Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 38: Đệ tam thập bát thoại tẩy, mang về người biết chuyện

Lưu Ngọc cầm lấy cái cuốc một đường đuổi đánh Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, hai người không thể đánh trả chỉ có thể nhường nhịn, dù sao Lưu Ngọc chẳng qua là một nha đầu tay trói gà không chặt, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu vòng qua vòng lại vòng đến nàng hơi choáng, lại đuổi theo một chút, liền quả thực đuổi theo không nổi, đến cái cuốc cũng không giơ lên được.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, thấy nha đầu điên kia tựa vào cái cuốc thở hổn hển, liền đi tới.

“Lưu Ngọc.” Triển Chiêu kêu nàng một tiếng, thấy nàng lại định mang cuốc đánh người, liền vội vàng bảo, “Ngươi trước tiên đừng kích động, chúng ta không phải người xấu.”

Bạch Ngọc Đường ở một bên đỡ trán, con mèo này thật ngây thơ, có người xấu nào không nói mình là người tốt? Chẳng lẽ còn viết hai chữ người xấu trên ót trở ra làm chuyện xấu hay sao!

Quả nhiên, chỉ thấy Lưu Ngọc thở hổn hển mấy hơi, lại muốn đánh người, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói, “Ai, đợi đã, nha đầu điên, Bao đại nhân của Khai Phong phủ có biết không?”

Lưu Ngọc sửng sốt, Bạch Ngọc Đường chỉ Triển Chiêu, “Triển Chiêu của Khai Phong phủ nha, nghe nói qua không?” Vừa nói, vừa đối Triển Chiêu bảo, “Miêu nhi, lấy lệnh bài ngươi của cho nàng nhìn!”

Triển Chiêu đưa tay muốn lấy lệnh bài, không ngờ Lưu Ngọc đột nhiên ném cái cuốc, xoay người liền chạy vào sâu trong rừng.

“Ai!” Triển Chiêu sửng sốt, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Chiêu này không hữu dụng a!”

Bạch Ngọc Đường khiêu mi, “Ta xem chưa chắc… Sách, con mèo ngươi mới thấy qua mấy nữ nhân.”

Triển Chiêu nheo mắt lại, nhấc chân hung hăng giẫm một cước vào phiến đá ven đường, “bẹp” một tiếng, một mảng lớn bùn đen đem nửa khối xiêm y vạt dưới của Bạch Ngọc Đường hoàn toàn vấy bẩn, Triển Chiêu xoay người liền đuổi theo Lưu Ngọc.


Bạch Ngọc Đường nổi giận, nghiến răng nói, “Mèo chết, một lát ngươi giặt y phục cho ta!” Nói xong, đuổi theo.

Vào trong rừng, chỉ thấy Lưu Ngọc đứng ở bên một thân cây, nhìn hai người cảnh giác, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, vẫn là lấy khối lệnh bài Khai Phong phủ, đưa cho Lưu Ngọc nhìn, “Chúng ta là tới điều tra Tam Bá cùng án kiện diệt môn của tiêu cục, tiền trang.”

Lưu Ngọc nhìn chằm chằm lệnh bài nhìn một lúc lâu, mắt vòng liền đỏ, giao lệnh bài trả lại cho Triển Chiêu, mở miệng nói, “Những ni cô kia, là giám thị ta, ta không thể để cho các nàng biết.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, nha đầu này quả nhiên không điên.

“Đại nhân, một nhà chúng ta đều không phải là bị lưu khấu hại chết, lúc ấy ta núp ở trong vại nước đều nhìn thấy, phụ thân nhà ta là chết ở trong tay Tam Bá, bọn họ còn phóng hỏa thiêu nhà ta, nhưng ta không có chỗ để kêu oan, lại sợ bọn họ đuổi giết ta, đành phải giả điên.” Lưu Ngọc bảo, “Lão ni cô chứa chấp ta là người tốt, nhưng những người khác trong miếu đều có lui tới với đám người Tam Bá, cho nên ta không dám lộ ra.”

Triển Chiêu gật đầu, bảo, “Một mình ngươi sống ở chỗ này quá nguy hiểm, chúng ta dẫn ngươi về Khai Phong phủ đi.”

“Bao đại nhân thật muốn tra vụ án này?” Lưu Ngọc vừa mừng vừa sợ.

