Bạch Ngọc Đường báo ra tên món ăn, gọi là Tống quân tam đạo thái, danh như ý nghĩa, chính là có ba đạo món ăn.
Đạo thứ nhất là, “Hồng muộn tất hạ cẩu “, đạo thứ hai là, “Bạch chử liêu tạp toái “, đạo thứ ba là, “Hỏa khảo thổ bát thử”
“Hảo, Ngũ gia ngài chờ một chút.” Tiểu nhị sau khi ghi nhớ, thí điên thí điên liền chạy, một đường thét đi ra ngoài, những người đang ở lầu dưới ăn cơm sau khi nghe được đều vui vẻ, rối rít ha ha cười lớn, đều nói “Cũng cho chúng ta một phần tới!”
Lúc Bạch Ngọc Đường tiếu a a báo tên món ăn, Triển Chiêu tinh tế quan sát thần sắc của Hạ Quốc Đống, chỉ thấy hắn chân mày khẽ nhíu, trong mắt tựa hồ có chút tính toán.
“Bạch huynh.” Hạ Quốc Đống nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, bảo, “Món ăn gì mà tên đặc biệt như thế?” ²hẽ nhíu nhíu mày. Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường rót cho mình chén rượu, cũng rót cho Triển Chiêu một chén, cười nói, “Tống quân tam đạo thái này, chính là món ăn nổi tiếng Khai Phong a, đều là dùng nguyên liệu tốt nhất làm thành, làm công khảo cứu, là giai phẩm đãi khách a
“Nguyện nghe tường giải.” Hạ Quốc Đống đối Bạch Ngọc Đường chắp tay, liền nghe Bạch Ngọc Đường bảo, “Trước tiên là nói về này đạo thứ nhất hồng muộn tất hạ cẩu...” Nói đến đây, Bạch Ngọc Đường hỏi Hạ Quốc Đống, “Hạ huynh biết chó gì ăn ngon nhất chăng?”
Khóe miệng Hạ Quốc Đống khẽ giật giật, lắc đầu.
“A a... Tự nhiên là tất hạ cẩu [chó dưới đầu gối] rồi.” Bạch Ngọc Đường uống một ngụm rượu, bảo, “Thịt chó, đối hình thể của chó yêu cầu rất cao, loại chó quá lớn, thịt già; chó quá nhỏ ấy, lại không có thịt... chó tốt nhất chính là chân dài, cũng vừa đúng từ đầu gối người trở xuống... Cho nên liền gọi tất hạ cẩu.”
Hạ Quốc Đống cười cười, giương mắt, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường vừa uống rượu vừa tự tại đĩnh đạc mà nói, Triển Chiêu còn lại là cầm lấy chén rượu, hướng về phía hắn cười, đôi mắt kia thanh thấu thâm thúy, tựa hồ là có thể thấy tận lòng hắn, âm thầm lắc đầu — hai người này, lợi hại!
Bạch Ngọc Đường làm bộ như không nhìn thấy, nói tiếp, “Bạch chử liêu tạp toái này a, thì càng chú trọng hơn.”
Hạ Quốc Đống khẽ mỉm cười, “Tạp toái [món lòng] không phải một loại nguyên liệu sao, thế nào chú trọng?”
Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi, “Tạp toái này a, người bình thường không phải kho tàu, chính là nướng cay... Hạ huynh có từng nghe nói qua nhúng trong nước sôi chưa? Nếu không đáng tiếc.”
Hạ Quốc Đống gật đầu, “Để ý tới, nói như vậy, cách nhúng thế nào?”
“Mấu chốt chính là lúc ướp trước khi chế biến.” Bạch Ngọc Đường tiếu a a bảo, “Điểm cơ bản nhất trước khi đập vỡ, chính là trước dùng lượng lớn rượu tới ướp, dùng mùi rượu toàn bộ khử mùi hôi của tạp toái. Lại dùng tương đặc chế bôi lên, sau khi lặp lại mấy lần, để cho mùi vị đều ngấm vào trong tạp toái. Sau đó nấu một nồi nước sôi, chỉ cần cầm thìa múc tạp toái nhúng vào trong nước sôi, nóng chín là có thể ăn, thơm giòn ngon miệng, cho nên nói, tạp toái, đương nhiên là luộc tốt nhất.”
