Thấy một mình Vu sư ở đó nói vớ vẩn, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, nhỏ giọng hỏi, “Miêu nhi, lão đầu này có phải bị ma nhập rồi không?”
Triển Chiêu cũng cảm thấy rất khả nghi, liền nói, “Đều mang về Khai Phong phủ đi.”
“Ân.” Bạch Ngọc Đường vừa định đưa tay đi bắt hắn, đột nhiên liền nghe đến một trận dị động ở phòng ngoài truyền đến.
Hai người nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường giơ tay lên điểm huyệt đạo tên Vu sư còn đang điên điên khùng khùng hồ ngôn loạn ngữ, Triển Chiêu đã phi thân xông ra ngoài, từ trong địa đạo đi ra ngoài vừa nhìn, chỉ thấy thi thể Lưu Vĩnh Bá cùng Vương Khải Bá nằm trên đất.
Triển Chiêu chau mày, vọt tới trong sân, nhưng bốn phía đã không người nào… Xem ra người hạ độc thủ công phu tương đối cao cường.
“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường mang theo Vu sư ra ngoài, thấy hai cổ thi thể trên đất cũng nhíu mày, hỏi, “Thấy người không?”
Triển Chiêu lắc lắc đầu, “Đã đi rồi.”
“Xem ra có người vẫn luôn giám thị nơi này.” Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Vu sư luôn miệng lầm bầm bên cạnh, “Cũng không biết có thể hỏi ra cái gì từ trong miệng hắn hay không.”
“Chúng ta nhanh đi về đi.” Triển Chiêu bảo, “Còn có một Khổng Bá ở đó, cũng đừng để cho người ta ám toán.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, hai người mang theo Vu sư nhảy lên đầu tường, vừa định đi, liền nghe thấy phía sau truyền ra một tiếng chó sủa.
Triển Chiêu vừa quay đầu lại, chỉ thấy con chó đất nhỏ mới vừa rồi vội vã đi theo ra ngoài, ngước mặt hướng về phía hắn sủa.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, phi thân đi xuống, một tay đem hắn bế lên, lại xoay người lại, cùng Bạch Ngọc Đường trở về.
Đến trong nhà, hai người chỉ thấy Bàng Thống đứng ở giữa sân, Khổng Bá nằm một bên.
“Thế nào?” Triển Chiêu hỏi.
“Mới vừa rồi có người tới hành thích.” Bàng Thống bảo, “May nhờ ta cùng Công Tôn quyết định chờ các ngươi trở lại mới đi nha môn Tri phủ.”
Triển Chiêu liếc nhìn Khổng Bá trên đất, lại đem Vu sư ném trên đất, bảo, “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cũng đừng trì hoãn nữa, mang người, lại đi đến nha môn Tri phủ, cũng đón cả Châu Lam, cùng nhau về Khai Phong phủ trước hẳn nói!”
“Ta thấy được!” Bạch Ngọc Đường gật đầu, đi ra ngoài thuê xe ngựa.
Lưu Ngọc cũng đi ra, Công Tôn đem dược vật đều chuẩn bị xong, đợi lát nữa chữa bệnh cho Châu Lam.
Rất nhanh, mọi người lên xe ngựa, đi chuyến đến nha môn Tri phủ, vốn là còn có một vài quan sai trong nha môn ngăn trở, nhưng đều bị Bạch Ngọc Đường một cước đạp đi hết, đem Châu Lam tiếp lên xe ngựa, đánh xe rời đi.
Mấy người lúc ở trên đường luôn luôn không dám trì hoãn, chạy cả đêm, rốt cục thì buổi trưa ngày thứ hai, trở lại Khai Phong phủ.
Đến cửa phủ, chỉ thấy có một đại đội quan binh dừng trước cửa phủ. Bàng Thống khẽ cau mày, thấy đứng chờ ở bên cạnh cỗ kiệu chính là một vị quản gia trung niên, liền kêu một tiếng, “Phúc bá? Ngươi sao lại ở đây?”
“Tam thiếu gia!” Phúc bá vội vàng đi tới, bảo, “Ta theo Thái sư tới Khai Phong phủ.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, có chút khó hiểu, thầm nói Bàng Thái sư không phải cùng Khai Phong phủ cả đời không qua lại với nhau sao? Làm sao hôm nay chủ động tới Khai Phong phủ vậy.
“Cha hắn tới Khai Phong phủ làm cái gì?” Bàng Thống cũng có chút giật mình.
Quản gia thấp giọng nói mấy câu bên tai Bàng Thống, Bàng Thống nhíu mày thật sâu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — xem ra bên trong có ẩn tình!