Triển Chiêu gật đầu, bảo, “Ngươi muốn minh oan cho người nhà ngươi, liền theo chúng ta cùng nhau trở về, thấy Bao đại nhân, đem chân tướng án kiện năm đó nói ra.”

Lưu Ngọc nhìn Triển Chiêu một lát, có chút chần chờ, đột nhiên hỏi, “Chuyện đó… Ân, ngươi là nam hiệp Triển Chiêu, không phải gạt người chớ? Ta nghe người ta nói, Triển nam hiệp là một đại anh hùng uy vũ, ngươi làm sao… tư văn như vậy a?”

“Phụt…” Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn nơi khác, không nhịn được cười ra tiếng, trên giang hồ đúng là rất nhiều người đều cho rằng Triển Chiêu là một đại hán, kỳ thực nguyên nhân đều do tên chữ của hắn, Triển Chiêu tên chữ Hùng Phi. Chữ này là sư phụ hắn Thiên Nhất lão nhân lấy cho, nghe nói khi lão đầu kia thu hắn làm đồ đệ thì hàng đêm phi hùng nhập mộng, ai cũng biết phi hùng nhập mộng là thiên đại điềm lành, năm đó Chu Văn Vương cũng là bởi vì đêm mộng thấy phi hùng, mới tìm được Khương Tử Nha số phi hùng. Cho nên lão đầu liền muốn lấy cái tên chữ là Phi Hùng cho ái đồ. Bất quá nghe nói Triển Chiêu khi còn bé trắng nõn nhã nhặn đáng yêu, một đứa bé tốt đẹp tên là Triển Phi Hùng, không khỏi cũng quá uất ức, người nhà hài tử không cho phép nha, cho nên liền đổi lại gọi là Hùng Phi. Nhưng ít nhiều gì còn dính chữ hùng, ngươi nghĩ đi, trừ gọi trư phi ngưu phi, cái phi nào đều nghe tinh tế hơn Hùng Phi, cho dù gọi là miêu phi ni…

Thấy Bạch Ngọc Đường nhẫn cười, Triển Chiêu còn lại là hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, con chuột này luôn cười nhạo hắn vì tên chữ của hắn, bất quá cũng phải… Đều tự trách sư phụ của mình, như không thấy quái mộng, nói gì phi hùng nhập mộng… Ngươi xem thử sư phụ Bạch Ngọc Đường người ta. Nghe nói năm đó khi sư phụ hắn Mộ Thanh Vân vừa nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, đã cảm thấy đứa bé này xinh đẹp tựa như một khối mỹ ngọc, cho nên lấy cái tên chữ cho hắn, gọi Trạch Diễm. Triển Chiêu hỉnh hỉnh mũi, thầm nói nghe thử của người ta, Trạch Diễm, lại nghe tên của mình, Hùng Phi. Lại vừa nghĩ, tên sư phụ của mình còn chưa đặt xong, còn có thể trông cậy hắn đặt tên cho người khác sao, nghe thử cách biệt hai tên, Thiên Nhất, Mộ Thanh Vân… Ai, kém nhau đến mười vạn tám ngàn dặm!

Thấy Triển Chiêu không nói lời nào, Lưu Ngọc còn tưởng rằng thật có ẩn tình, đưa tay cầm chủy thủ dấu ở phía sau, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Ngươi là Triển Chiêu, vậy hắn là ai a?”

Triển Chiêu sửng sốt, thành thật trả lời, “Hắn là Bạch Ngọc Đường.”


“Nga…” Lưu Ngọc đột nhiên thở phào nhẹ nhỏm, thu hồi đề phòng, bảo, “Vậy thì không sai được.”

“A?” Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu, hỏi nha đầu điên, “Có ý gì chứ?”

“Nga… Ta nghe người ta nói qua, nói Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường là là đối thủ một mất một còn, ta xem hai ngươi lúc nãy vẫn còn đang cãi nhau.” Lưu Ngọc bảo, “Ngoài ra, ta nghe nói cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường là người xuyên một thân bạch, nam nhân đẹp hơn cả nữ nhân… Xuyên một thân bạch cũng là nhiều… Đẹp đến vậy thì ít đi, ngươi đoán chừng là người thật, dù sao ta chưa từng thấy nam nhân nào đẹp hơn ngươi.”

