Nghe được câu “Thiên ý như thế ” của Công Tôn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng sửng sốt, hai người nhìn nhau, đều lúng túng thu hồi tầm mắt.
“Thế nào?” Công Tôn thấy bộ dáng hai người thật thú vị, liền hỏi, “Hai ngươi rút trúng xăm gì?”
“Không...” Triển Chiêu lắc đầu, vội vàng nói sang chuyện khác, “Đúng rồi Công Tôn, ngươi mới vừa nói ngươi tìm được đầu mối gì rồi?”
“Nga!” Công Tôn nhớ lại chính sự, bảo, “Các ngươi tới nhìn, ta phát hiện ít thứ trên người La Trường Phong.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sáp lại nhìn.
“Tại sao có thể như vậy?” Bạch Ngọc Đường không hiểu nhìn ngực La Trường Phong, chỉ thấy bộ ngực hắn tuyệt không có dấu hiệu xà ưng gì cả.
“Không đúng a!” Triển Chiêu lắc đầu liên tục, “Nên có một dấu hiệu xà ưng mới phải chứ? không phải chính miệng hai đứa con trai hắn nói hắn là người của Xà Ưng Giáo sao?”
“Còn có.” Công Tôn chỉ vào vùng cổ gần vai của La Trường Phong, bảo, “Các ngươi nhìn thấy không?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiến qua nhìn, chỉ thấy trên cổ La Trường Phong có một lỗ rất rất nhỏ, thật sự là vô cùng vô cùng nhỏ, nếu như Công Tôn không chỉ ra, bọn họ căn bản sẽ không chú ý.
“Đây là cái gì?” Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ một hồi, “Giống như là kim lông trâu đâm trúng tạo thành.”
Công Tôn gật đầu, “Đích xác là kim lông trâu, hơn nữa còn ngâm qua kịch độc, ta đang muốn hỏi các ngươi đây, trên giang hồ, có môn phái nào là dùng kim lông trâu tương đối lợi hại?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhìn nhau, đồng thời nghĩ tới một chỗ — Mạc Hoa Cung.
“Mạc Hoa Cung đích xác là lấy thiện dùng ám khí mà nổi danh.” Triển Chiêu vuốt càm suy nghĩ một chút, bảo, “Bên trong danh sách ám khí bọn họ thiện dùng, có một hạng là kim lông trâu này.”
Công Tôn gật đầu, “Lại dính dáng đến Mạc Hoa Cung nữa à.”
“Tiên sinh.” Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu hỏi, “Ngực La Trường Phong này vốn là không có dấu hiệu xà ưng, hay là bị người ta làm mất?”
Triển Chiêu cũng gật đầu, bày tỏ hắn cũng thật tò mò.
Công Tôn nhìn nhìn ngoài cửa, đối hai người ngoắc ngoắc ngón tay. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vội vàng sáp lại, chỉ thấy Công Tôn lấy ra một bình nhỏ trong hòm thuốc, lại lấy ra một khối khăn nhỏ, thấm dược thủy trong bình, nhẹ nhàng xoa xoa trên ngực La Trường Phong...
Chỉ chốc lát sau, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều trợn to hai mắt, chỉ thấy ngực La Trường Phong xuất hiện dấu vết màu trắng rất lớn, là hình dáng xà ưng.
“Là bị người ta lau đi?” Triển Chiêu cau mày, “Tiên sinh, thi thể La Trường Phong này sau khi mang vào Xu Mật Viện cũng chưa bị người ta làm gì đi, nói cách khác...”
Công Tôn gật đầu, dùng một khối khăn sạch sẽ lau sạch dược thủy vừa bôi lên, dấu vết trên ngực La Trường Phong lại ẩn đi.
“Trong Xu Mật Viện có người của Xà Ưng Giáo?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Chuyện này có thể kinh khủng đây.”
“Đúng vậy.” Suy nghĩ một chút, Triển Chiêu lại hỏi Công Tôn, “Tiên sinh, ngươi mới vừa nói có dấu của kim lông trâu, có phải La Trường Phong là bị chất độc trên kim lông trâu độc chết không?”
Công Tôn gật đầu, bảo, “Bất quá, kim lông trâu nhưng thật ra là La Trường Phong đã trúng từ sớm, nhưng độc phát cũng là vào thời điểm hắn uống rượu.
