi Hồng Thúy Lâu, ý đồ muốn gây chuyện. Bất quá trước khi đến Hồng Thúy Lâu, Bàng Dục nhìn thấy một chiếc xe ngựa, cảm thấy có chút kỳ quặc, chiếc xe ngựa sáng ngời, xem ra rất lộng lẫy... trên sườn xe thêu tám con bàn long, Bàng Dục chau mày — đây không phải là xe của Bát Vương phủ sao?
Lên lầu, định tìm Cửu cô nương, bất quá bị người ta báo cho là Cửu cô nương đang bồi khách quý đánh cờ. Bàng Dục đẩy tiểu nhị ra, hùng hổ chạy lên lầu, nhưng nhìn thấy có một nam tử trẻ tuổi ôm kiếm, một thân trường sam màu lam nhạt đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt lạnh lùng ánh mắt bén nhọn — là thị vệ bên cạnh Bát Vương gia, quan cấp giống Triển Chiêu, cũng là ngự tiền tứ phẩm đế đao, tên là Vân Tùy Phong, người này trên giang hồ người ta gọi là Tùy Phong kiếm khách, võ công tương đối cao, bởi vì Bát vương gia đối với hắn có ân cứu mạng, cho nên liền thoái ẩn giang hồ, luôn luôn đi theo bên cạnh Vương gia. Có giao tình thâm hậu với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường... Bất quá trong mắt Bàng Dục, giao tình thâm hậu của đám người giang hồ này, chính là tính tình hợp nhau, đều là thích gây sự với hắn.
Nhưng Vân Tùy Phong ở đây, chẳng lẽ là Bát vương gia cũng ở đây sao?
Vân Tùy Phong cũng thấy Bàng Dục từ xa xa rồi, không nói lời nào... Hết sức lười phản ứng với người như vậy.
Đang lúc Bàng Dục do dự, liền thấy cửa phòng mở ra, Cửu cô nương rất chân chó đang cầm một đĩa nho ra ngoài, tiến tới bên cạnh Vân Tùy Phong, bảo, “Vân đại hiệp, ăn nho.”
Vân Tùy Phong tựa hồ có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, bảo, “Không cần, đa tạ.”
Cửu cô nương nháy mắt mấy cái, đi tới hành lang đến lan can trước mắt hắn, ngồi xuống, bưng nho ăn một mình, vừa ăn vừa nhìn, nhìn đến mức cả người Vân Tùy Phong đều nổi da gà.
Cửu cô nương lại thầm tán tụng... Thật là đẹp trai nha, thật là bổ mắt nha!
Đang nhìn ngắm vui vẻ, liền nghe bên trong có người chạy ra, là Lưu công công, thái giám bên cạnh Bát vương gia, “Cửu cô nương à, bàn cờ của Vương phi còn chưa kết thúc mà, thúc giục ngài đi vào kìa!”
“Nga!” Cửu cô nương vội vàng bưng nho vào trong, một lát sau, lại đi ra, bưng đĩa anh đào, “Vân đại hiệp, ăn anh đào!” [cherry]
Vân Tùy Phong tiếp tục lắc đầu, Cửu cô nương lại ngồi ở đối diện hắn bắt đầu ăn anh đào.
Chỉ chốc lát sau, Lưu công công lại tới kêu, Cửu cô nương đại khái lại vào trong đi vài ba nước cờ, rồi lại mang đĩa nhãn đi ra, Vân Tùy Phong đã cảm thấy tóc tai sắp sửa dựng đứng.
Cửu cô nương thì lại vừa ngắm vừa thầm khen — ai nha, từu lâu đã nghe nói Vân Tùy Phong thật là đẹp trai, quả nhiên không sai mà! Cái này gọi là người có phúc không cần bận rộn người vô phúc phải chạy đoạn trường đây! Lần trước nàng vô tình gặp được Sài Vương Phi, quỷ thần xui khiến cứu mạng của nàng, vì vậy được nhận làm con gái nuôi, bây giờ suy nghĩ lại quả thật lời lớn. Một lần thấy được Bát vương gia, theo lời đồn là mỹ nhân trong các trung niên, thật đẹp, không ngờ đến thị vệ cũng đẹp trai như vậy... Khai Phong quả thật là nơi đất lành a, một đám mỹ nam, ngự miêu bạch thử nhìn còn không đủ nha, còn có một đám thị vệ... Hạnh ~ phúc ~ muốn ~ chết ~ à ~.
Cuối cùng, Sài Vương Phi quyết định bảo Lưu công công gọi cả Vân Tùy Phong đi vào đứng luôn trong phòng, Cửu cô nương hí hửng chạy vào theo, vừa đánh cờ vừa tiếp tục ngắm mỹ nam.
Bàng Dục cũng không ngu, liếc thấy liền hiểu, Cửu cô nương này lai lịch không nhỏ, có Bát vương phủ làm chỗ dựa, khó trách lớn lối như vậy. Hắn cũng không có cách nào gây chuyện nữa, chức An Lạc Hầu của hắn có lợi hại hơn nữa, nói trắng ra cũng chỉ là chức rỗng, làm sao đấu với Bát vương gia?