Khóe miệng Hạ Quốc Đống lại khẽ co rút, gật đầu, “Thú vị.
“Về phần hỏa khảo thổ bát thử sao.” Bạch Ngọc Đường cười, “Hạ huynh đã từng ăn chuột chưa?”
“Khụ khụ...” Triển Chiêu uống rượu cười một chút, Bạch Ngọc Đường phi mắt đao sang — mèo chết, còn cười, không nghĩ xem lão tử vì ai bán mạng như vậy, đến cả người trong tộc đều buông tha.
Triển Chiêu cười rót rượu cho hắn — biết rồi, ngài cực khổ.
Hạ Quốc Đống nhìn hai người một ánh mắt là có thể trao đổi, cũng cảm thấy thú vị, liền lắc đầu bảo, “Chưa từng ăn qua
“Vậy thì đúng rồi!” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Nhớ a, đại đa số chuột đều là không thể ăn, dễ ăn người chết... Bất quá có mấy loại chuột thì có thể ăn.”
“Nga?” Hạ Quốc Đống nghi ngờ, “Mấy loại nào?”
“Chuột đồng trên thảo nguyên và chuột đại thổ bát.” Bạch Ngọc Đường cười cười, bảo, “Chuột đại thổ a, thân lớn, óc đầy bụng phệ, một con có thể nặng chừng mười cân, so với thịt thỏ tốt hơn nhiều.”
“Đem chuột thổ bát bắt được, sau khi lột da rút gân, bẻ đầu và móng vuốt, móc nội tạng ra, rửa sạch, trước cũng là ngâm trong rượu, sau đó sẽ dùng hương liệu ướp qua, chủ yếu nhất chính là bôi một tầng mật ong cuối cùng ở phía trên, lửa vừa bén liền bắt đầu nướng... nướng đến lúc lớp da rám màu vàng kim, ngoài giòn trong mềm, cắn một hớp khẩu trạch sinh hương, thật sự là mỹ vị vô cùng a.” Bạch Ngọc Đường nói xong, bưng chén rượu lên uống một hớp, “Như thế này Hạ huynh nên hảo hảo nếm thử, nhìn tất hạ cẩu, liêu tạp toái cùng chuột thổ bát... món nào ăn ngon nhất!”
Trên mặt Hạ Quốc Đống vẫn giữ vững nụ cười, chỉ gật đầu, uống rượu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái — tiểu tử này, hết chịu nổi rồi đi.
Kỳ thực tên những món ăn này cũng có lai lịch, dĩ nhiên có thể nghĩ ra loại môn đạo này, cũng chỉ có Bạch Ngọc Đường thôi.
Năm đó, đêm trước trận Lạc Hà thủy, Tống quân thiếu lương thực, mỗi ngày chỉ có một bữa cơm, thấy các tướng sĩ từng người một đói bụng đến mặt mày xanh xao, các tướng lĩnh cũng có chút bận tâm. Bạch Ngọc Đường nghĩ ra biện pháp, mang theo một đội tướng sĩ đi dọc theo bình nguyên Lạc Hà bắt chuột thổ bát, đánh chó hoang.
Dã thú trên thảo nguyên đều chưa từng thấy người, từng con cũng rất đần, Bạch Ngọc Đường mang đi đều là người có chút cơ trí, tài bắn cung lại tinh chuẩn, một buổi chiều, chó hoang chuột thổ bát bắt về được có thể chất đống thành một tòa núi nhỏ..
Nhưng là đám chuột thổ bát chó hoang gì đó, nhìn bề ngoài thật sự là có chút ghê tởm, chúng tướng sĩ đều cảm thấy mất khẩu vị, thà bị đói bụng. Bạch Ngọc Đường cũng không giận, để cho đầu bếp đem đồ vật đều dời đến nhà bếp, sau đó liền tự mình mang theo một đại bang đầu bếp bận rộn tới lui. Triển Chiêu theo vào xem, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường dạy những đầu bếp kia đem chó hoang cùng chuột thổ bát đều chuẩn bị sạch sẽ, cách ướp nguyên liệu chế biến, đến cả nội tạng bộ lòng lấy ra đều không lãng phí, dùng muối tẩy sạch sẽ, cũng ướp lên.