Công Tôn cũng xuống xe, phân phó nha dịch trong phủ đưa Châu Lam cùng Lưu Ngọc vào trong phòng, sau đó giam riêng Khổng Bá cùng Vu sư lại, nghiêm cẩn trông chừng.
Mọi người vào cửa phủ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thấy Bàng Thống cau mày, liền hỏi, “Thế nào?”
Bàng Thống xoay mặt nhìn nhìn hai người, bảo, “Nghe nói, buổi tối Liễu Đại Long bị người ta giết, đại ca của ta bị một người áo đen bắt đi rồi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong lấy làm kinh hãi, phản ứng đầu tiên là — Tốt quá à! Không biết chết chưa!
Nhưng nhanh chóng ý thức được nghĩ như vậy có chút không phúc hậu, hai người nhìn nhau, ho khan một tiếng thu liễm tâm thần một chút.
“Có thể chính là người áo đen tới tập kích Khổng Bá làm.” Triển Chiêu bảo, “Nói cách khác, hẳn là người của Xà Ưng Giáo làm rồi?”
“Người của Xà Ưng Giáo bắt Bàng Dục làm cái gì?” Công Tôn cảm thấy không hiểu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — là tự tên Bàng Dục đó ngu ngốc, tìm người để nguyền rủa gì đó đến giết chết Bàng Thống, vừa lúc rơi vào trong tay đối phương.
Khi đang nói chuyện, mọi người đã đi tới cửa thư phòng Bao Chửng, chỉ thấy Bao Chửng cùng Bàng Thái sư đều ngồi bên bàn đang uống trà đàm đạo, bộ mặt lo lắng của Bàng Thái sư không giống như là giả vờ.
“Đại nhân.” Công Tôn đi vào đầu tiên.
“Nga, tiên sinh trở lại?” Bao Chửng đứng lên, mọi người vào nhà đều hành lễ với Bao Chửng trước, Bàng Thống đi tới bên cạnh Bàng Cát, “Cha.”
“Ai nha, Thống nhi a, ngươi đã trở lại, đại ca của ngươi hắn bị người ta bắt cóc rồi!” Bàng Cát lo lắng nói.
“Lúc ta tiến vào có nghe Phúc Bá nói.” Bàng Thống gật đầu, hỏi, “Bị người bắt cóc lúc ở đâu? Người bắt hắn là ai không ai biết sao?”
Bàng Cát xoay mặt hét lên với một tiểu tư phía sau, “Còn không ra nói!”
Tiểu tư kia sau khi thấy Bàng Thống sắc mặt đổi đổi, nhỏ giọng nói, “Ách… Đại thiếu gia là lúc ở Dĩnh Xương phủ bị người ta bắt đi.”
Bao Chửng nghe xong khẽ cau mày, hỏi Bàng Cát, “Tiểu Hầu gia đi Dĩnh Xương phủ làm cái gì?”
Bàng Cát lắc đầu, xoay mặt nhìn kia tiểu tư, “Nói đi!”
“Ách… Đại thiếu gia vốn là nghe nói Tam thiếu gia phải ra khỏi phủ tra vụ án, liền muốn cùng đi xem thử… Sau đó, sau đó đám người Tam thiếu gia không biết đi đâu, chúng ta cũng lạc mất, Đại thiếu gia vừa lúc gặp được Liễu Đại Long, liền cùng đi đến Dĩnh Xương phủ.”
Bạch Ngọc Đường nghe cách nói của tiểu tư kia, nhịn không được cười một tiếng.
Tất cả mọi người nhìn hắn, Bàng Cát ngẩng đầu, nhìn thấy Bạch Ngọc Đường cười với hắn, mí mắt liền liền nhảy, không tự chủ được cảm thấy toàn thân phát lạnh. Nếu nói Bàng Cát thân là Thái sư, hoàng thân quốc thích, đại quan tam cấp, trừ mấy trọng thần trong triều, hắn lại chưa sợ qua ai, duy chỉ có Bạch Ngọc Đường.