“Cũng là bởi vì đã trúng kim lông trâu này, cho nên uống rượu mới có thể bị trúng độc đi.” Bạch Ngọc Đường bảo, “Thời gian cách nhau chắc chắn sẽ không quá lâu... Miêu nhi, biết đám đệ tử Đãng Sơn kia làm gì bỗng dưng tìm ngươi trả thù đi?”
Triển Chiêu gật đầu, “Hiểu, chúng ta ở bên ngoài đánh nhau, La Trường Phong tất nhiên sẽ ra ngoài nhìn, sau đó bấy giờ thừa dịp loạn đem kim lông trâu bắn về phía hắn... Thần không biết quỷ không hay.”
“Cốc cốc cốc...” Mấy người đang thảo luận vụ án, liền nghe bên ngoài có người gõ cửa, truyền đến thanh âm của Đăng Kiệt, “Công Tôn Tiên Sinh, không biết nghiệm thi thể như thế nào rồi?”
Công Tôn trả lời, “Nga, đã xong rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, Đăng Kiệt liền đẩy cửa tiến vào, đối Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu khẽ thi lễ, sau đó hai mắt liếc nhìn thi thể La Trường Phong, thấy lồng ngực mở rộng vẫn là sạch sẽ, hắn cũng tựa hồ là thở phào nhẹ nhỏm. Sau đó, Đăng Kiệt đối mấy người cười cười, bảo, “Thật đúng là cực khổ ba vị... La Trường Phong này chúng ta vốn cho rằng hắn là người của Xà Ưng Giáo, không ngờ thế nhưng không phải, thật là đáng tiếc.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, hỏi, “Vậy hai huynh đệ La thị ở đâu? Có thể để chúng tôi thẩm vấn bọn họ không?”
“Dĩ nhiên!” Đăng Kiệt mang theo mấy người ra khỏi phòng khám nghiệm tử thi, đến trước cửa đại lao của Xu Mật Viện.
Công Tôn cũng đi theo mọi người, lúc đến cửa đại lao, Đăng Kiệt quay đầu lại nhìn nhìn Công Tôn, bảo, “Ách... Tiên sinh cũng muốn đi vào sao?”
Công Tôn hơi sửng sờ, hỏi, “Tại sao ta không thể đi vào?”
“Nga... Không phải vậy!” Đăng Kiệt khoát tay áo, bảo, “Thứ cho ta nói thẳng, đại lao của Xu Mật Viện, cũng không tựa như đại lao của Khai Phong phủ, những đại ác nhân đại gian đại ác không thể tha thứ đều bị giam ở trong này, nhân số phạm nhân trong địa lao cũng quá nhiều... Tiên sinh là một văn nhân, ta sợ ngài sẽ không quen.”
“Không cần căng thẳng.” Công Tôn khẽ cười cười, bảo, “Đăng thống lĩnh quá lo lắng.”
Đăng Kiệt gật đầu, lúc này, có lao đầu đi ra, cấp Đăng Kiệt hành lễ, “Đăng thống lĩnh.”
Đăng Kiệt giới thiệu với hắn, bảo, “Mấy vị này là người của Khai Phong phủ tới, chúng ta đi thẩm vấn hai huynh đệ La thị.”
Lao đầu nhìn nhìn ba người Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường và Công Tôn, vẻ mặt đưa đám bất đắc dĩ nhìn Đăng Kiệt, “Đăng thống lĩnh, ngài sao lại mang những người xinh đẹp như vậy đi vào chứ?! Đám ác quỷ bên trong lại gào rú cho xem, ta thấy vẫn là ta giúp các ngươi mang người đi ra thôi.”
“Ách...” Đăng Kiệt nhìn Triển Chiêu cùng Công Tôn, “Bằng không đem hai huynh đệ kia ra đi?”
Triển Chiêu lắc đầu, bảo, “Không cần, chúng ta vào đại lao thẩm vấn đi.”
“Đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường cũng nói, “Thuận tiện đi thăm thử đại lao Xu Mật Viện trong truyền thuyết là dạng gì.”
Đăng Kiệt cười cười, đưa tay làm tư thế thỉnh, mang theo mọi người vào trong đại lao.
Mấy người xếp thành một hàng đi vào trong, xuống đài cấp đã đến phòng giam dưới tầng hầm của Xu Mật Viện.
Mới vừa đi vào, Bạch Ngọc Đường liền hối hận, hắn không sợ cái khác, chỉ sợ bẩn, mà mùi vị trong đại lao này thật sự là quá khó ngửi... Buồn bực đến nỗi hắn thật muốn lập tức đi ra ngoài tìm cái thác nước hảo hảo xối một trận, đem y phục đốt sau đó đốt mười mấy lò huân hương đem mùi vị này huân bay mất.