Bất đắc dĩ, Bàng Dục đành phải mất hứng gọi bọn gia tướng đi ra.
Định về phủ Thái sư lại cảm thấy hơi mất hứng, nếu không về thì... Đi đâu mới tốt đây?
Bàng Dục nhàm chán lang thang trên đường, từ thật xa, đã thấy Công Tôn Tiên Sinh đang xem bệnh cho người đi đường trước cửa Khai Phong phủ.
Bây giờ tuy đã là ngày xuân, nhưng buổi chiều vẫn còn hơi lạnh, Công Tôn rất sợ lạnh, mặc dù ở bên ngoài có ánh nắng sưởi ấm nhưng gió cũng không nhỏ, vì vậy khoác một chiếc áo lông thỏ màu trắng, người vốn đã trắng trẻo mảnh khảnh, khoác thêm chiếc áo lông trắng mềm mại trên người, khiến dáng người có vẻ càng thêm tinh tế thanh tú, một đôi mắt phượng hơi cong, tinh tế tựa như họa ra, đôi môi mỏng phớt hồng, cằm nhọn vừa phải. Chú mèo mập mạp có vẻ lười biếng đang nằm trên đầu gối, Công Tôn viết phương thuốc xong, liền thò tay vào phía dưới bụng mèo con, ấm áp.
Bàng Dục nhìn xa xa, trong lòng máy động... Nghe nói Bạch Ngọc Đường đã đi, Triển Chiêu cũng nghỉ phép... Liền đi tới.
Công Tôn giương mắt thấy người đến là Bàng Dục, trong lòng mơ hồ có chút kinh ngạc, bất quá cũng không nghĩ nhiều, chỉ chăm chú thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về phủ.
Bàng Dục ngồi xuống trên chiếc ghế cạnh bàn.
Công Tôn nhìn nhìn hắn, có chút khó hiểu.
“Được nghe Công Tôn Tiên Sinh y thuật siêu quần từ lâu, bổn hầu nhiều ngày nay thân thể khó chịu, tìm nhiều đại phu đều không tra ra nguyên nhân, tiên sinh nhìn giúp ta một chút đi?” Bàng Dục mỉm cười nói với Công Tôn.
Công Tôn xem khí sắc Bàng Dục, người này trên trán đầy dầu, sắc mặt hồng nhuận, chỉ có nhân trung hơi xanh... Nói rõ rằng hắn tung dục quá độ tinh khí thiếu thốn, đôi mắt vô thần đó là do hắn không ôm chí lớn lười biếng tham ăn... Người này nhiều nhất là những bệnh của kẻ giàu, không thể nào có bệnh gì nặng.
Công Tôn mặc dù lười để ý đến hắn, nhưng Bàng Dục cũng coi như khách khí, cũng không tiện tự dưng mặt lạnh với hắn, liền nói, “Hầu gia có gì không thoải mái?.”
“A a, nói không rõ, không bằng, tiên sinh bắt mạch cho ta đi!” Nói, Bàng Dục vui vẻ đưa tay ra ngoài.
Công Tôn thấy hắn đưa tay đến trước mắt mình, chỉ đành phải đem một đệm vải mềm đặt bên dưới cổ tay Bàng Dục, để lót cho hắn.
Bàng Dục mở to mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay trắng nõn thon dài của Công Tôn, trong lòng khẽ nhột.
Bất quá chưa đợi Công Tôn giơ tay ấn lên, đã nghe phía sau có người gọi hắn, “Công Tôn Tiên Sinh, Bao đại nhân tìm ngài, nói có chuyện quan trọng, bảo ngài lập tức đi vào.”
Công Tôn quay đầu lại, chỉ thấy đứng phía sau hắn là Nam Cung Minh.
Nam Cung Minh vốn là thống lĩnh cấm quân, lúc trước bị người vu hãm, Bàng Thống suýt chút nữa đã làm thịt hắn, may mà được Công Tôn cứu, chứng minh sự trong sạch của hắn, Bàng Thống liền giữ hắn lại bên cạnh. Mấy ngày gần đây Bàng Thống bận rộn quân vụ, trong phủ Khai Phong, Triển Chiêu lại không ở đây, những người khác hắn cũng không lo lắng, nhưng Công Tôn mỗi ngày đều ra ngoài xem bệnh cho người ta, hắn cũng hơi không yên lòng, nên bảo Nam Cung Minh đứng ngoài cửa Khai Phong phủ, để ý nhìn Công Tôn, hễ xảy ra chuyện gì thì giúp đỡ Công Tôn.
Nam Cung Minh vừa nhìn thấy Bàng Dục đến, cũng biết là sắp sửa có phiền toái, thấy Công Tôn bắt mạch cho hắn, cảm thấy sẽ làm bẩn tay Công Tôn Tiên Sinh, vội vàng cắt đứt, thuận miệng biên một câu, tiện gọi Công Tôn quay vào.