Nhớ năm đó hắn trăm phương ngàn kế đối địch với Khai Phong phủ, gây khó khăn cho Triển Chiêu khắp nơi, cũng không biết Bạch Ngọc Đường từ chỗ nào biết, phóng hỏa thiêu viện của hắn, hơn nửa đêm cạo sạch tóc và lông mày còn nhổ sạch bộ râu của hắn, khiến cho hắn trơ trụi tựa cái trứng ngỗng, đến một cọng lông cũng không sót lại, hơn nửa năm không dám đi vào triều. Trận đó hắn còn thật sự chưa biết người quấy rối tìm bản thân gây phiền toái chính là Bạch Ngọc Đường, chỉ nói là hồ tiên tác quái, nhiều hạ nhân đều nói buổi tối thấy có bóng trắng trong sân bay qua bay lại. Sau đó, vị hồ tiên này càng nháo càng dữ dội, Rượu nho từ Tây Vực đưa tới mất tích, biến thành mã niệu [nước tiểu ngựa], uống đến Bàng Cát nôn mửa hơn nửa tháng; buổi sáng tỉnh dậy thấy trên mặt mình cùng phu nhân tiểu thiếp đều vẽ con rùa đen; chim hoàng yến mình thích bị người ta thả bay mất, tiên hạc nuôi trong nhà bị người ta nhổ lông làm thành món gà nướng… Bàng Thái sư tìm một đám bán tiên lão đạo tới đuổi quỷ bắt yêu, nhưng cuối cùng kết cục cũng là đám đạo sĩ hòa thượng đó đều bị yêu tinh dọa chạy.
Cuối cùng, Bàng Thái sư cũng bế tắc, chỉ có thể ngày ngày chịu hành hạ. Bất quá sau này hắn dần dần phát hiện chút quy luật, chỉ cần hắn gây khó xử cho Khai Phong phủ, đặc biệt là hôm nào hắn đắc tội Triển Chiêu, đêm đó tất nhiên bị người trả thù, hơn nữa có vài lần dọa người trầm trọng.
Cuối cùng, có một đêm lão đầu mập ngủ mơ tỉnh lại, chỉ thấy ánh lửa ngất trời khắp xung quanh, hắn mấy ngày nay vừa lúc ngã bệnh, trên người uể oải tay chân đều không nhúc nhích được. Hắn nghe bên ngoài có người kêu cha gọi mẹ, Bàng Cát không nhúc nhích được nhưng trong đầu hiểu, đang lúc tuyệt vọng, đột nhiên, từ trong lửa cháy một bạch y nam tử đi tới, mặc dù là nam tử, nhưng Bàng lão đầu chưa từng thấy qua người nào đẹp như vậy, lúc ấy đã cảm thấy bản thân có phải sắp chết hay không cho nên nhìn thấy thần tiên? Đang suy nghĩ lung tung, người đó vỗ hai cái trên đầu hắn, bảo, “Bàng Thái sư, có muốn ta cứu ngươi đi ra ngoài hay không?”
“Muốn a!” Bàng Cát vội vàng gật đầu, “Nếu như ngươi cứu ta, muốn bao nhiêu tiền ta đều cho.”
Người nọ nhếch miệng cười một tiếng, bảo, “Giữ lại tiền của ngươi để mua quan tài đi, cuộc sống trong hơn nửa năm nay rất vui vẻ nhỉ?”
Bàng Cát hít một hơi khí lạnh, mới hiểu được, hóa ra trước mắt chính là vị đại tiên luôn luôn trêu cợt hắn a! Vội vàng nói, “Đại tiên a, ta nào đắc tội ngươi? Ngươi đùa bỡn ta như vậy chứ?”
“Ngươi đắc tội không phải ta, là Khai Phong phủ!” Người đó giơ tay lên lại vỗ hai cái trên ót hắn, “Ta cho ngươi biết, từ nay về sau, thấy Khai Phong phủ đi đường vòng cho ta, đừng làm khó dễ người của Khai Phong phủ, nếu không, gia gia khiến ngươi chết cũng không biết là chết như thế nào!”
Bàng Cát giờ mới hiểu được, vội vàng thề nói hắn sau này sẽ không gây khó dễ Khai Phong phủ nữa! Hảo hảo làm quan báo đáp triều đình.
Cuối cùng, chờ lúc Bàng Cát tỉnh lại, đã ở bên ngoài, phòng ngủ của hắn đều bị đốt rụi rồi.
Nha hoàn hạ nhân nói cho Bàng Cát, tối hôm qua trên trời có sấm sét, một luồng sấm trùng hợp bổ trúng nóc phòng ngủ của hắn, cho nên mới bốc hỏa.
Bàng Cát kinh hãi xuất cả thân mồ hôi lạnh, thầm nói mình gây thù đối nghịch với Khai Phong phủ, sao một hồi chọc hồ tiên một hồi còn gặp sét đánh?
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, lúc Bàng Cát vào triều ở trong phòng, thấy Bao Chửng đi vào, đứng lên tiến lên liền hành lễ với hắn một cái, vái chào xong bảo, “Lão Bao, sớm.”