Sau đó, Bạch Ngọc Đường bình thời ăn cái gì đều đặc biệt kén chọn, tự mình phối nguyên liệu, để cho đầu bếp kho thịt chó hoang, mềm nhũn đến mức vừa vào miệng liền rã ra; lại đem đám tạp toái luộc lên, trộn cùng tỏi và dầu mè, sạch sẽ ngon miệng; cuối cùng đem chuột thổ bát dùng lửa nhỏ nướng... Trong lúc nhất thời mùi hương bốn phía, dẫn đám quan binh, ngay cả Hạ Thu Long đều hít hà chảy nước dãi chạy tới..
Bạch Ngọc Đường còn cười hì hì cùng mọi người nói đùa, nói tên ba đạo món ăn này, gọi là Tống quân tam đạo thái, theo thứ tự là nấu đỏ chó Tây Hạ, luộc bộ lòng Liêu, lửa nướng chuột Thổ Phiên.
Các tướng sĩ đều vui quay cuồng, mỗi người đói tựa như lang nhanh chóng ăn ngấu nghiến.
Lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa tới trong quân, chúng tướng sĩ nhìn Triển Chiêu còn đĩnh thuận mắt, người này hòa hòa khí khí, gặp người yêu cười, tướng sĩ trong quân đều đĩnh thích hắn. Nhưng Bạch Ngọc Đường thì không phải vậy, các tướng sĩ đều đĩnh buồn bực, Bạch Ngọc Đường một thân bạch y như tuyết, tướng mạo lại tinh quý, cùng người quen cũng là thường nói giỡn, đối người không quen lại luôn là vẻ mặt sương tuyết, cảm giác thật không dễ thân cận, vừa nhìn chính là công tử giàu có, cho nên các tướng sĩ đều có chút xa lánh hắn.
Thế nhưng trải qua sự kiện lần này, Bạch Ngọc Đường phát minh Tống quân tam đạo thái, chúng tướng sĩ đều đem hắn làm thân đệ đệ, ai thấy đều cho khuôn mặt tươi cười. Cũng đừng nói, Bạch Ngọc Đường coi như đánh món ăn dân dã đều làm ra một nồi lớn, theo dạng vẫn là quý công tử tiêu sái bất nhiễm bụi trần, trên người đến chút dầu mỡ cũng không dính vào, đại khái người ta sinh ra liền yêu sạch sẽ đi. Kỳ thực chỉ có Triển Chiêu biết, con chuột này, cho tới bây giờ chưa từng ăn một miếng nào trong ba món ăn, có một ngày len lén hỏi hắn, “Ngươi sao lại không ăn thế?
Bạch Ngọc Đường bĩu môi với hắn, “Thức ăn của chuột thổ bát và chó hoang là trùng và xác thối, gia gia thà bị đói bụng.”
“Vậy ngươi cho các tướng sĩ ăn?!” Triển Chiêu trừng hắn, vừa may mắn mình cũng không ăn. «
Bạch Ngọc Đường đối hắn khiêu khiêu mi, “Ai, chỉ trời biết, ngươi biết ta biết.”
Triển Chiêu nổi giận chỉ, “Chuột bạch, đồ hai mặt!
Từ đó về sau cho đến khi chiến dịch Lạc Hà thủy kết thúc, mỗi ngày Hạ Thu Long cũng sẽ tổ chức người đi bình nguyên tìm thức ăn dân dã, trở lại để cho đầu bếp làm theo biện pháp Bạch Ngọc Đường dạy. Tống quân tam đạo thái cũng thành món ăn cát tường nổi tiếng trong quân doanh Đại Tống, chỉ cần là người trong quân đội, đặc biệt là tiểu binh, phần lớn đều biết. Vừa nãy Hạ Quốc Đống thế nhưng không rõ chuyện này, đủ làm cho người hoài nghi rồi.