Triển Chiêu tự nhiên biết tính tình Bạch Ngọc Đường, nhìn bộ dáng hắn toàn thân bức bối, nhẫn cười đi về phía trước.
Bạch Ngọc Đường là thật muốn đi ra ngoài, bất quá thấy Công Tôn đều nhịn, đi như vậy không khiến người chê cười sao, cho nên đành phải cũng theo đi vào trong.
Thứ tự mấy người là, Đăng Kiệt đi tuốt ở đằng trước, Triển Chiêu sau đó, Bạch Ngọc Đường để cho Công Tôn đi ở giữa hắn và Triển Chiêu, hắn chèn sau, mà lao đầu kia thì cầm đao đi ở phía sau cùng, thỉnh thoảng lại thét mấy câu, tỏ ý bảo đám phạm nhân kia đều đàng hoàng chút.
Chờ đến bên trong đại lao của Xu Mật Viện, mọi người mới cảm giác được lời nói lúc nãy của Đăng Kiệt không hề khoa trương chút nào, phạm nhân nơi này cùng phạm nhân của Khai Phong phủ nha quả thực kém nhau quá nhiều. Nói cách khác, phạm nhân của Khai Phong phủ đại khái là phạm nhân được sống tốt nhất thiên hạ này rồi, bởi vì trọng phạm đều để cho Bao đại nhân đương đường xử trảm, những kẻ khác bị giam, đều là biết bản thân chỉ cần hảo hảo sửa đổi, bất kỳ lúc nào cũng có thể được thả ra. Nhưng nơi này lại bất đồng, nơi này, người đang bị giam đều là những kẻ vĩnh viễn không cách nào được thả ra, hơn nữa còn không biết bản thân lúc nào sẽ chết.
Các trọng phạm kia đại đa số vạm vỡ dị thường, còng trên chân cồng kềnh, từng người một nhìn thấy có người tiến vào, đều trợn to hai mắt tiến lên tò mò nhìn, nhưng nhìn thấy lao đầu cùng đi bên cạnh, tất cả đều không dám lên tiếng thế nào.
Càng đi vào trong, bị giam càng là những phạm nhân phạm trọng tội, đang đi vào trong, liền nghe có một một người cao to bị nhốt ở phòng giam đơn lớn tiếng bảo, “A a... thời đại này nam nhân đều có dung mạo đẹp như vậy à.”
Triển Chiêu liếc mắt nhìn người nọ, hơi sửng sờ, quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mi thật sâu... Đầu của người cao to này cũng không phải là lớn bình thường, đơn giản chính là một người khổng lồ, chỉ thấy hắn thân cao ngoài hai trượng, phiêu phì thể tráng, cánh tay xem ra còn thô hơn cả người của Công Tôn, trên gương mặt đều là vẻ dữ tợn, xem ra ngu ngu ngốc ngốc, hai cái lỗ tai đặc biệt lớn, mang một bộ bông tai lớn thả thẳng đến ngực, tóc tông màu đỏ, xoăn lại thành lọn, rối mù.
“Hắn là Thương Dã Cuồng Lang La Đình Tiêu?” Bạch Ngọc Đường có chút giật mình hỏi.
“Ha ha ha...” Nghe được lời của Bạch Ngọc Đường, người cao to kia đột nhiên ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, thanh âm chấn động, cả nóc phòng đại lao cũng bắt đầu rơi vỡ, mọi người chỉ cảm thấy cả mặt đất đều đang không ngừng lay động.
“Không ngờ còn có người Trung nguyên có thể nhận ra ta a.” La Đình Tiêu gật đầu, đưa đầu ngón tay chỉ vào Bạch Ngọc Đường, bảo, “Ta cũng biết ngươi... Ngươi tên Bạch Ngọc Đường, có đúng hay không?”
Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi.
La Đình Tiêu hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng, “Ta từng nghe huynh đệ ta nhắc qua, hắn bởi vì bảo ngươi một tiếng xinh đẹp, bị ngươi tước mất hai cái lỗ tai, đúng không?”
Triển Chiêu nhìn trời suy nghĩ một chút, hình như là có vụ này, liền hỏi, “Huynh đệ ngươi là Thương Dã Cuồng Hùng La Đình Nghị đi?”
“Ân.” La Đình Tiêu xoay mặt nhìn Triển Chiêu, “A... Ta cũng biết ngươi, ngươi là ngự miêu Triển Chiêu.”