Bao Chửng kinh hãi đến kéo đứt mấy cọng râu, Bát Hiền Vương ngồi ở một bên uống trà một hớp nước trà phun ra ngoài.
Càng buồn cười chính là Triển Chiêu, ngày đó hắn cùng Bao Chửng vào cung diện thánh, Bao Chửng tiến vào hắn chờ bên trong hành lang, xa xa đã nhìn thấy Bàng Thái sư, Bàng Cát vác cái bụng bự vừa chạy vừa gọi, “Triển hộ vệ!”
Triển Chiêu cau mày, vốn tưởng rằng Bàng Cát lại muốn tìm hắn gây phiền toái, không ngời vẻ mặt Bàng Cát tươi cười hỏi hắn, “Triển hộ vệ ăn chưa?”
Triển Chiêu trợn to hai mắt nhìn hắn, thầm nói lão đầu này có phải buổi sáng ăn no quá hay không?
Bàng Cát cầm lấy một hộp bánh điểm tâm từ hạ nhân phía sau tới, đưa cho Triển Chiêu, bảo, “Đây là bánh điểm tâm từ chỗ Hoàng thái hậu mới vừa đưa tới, không quá ngọt rất thích hợp người trẻ tuổi ăn! Triển hộ vệ không chê lấy ăn đi.” Nói xong, thí điên rời đi.
Triển Chiêu cầm lấy cái hộp điểm tâm ngây ra một hồi, hắn làm gì dám ăn a, về Khai Phong phủ liền nhờ Công Tôn nghiệm thử, xem bên trong là chứa thạch tín, thuốc chuột hay là hạc đỉnh hồng. Công Tôn cầm lấy điểm tâm nghiên cứu nửa ngày, nói với Triển Chiêu, “Điểm tâm này không có vấn đề.”
Triển Chiêu vuốt đầu suy nghĩ nửa ngày, vỗ bàn một cái, “Ta biết! Bàng Thái sư của hôm nay là dịch dung!”
…
Cho đến thật lâu sau, Bàng Thái sư mới tình cờ thấy được Bạch Ngọc Đường đi cùng Triển Chiêu, lập tức biết vị này chính là cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường nổi danh vang dội, không phải hồ tiên… Là ôn thần muốn lấy mệnh!
Hôm nay, Bàng Cát thấy Bạch Ngọc Đường cười với hắn, trong lòng không an, liền hỏi, “Ách, Bạch thiếu hiệp, cười cái gì?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cảm thấy chuyện này phải nói, bất quá Triển Chiêu từ trước đến giờ không thích gì Bàng Cát, liền đối Bao Chửng bảo, “Đại nhân, lúc chúng ta đang tra án, có thấy An Nhạc Hầu.”
“Phải không?” Bao Chửng sửng sốt, hỏi, “Có thể có tung tích của hắn?”
Triển Chiêu bảo, “Bàng Dục lần này cùng Tam Bá Giáo Dĩnh Xương cấu kết Xà Ưng ở chung một chỗ, trong đó Lưu Vĩnh Bá cùng Vương Khải Bá đã chết, Khổng Bá bị chúng ta mang về, còn có Châu Lam phủ doãn Dĩnh Xương có thể làm chứng, chúng ta còn mang về Vu sư của Xà Ưng Giáo.”
“A…” Bàng Cát nghe đến đó hít một hơi khí lạnh, hắn tự nhiên biết lão Đại nhà mình làm càn, Bàng Dục nếu có thể hiểu chuyện bằng một nửa Bàng Thống hắn cũng không cần lo lắng, nhưng Bàng Dục trước kia hồ nháo cũng nhiều nhất chính là một ít chuyện nhỏ, nhưng hôm nay thế nhưng cùng Xà Ưng Giáo lẫn vào cùng nhau, đây chính là tội lớn phải mất đầu a!
“Không… Không thể nào?” Bàng Cát xoay mặt nhìn Bàng Thống, “Dục nhi mặc dù hồ nháo, nhưng cũng không ngu, sẽ không lui tới với người của Xà Ưng Giáo đâu.”
“Hắn quả chưa chắc biết Tam Bá này là người của Xà Ưng Giáo.” Một câu nói của Bạch Ngọc Đường đem Bàng Cát từ trong vực sâu kéo lên, nhưng câu nói phía sau lại đem lão đầu đẩy vào một vực sâu khác. Chỉ nghe Bạch Ngọc Đường nói một cách thoải mái, “Hắn chẳng qua là đi tìm Tam Bá kia, để bọn họ tìm Vu sư của Xà Ưng Giáo nguyền rủa, hại chết Bàng Thống thôi.”