Ngoài ra, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bây giờ đã rất khẳng định Hạ Quốc Đống này là giả, chẳng qua là kỳ quái hắn tại sao dễ dàng bại lộ như vậy, cảm giác thật giống như cũng không lo lắng có người phát hiện hắn là giả... Như vậy tất nhiên còn có mục đích của hắn! Vô luận mục đích của hắn là cái gì, hai người lo lắng nhất chính là bị ngoại tộc cho chui kẻ hở, mặc dù chiến sự đã kết thúc, nhưng mà Liêu, Tây Hạ cùng Thổ Phiên ba phương này đối khu đất Đại Tống triều ở Trung Nguyên vẫn là mắt nhìn chằm chằm, không thể không phòng. °
Trên người Hạ Quốc Đống có một loại khí chất đặc hữu của quân nhân, nhưng Tống quân không có một người nào là không biết ba đạo món ăn này, hơn nữa nếu như là người Tống, ai nghe được tên ba đạo món ăn này cũng sẽ cười hiểu ý, vẻ mặt của Hạ Quốc Đống lúc nãy đã bại lộ hắn là ngoại tộc, hơn nữa hiển nhiên địa vị trong quân của hắn ở ngoại tộc còn không thấp, cho nên không ai dám cùng hắn nhắc tới chuyện ba đạo món ăn này. Cuối cùng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dùng ba đạo món ăn thử một lần, chính là vì muốn thử ra đến tột cùng Hạ Quốc Đống này là ở tộc nào.
Hạ Quốc Đống vừa uống rượu vừa cùng Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường chuyện trò vui vẻ, trong lòng cũng đang cảm thán, hai con lúc nãy là lão hồ ly, hai con bây giờ là tiểu hồ ly —— Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, quả nhiên không thể khinh thường.
Rất nhanh, rượu và thức ăn đi lên, món ăn lần này là Bạch Ngọc Đường đã sớm nói cho Ngọc Khê Trương, Ngọc Khê Trương liên tục xưng hay, đặc biệt tuyển chọn, nguyên liệu của hồng muộn tất hạ cẩu là thịt chó thượng hạng, bạch chử liêu tạp toái chính là dùng tạp toái của trâu Vân Nam, hỏa khảo thổ bát thử chính là dùng thịt nhão, nấm hương và măng xanh làm thành nhân, nhét vào chiếc bánh khắc thành hình chuột thổ bát, sau đó thả vào lửa nướng lên, mùi vị độc đáo. Các thực khách lầu dưới ăn được đồng thanh khen ngợi, liên khen chưởng quỹ có tài.
Thứ tự mang thức ăn lên, tiểu nhị cơ trí cũng theo lời căn dặn của Bạch Ngọc Đường, đem ba món ăn kia làm món chính, cũng đặt ngay chính giữa, những món ăn khác cũng làm thành món phụ, để những chiếc đĩa nhỏ ở bên cạnh. Hạ Quốc Đống giơ chiếc đũa đâm lao theo lao. Hai người Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trước mắt đều nhìn hắn a, hắn một động tác không cẩn thận, liền có thể bại lộ bản thân. ,
Chỉ thấy Hạ Quốc Đống làm bộ như tùy ý nói cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Hai vị cũng động đũa đi, chúng ta tùy
“Ân.” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu gật đầu, chỉ thấy Hạ Quốc Đống giơ đũa gắp một đũa bạch chử liêu tạp toái trước, hai người nhìn nhau, hiểu ý cười, cùng đi gắp món hồng muộn tất hạ cẩu, không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ thấy chân mày Hạ Quốc Đống khẽ nhíu
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường song song nâng chén, đối Hạ Quốc Đống bảo, “Hạ huynh, tới uống một chén!”
Hạ Quốc Đống cùng hai người chạm chén, sắc mặt lúng túng uống rượu, trong lòng ảo não, kế hoạch chưa áp dụng thì đã khiến hai người khuấy trộn rồi, uổng công khổ cực tính toán một cuộc vô ích.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sau khi thu hồi bát, lại riêng chạm một cái, trao đổi ánh mắt đắc ý, đối Hạ Quốc Đống cười cười —— lợi hại không? Bọn Gia chính là có tài hoa!