Triển Chiêu gật đầu, hỏi, “Ngươi làm cái gì? Để người ta từ Tây Vực chộp tới.”
La Đình Tiêu nhìn nhìn xiềng xích thô to trên tay, cười cười với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, bảo, “Ta nhưng là bị người ta oan uổng... Huynh đệ chúng ta đều không làm chuyện xấu... Bất quá, bằng bọn họ cũng bắt không được ta! Mẹ, đều là ám toán ta.”
Đăng Kiệt lạnh lùng nhìn La Đình Tiêu, “Ngươi ít dài dòng, giết người phóng hỏa còn không coi là trọng tội sao? Hơn nữa giết còn là người trong cấm quân của ta, chờ thu sau vấn trảm đi!”
La Đình Tiêu bĩu môi khinh thường, than thở, “Ai... Đáng tiếc huynh đệ ta không tìm được ta...” Nói tới đây, La Đình Tiêu đột nhiên cúi đầu tới Bạch Ngọc Đường cẩn thận suy nghĩ, tiếu a a bảo, “Đừng nói, hai lỗ tai huynh đệ ta rơi thật đúng là không oan uổng, thật là đẹp.” Vừa dứt lời, liền thấy hàn quang chợt lóe... La Đình Tiêu còn chưa hiểu rõ chuyện gì, đột nhiên liền thấy có một dạng đồ rơi xuống đất, cúi đầu vừa nhìn... Là lỗ tai của chính mình.
“Ai u...” La Đình Tiêu che lỗ tai, “A” một tiếng vang thật lớn, ngã xuống đất.
Rất nhiều phạm nhân khác cũng bắt đầu cười to, Đăng Kiệt cau mày, nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi, “Ta đã hạ thủ lưu tình rồi.”
Đăng Kiệt bất đắc dĩ, đành phải mang theo hai người tiếp tục đi về phía trước.
Kỳ quái chính là, La Đình Tiêu ngã xuống đất, nhưng vẫn là a a a cười không ngừng, thật giống như có chuyện gì đặc biệt vui vẻ.
Triển Chiêu híp mắt có chút không hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng nhìn hắn một cái, nháy mắt với hắn mấy cái.
Triển Chiêu lắc đầu, không nói thêm gì, tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh, mấy người tới phía trước phòng giam nhốt huynh đệ La thị. Hai người không có mang xiềng xích gì, xem ra cũng không có chịu hình phạt nào.
Hai người ủ rũ ngồi trong phòng giam ngẩn người, thấy mấy người đến, Huynh đệ La thị bỗng nhiên đứng lên, đối Triển Chiêu la, “Triển đại nhân, chúng ta oan uổng a, oan uổng a! Mau cứu chúng ta đi ra ngoài, chúng ta cùng Xà Ưng Giáo không hề có chút quan hệ nào cả.” Vừa la, Huynh đệ La thị vừa mở rộng xiêm y của chính mình cho mọi người thấy, “Chúng ta không phải mà!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, quay đầu lại nhìn Công Tôn.
Công Tôn gật đầu với hai người một cái — giống như La Trường Phong, là bị xử lý mất vết xâm rồi.
Triển Chiêu cau mày, có chút bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc Đường — chiêu này cao minh nha, hội này hoàn toàn không có biện pháp hỏi nữa.
Bạch Ngọc Đường nhếch khóe môi — hỏi thì không có cách hỏi, bất quá tên Đăng Kiệt kia không đánh đã khai rồi.
“Nếu đã chứng minh nhóm La thị không có quan hệ với Xà Ưng Giáo, chúng ta liền đem người chuyển giao cho Khai Phong phủ...” Đăng Kiệt nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đột nhiên giơ tay lên ngăn lại, bảo, “Không cần.”
Đăng Kiệt sửng sốt, Triển Chiêu cũng sửng sốt, nhìn Bạch Ngọc Đường, liền nghe Bạch Ngọc Đường bảo, “Trực tiếp thả đi.”
Công Tôn suy nghĩ một chút, cũng gật đầu, bảo với Triển Chiêu, “Như vậy cũng tốt, nếu đã điều tra xong không có hiềm nghi, liền trực tiếp thả đi.”
Triển Chiêu tựa hồ còn muốn nói điều gì, liền bị Bạch Ngọc Đường lôi đi, bảo, “Đi Miêu nhi, Đăng thống lĩnh sẽ xử lý, cả người đầy mùi hôi, trở về hảo hảo tắm rửa!” Nói xong, lôi Triển Chiêu rời đi.