“Phụt…” Lúc này nhẫn cười đổi thành Triển Chiêu, còn Bạch Ngọc Đường lại là gương mặt giận đến trắng bệch, mặc dù hắn vốn là rất trắng, nhưng bây giờ trắng hơn cả xiêm y. Triển Chiêu vội vàng kéo hắn lại, “Ai, hảo nam không đấu với nữ!”

Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi, vung tay áo, bảo, “Mang theo tặc nha đầu kia đi thôi, đi tìm bọn Công Tôn.” Nói xong, xoay người giận hừ hừ rời đi.

Triển Chiêu cười, ngoắc ngoắc tay với Lưu Ngọc, Lưu Ngọc liền gật đầu đuổi theo.

“Triển đại nhân, Tam Bá này rất lợi hại!” Lưu Ngọc không khỏi lo lắng nhắc nhở, “Bên cạnh bọn họ có Vu sư, biết phép thuật cổ xưa, có thể nguyền rủa người, Huyện thái gia chính là vì vậy bị nguyền rủa đến cửa nát nhà tan, Bao đại nhân thật có thể xử lý bọn họ sao?”

Triển Chiêu gật đầu, bảo, “Vu sư nguyền rủa những thứ này cũng chỉ là một loại thuyết pháp bọn họ hù dọa thế nhân, không cần lo lắng, nếu bọn họ làm nhiều chuyện xấu như vậy, tất nhiên là muốn bọn họ nợ máu trả bằng máu!”

“Ân.” Lưu Ngọc dùng sức gật đầu.

Bạch Ngọc Đường đang đi ở phía trước, trong lòng vẫn là khó chịu, cũng không biết lão nương nhà mình là làm sao sinh mình ra, mặc dù không biết lão tử là ai… Bất quá gương mặt này thật mẹ nó muốn chết!

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường buồn buồn không vui, liền cười híp mắt dựa đi lên, hỏi, “Thế nào?”

Bạch Ngọc Đường háy hắn một cái, tâm nói ngươi biết rõ còn hỏi.

Triển Chiêu cười xấu, đưa tay nhẹ khiêu cằm Bạch Ngọc Đường, “Mỹ nhân, lật mặt vẫn là mỹ nhân!”

“Mèo chết!” Bạch Ngọc Đường nổi điên, một cước đạp tới, Triển Chiêu tránh ra, mấy ngày này cãi nhau phần lớn đều là con chuột này chiếm thượng phong, hôm nay rốt cục thắng về một ván — thoải mái à!


Ba người vẫn đi đường nhỏ, vòng qua đường cái, trở về thành, hai người lên nóc nhà, từ thật xa đã nhìn thấy phía trên một gian tiểu viện có cây gậy trúc mang hai khối lụa xanh trắng phấp phới, có chút vô lực lắc lắc đầu, mang theo Lưu Ngọc, leo tường vào tiểu viện kia.

Mới vừa tiếp đất, Bàng Thống liền nghe thấy động tĩnh đi ra, không quên giúp Công Tôn đóng cửa. Vừa nhìn thấy Lưu Ngọc, Bàng Thống liền hỏi, “Đây là?”

“Nữ nhi của đại đương gia Vạn Thông tiêu cục.” Triển Chiêu bảo, “Chính là người đốt đống giấy chúng ta phát hiện tại phế tích.”

Bàng Thống gật đầu, xem ra Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thu hoạch lần này cũng không nhỏ.

“Công Tôn Tiên Sinh làm gì đó?” Bạch Ngọc Đường đã nghe đến mùi thuốc cùng hương lan thảo, Công Tôn tựa hồ là đang chế thuốc.

“Nói ra rất dài dòng.” Bàng Thống để cho mọi người ngồi xuống, đưa tình huống bọn họ biết được ở chỗ Châu Lam, cùng với chuyện Công Tôn chẩn đoán bệnh xuất bệnh mệt lả nhất nhất nói ra.

“Ta hình như là nghe nói qua loại quái bệnh này.” Bạch Ngọc Đường cau mày suy nghĩ một chút, “Đại tẩu dường như có nhắc qua, loại huyết trùng này cơ hồ chỗ nào cũng vào, chỉ là bởi vì loại dược sư này đều là phụ truyền tử, hơn nữa vu y coi như tại bộ tộc Tây Vực cũng thường xuyên bị ghét bỏ, cho nên đã từ từ sa sút, loại bệnh này cũng dần dần biến mất.”