Công Tôn cũng không muốn bắt mạch cho Bàng Dục, liền gật đầu một cái, đứng dậy định đi.
Bàng Dục đưa tay bắt được tay áo Công Tôn, bảo, “Ai, tiên sinh, sao không bắt mạch xong cho ta hãy đi vậy?”
Mà lúc này, nha dịch trong Khai Phong phủ cũng nhìn thấy, đều nhíu mày, có mấy người vội vàng chạy vào trong tìm Trương Long Triệu Hổ, hai người vừa nghe cái gì? Bàng Dục dám đến quấy rầy Công Tôn Tiên Sinh, Triệu Hổ tính tình nóng nảy, liền lao ra ngoài đi về phía Công Tôn tranh trước một bước, kéo tay áo tiên sinh trở lại, bảo, “Tiên sinh à, ngài còn chưa đi sao, đại nhân sắp giận rồi.” Khi đang nói chuyện, nhìn Bàng Dục, bảo, “An Lạc Hầu, ta bắt mạch cho ngươi thế nào hả?”
Bàng Dục sửng sốt, nhìn nhìn Triệu Hổ, Triệu Hổ dáng cao lớn, vừa nhìn chính là loại thô lỗ mạnh mẽ, đầu ngón tay tựa mặt trượng, vừa đen vừa thô, liền nhíu mày, đứng lên nói, “Nếu ta đến không đúng lúc, tiên sinh vừa lúc bận rộn, như vậy lần sau ta trở lại đi... Cáo từ.” Nói xong, đối Công Tôn cười cười, mang theo người rời đi, lúc đi ngang qua bên cạnh Nam Cung Minh, háy hắn một cái, Nam Cung Minh khẽ cau mày —Bàng Dục này, kiêu ngạo quá rồi.
Thấy người đã đi, Triệu Hổ đưa tay dọn bàn giúp Công Tôn, bảo, “Tiên sinh, lần sau ngươi bày gian hàng bên trong phủ, kẻ nào dám gây chuyện ta sẽ thay ngươi đánh hắn.”
Công Tôn bật cười, nhìn nhìn hắn, “Ngươi còn biết bắt mạch nữa à? Học khi nào thế?”
Triệu Hổ bĩu môi, “Ta đây biết bắt mạch người chết, có mạch còn thở không mạch tắt thở, mới vừa rồi là con cua đó chạy nhanh, nếu không ta đã trực tiếp khiến hắn từ có mạch biến thành không mạch... Hừ, lần sau Triển đại nhân trở lại, nhất định sẽ đem chuyện này nói cho hắn biết, nhất định cạo sạch lông đầu con cua đó!”
Công Tôn ôm Mao Cầu, mỉm cười cùng Triệu Hổ vào Khai Phong phủ, Nam Cung Minh cũng định theo vào, xoay mặt, liền thấy bên kia đường, Bàng Thống chậm rãi đi lại, Nam Cung Minh chỉ thấy sắc mặt hắn khó coi, khẽ cau mày, tựa hồ có tâm sự gì, cũng không biết chuyện vừa rồi, hắn có thấy được hay không.
Rất nhanh, Bàng Thống đi đến trước cửa Khai Phong phủ, Nam Cung Minh hành lễ.
Bàng Thống gật đầu một cái, trên mặt cũng không có vẻ gì đặc biệt, Nam Cung Minh thở phào nhẹ nhỏm, liền xoay người vào cửa, hắn đi nhanh nên cũng không thấy Bàng Thống nhìn theo hướng Bàng Dục mới rời đi... Ánh mắt kia, lạnh lẽo đến đáng sợ.
...
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tản bộ đến địa giới thành tây của Cửu Giang phủ, dõi mắt nhìn lại, ngốc ra, ngõ hẻm này căn bản là chín khúc mười tám đường cong [vô cùng khúc chiết], đâu đâu cũng thấy toàn là ngã ba, đi đâu để tìm cửa hàng ấn chương của Từ Tử Húc gì đó đây?
Hai người mang theo hai con ngựa hoàn toàn không thèm để ý gì đến xung quanh, lơ là đi vào trong hẻm nhỏ, đi quanh co lòng vòng, sau đó — lạc đường.
Sau khi đã vòng vo nửa canh giờ trở lại tại chỗ, Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nói với Triển Chiêu, “Miêu nhi, nơi đây chẳng lẽ là xây dựng theo ngũ hành bát quái trận?”
Triển Chiêu khóe miệng giật giật, xem thường liếc Bạch Ngọc Đường một cái, “Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, con kiến đi qua trước cửa cũng phải khiến nó xếp thành hình cánh yến mới được đi tiếp à?”
Hồi Phong khẽ hừ một tiếng, giống như đang bày tỏ đồng ý với lời của Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường im lặng, liếc Hồi Phong một cái — ngươi tiền đồ dữ nhỉ, còn chưa cưới Tiểu Nguyệt vào cửa thì cánh tay đã hướng ra phía ngoài rồi?