Lúc đi ngang qua trước phòng giam La Đình Tiêu, chỉ thấy La Đình Tiêu ngồi ở chỗ đó, lao đầu đang băng bó vết thương rớt lỗ tai cho hắn. La Đình Tiêu thấy bọn người Bạch Ngọc Đường đi qua, còn cười hắc hắc, “Mỹ nhân, đi thong thả.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, đều lắc lắc đầu, dở khóc dở cười rời đi.
Mọi người ra khỏi Xu Mật Viện, trở về.
Trên đường về, Bạch Ngọc Đường vẫn ngửi trên người của mình, ngửi thế nào cũng đều cảm thấy có mùi.
Triển Chiêu vốn là đi song song với hắn, tựa hồ có tâm sự, sau đó càng nghĩ càng cảm thấy bực bội, nhấc chân, đạp Bạch Ngọc Đường một cước không có chút lý do, chỉ thấy phía trên vạt dưới y phục màu trắng của hắn xuất hiện một dấu chân đen thùi, Triển Chiêu mới cảm giác vui vẻ hơn một chút.
“Miêu nhi... Ngươi làm gì thế?” Bạch Ngọc Đường xoay mặt giật mình nhìn hắn.
“Cho ngươi tự chủ trương!” Triển Chiêu hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi, “Ta nói ngươi thật đúng là mèo cắn Lữ Đồng Tân không biết tâm người tốt a, ta đó là giúp ngươi!”
Triển Chiêu hiển nhiên là biết, chuyện La Trường Phong kim bồn rửa tay, bởi vì hắn cùng đám đệ tử Đãng Sơn đánh một trận ngay ngoài cửa, sau đó La Trường Phong lại vô cớ chết đi, người giang hồ đều có chút giải thích đối với chuyện lần này. Thật may là sau đó Huynh đệ La thị là bị Xu Mật Viện bắt đi, người giang hồ mới không thể đem tội danh đặt trên người Triển Chiêu. Nếu như lần này Huynh đệ La thị là bị Xu Mật Viện bắt đi, nhưng lại được thả ra từ Khai Phong phủ, vậy Triển Chiêu chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu bị công kích, Bạch Ngọc Đường là vì hắn, mới không để cho Khai Phong phủ tiếp thu hai huynh đệ này. Điểm này, Triển Chiêu tự nhiên rõ hơn so với ai khác, bất quá cũng là bởi vì điểm này, khiến Triển Chiêu càng cảm thấy không cam lòng, con chuột chết này!
“Đúng rồi, ngươi sao lại giúp tên La Đình Tiêu như thế a?” Triển Chiêu tò mò hỏi.
Bạch Ngọc Đường đem ngón trỏ đặt tại khóe miệng “Xuỵt” một tiếng với Triển Chiêu, cười nói, “Ta chỉ chém huynh đệ hắn một lỗ tai, cũng không chém hai cái, người cao to kia là nhờ ta cứu hắn!”
“Hắn nhờ ngươi cứu ngươi liền cứu sao?!” Triển Chiêu cau mày, “Ngươi cẩn thận ăn kiện cáo!”
Bạch Ngọc Đường buồn cười, “Trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, Miêu nhi, ở Khai Phong phủ ta sợ cái gì, có ngươi làm chỗ dựa cho gia gia mà!”
Triển Chiêu mắng, “Đồ chuột chết!”
...
Ngay đêm đó, La Đình Tiêu trong đêm khuya, kéo mở xích sắt trên tay và trên chân, đụng vỡ vách tường phía sau... Vượt ngục. Một đao kia của Bạch Ngọc Đường mặc dù không có trực tiếp chém đứt vòng xích tay chân của La Đình Tiêu, nhưng dùng nội lực đem xích sắt chấn lỏng đi, La Đình Tiêu lực ngàn cân, tự nhiên là dễ dàng liền kéo mở ra. Hắn hất bỏ đám truy binh chạy tới ngọn núi phía sau Khai Phong phủ, quỳ xuống đối phương hướng Khai Phong phủ dập đầu một cái thật vang, bảo, “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ngày sau nhất định tương báo!” Nói xong, xoay người quay về Tây Vực... Lại nói, tiểu thi ân huệ của Bạch Ngọc Đường hôm nay cứu La Đình Tiêu, ngày sau người cao to này lại giúp hắn và Triển Chiêu một việc lớn... Bất quá đây là chuyện nói sau, tạm thời không đề cập tới.