“Công Tôn Tiên Sinh có thể làm ra giải dược sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Hắn nói có thể.” Bàng Thống đứng lên, bảo, “Ta còn phải đi vào giúp hắn một tay, các ngươi tiếp tục ngồi.” Nói xong, xoay người về dược lư.

Lưu Ngọc hai tay xoắn xoắn váy mình, thấp giọng nói, “Châu đại nhân là người tốt, nếu như ban đầu hắn không phải thấy ta đáng thương, muốn vì ta minh oan, cũng sẽ không đắc tội Tam Bá, dẫn đến tình cảnh cửa nát nhà tan.”

Triển Chiêu cười nói, “Hắn nếu là quan phụ mẫu một phương, vì dân chúng suy nghĩ chính là chuyện thuộc bổn phận, ngươi không cần quá mức tự trách, đúng rồi, đi tắm rửa đi, bây giờ không giả điên, cũng không cần để bản thân bẩn thỉu.

Mặt Lưu Ngọc đỏ lên, vội vàng phải đi nấu nước nóng, chuẩn bị tắm.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng vọt về trong phòng, đem quần áo dơ bẩn trên người đổi lại, Triển Chiêu thay quần áo xong liền lấy ra đến bên giếng nước múc nước giặt, chỉ thấy cửa phòng vừa mở ra, Bạch Ngọc Đường đổi một thân bạch sam sạch sẽ lưu loát ra ngoài, cầm đống quần áo dơ trên tay.


“Thế nào, Ngũ gia, giặt quần áo nha?” Triển Chiêu tiếu a a hỏi.

Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu một cái, chỉ thấy hắn đang dùng bồ kết chà y phục, khiêu khiêu mi, bảo, “Không phải giặt bộ y phục sao, có cái gì khó.”

Triển Chiêu cũng bật cười, thầm bảo con chuột này chột dạ, không nói, tiếp tục giặt quần áo.

Bạch Ngọc Đường đi tới bên giếng nước, đánh một thùng nước đi lên, nhìn nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy hắn là dùng bồn gỗ để giặt, bên cạnh còn có một cái bồn không… Bạch Ngọc Đường đem bồn gỗ không lấy tới, đổ nước vào, cầm quần áo ném vào.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường học bộ dáng của mình từng bước một làm theo, liền giở trò, cố ý ngừng tay, bảo, “Để cho ta biết thử về phương pháp giặt quần áo của Bạch thị xem nào.”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái, trong lòng mắng, mèo gian. Nhưng lại không thể để mất thể diện, liền hai ngón tay nắm y phục, đập đập trong bồn gỗ… bùn đất trên y phục đúng là rơi xuống, nhưng y phục nhưng biến thành màu vàng, Bạch Ngọc Đường nhướng mày, bẩn chết!

Triển Chiêu ở một bên lắc đầu, đem y phục của mình lại chà xát, vắt khô treo ở một bên, Bạch Ngọc Đường cũng lấy bộ y phục màu vàng ra…

“Còn chưa giặt xong mà!” Triển Chiêu trợn mắt nhìn hắn, “Một bộ y phục vàng như vậy liền mặc ra ngoài, mất mặt biết bao nha.”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu, cầm quần áo thả lại bồn, lại đập đập.

Triển Chiêu hỉnh mũi, “Đần!”

“Mèo chết!” Bạch Ngọc Đường ném y phục, lại thấy Triển Chiêu cầm lấy bồ kết đưa tới, bảo, “Dùng cái này tẩy.”

“Làm sao dùng a?” Bạch Ngọc Đường cầm lấy bồ kết nhìn nhìn, rốt cục thì nói lời thật.

Triển Chiêu nhận lấy bồ kết, nhào nắn hai cái trên y phục, sau đó cầm lấy xiêm y chà giặt.


“Nga…” Bạch Ngọc Đường ở một bên liếc một cái, “Không khó mà, ta cũng biết.” Liền đưa tay đi giành.

“Không đúng.” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường cầm lấy xiêm y không phải chà, mà là đang kéo, liền muốn đưa tay ngăn cản.

“Giống như ngươi mới vừa làm mà!” Bạch Ngọc Đường không chịu buông tay, cuối cùng, một người muốn chà, một người khác cũng muốn chà, trên tay hai người đều dính bồ kết, hai tay trợt đến cùng nhau, hai cánh tay chạm nhau, mười ngón tay lần lượt xen kẽ…