Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 115: Đi vào đổ phường thần bí

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cứ như vậy mà chờ ở trên cây, thẳng đến khi trời dần tối mới lại nhìn thấy người nọ đi ra, trong tay cầm một chuỗi dây thừng, đem mấy con chó cột gần mấy gốc cây, phái người canh giữ.

Sau đó, lại có vài người đi ra, họ đều mang theo mặt nạ cổ quái màu đen, bọn họ trải một cuộn gấm màu đỏ, từ trong cửa động trải thẳng ra thật xa, một lát sau, đến khi trời hoàn toàn tối đến mức xòe bàn tay ra không thể thấy rõ được năm ngón tay… mới thấy có người lục tục từ dưới núi đi lên.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chỉ thấy những người lên núi này đều mang theo mặt nạ màu trắng, dọc theo tấm vải màu đỏ đi vào. Những người này, trên tay mỗi người đều cầm bảng số, một tay còn lại mang theo bao bố, nhìn hình dạng, nhất đinh bên trong là bạc.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, Bạch Ngọc Đường cười: “Miêu nhi, trời cũng giúp ta, chúng còn đeo mặt nạ!

“Phỏng chừng bên trong còn có một vài vị quan to quý nhân, sợ bị người ta nhận ra thân phận, dù sao đến nơi này cũng là để bài bạc, truyền ra ngoài không phải là chuyện trong sạch thơm thảo gì.” Triển Chiêu lắc đầu.

“Đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường cười, hất cằm nhìn Triển Chiêu, ý tứ là, đi bên này, chúng ta đánh ngất hai người trà trộn vào đi~~~.

Sau đó, hai người liền nhảy vào trong rừng, ở ven đường đợi lúc có hai đổ khách đi qua, nhìn trước sau đều không có người, liền đánh họ hôn mê, lột mặt nạ của họ xuống cùng với bảng số trên thắt lưng, sau đó tiện tay cầm luôn túi tiền của họ.

“Miêu nhi, hai ta cũng có lúc (được) làm cướp nhỉ.” Bạch Ngọc Đường cầm mặt nạ cười.

Triển Chiêu cũng hiểu được ý của hắn, cúi đầu xem thân phận hai người kia.

Nương ánh trăng nhìn khuôn mặt hai vị đổ khách vừa bị đánh ngất, Triển Chiêu liền lắp bắp kinh hãi, chỉ vào một người trong số đó nói với Bạch Ngọc Đường: “Người này là một quản sự của đại nội, ta đã thấy hắn vài lần.”

“Không phải chứ?” Bạch Ngọc Đường giật mình hỏi “Một đại nội quản sự mà tới nơi này?”

“Hắn là quản sự của Ngự Thiện phòng!” Triển Chiêu nhíu mày nói: “Ngươi có nghĩ đến vạn nhất hắn thua không có bạc trả, đối phương bảo hắn hạ độc Hoàng thượng, chẳng phải là xong rồi? Bất quá nói đến lại thấy kỳ quái, những người làm việc ở Ngự Thiện phòng, hành tung đều bị khống chế, làm sao có thể tự tiện đi ra đây.”


“Chỉ có một lý do để giải thích, chính là người phụ trách quản lý bọn họ cũng bỏ nhiệm vụ để đến đây chơi.” Bạch Ngọc Đường cảm thấy thú vị “Cũng không biết bên trong đám đổ khách đó có đại nội thị vệ cùng đại nội mật thám hay không nữa? Đừng  nói cả hoàng thân quốc thích cũng đến đây nhé.”

Triển Chiêu lắc đầu, sao mà biết được? Hắn cùng Bạch Ngọc Đường đem người đưa xuống chân núi, giao cho nha dịch mai phục ở nơi đó, còn dặn họ báo tình huống nơi này cho Bao đại nhân biết, để ngài ấy phái quân binh đến, chuẩn bị đem ổ bạc kia một lưới bắt hết.

Nha dịch tuân lệnh trở về, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đeo mặt nạ lên, cầm túi tiền cùng với bảng số, chậm rãi đi lên núi.

Rất nhanh, hai người đã tìm được phần gấm đỏ kia, lại phát hiện ra mảnh vải này rất mềm mại, khó trách mấy kẻ kia không lưu lại dấu chân. Hai người liếc nhau một cái, đều cảm thấy những người này đều rất giảo hoạt, xốc lại tinh thần, hôm nay lên núi nhất định phải bắt hết đám người âm mưu sát hại tính mệnh người khác kia.

Tới được phía trên núi, nhìn lên cửa thấy có người đeo mặt nạ đón khách, đối với bọn họ khá là khách khí, thu lấy bảng số trên tay bọn họ, coi như là đã đăng ký xong, liền để bọn họ vào trong sơn động.

Vào sơn động, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn bốn phía, nhịn không được lấy làm kỳ lạ tấm tắc vào câu, động trong núi này cũng không biết là dùng bao nhiêu thời gian mới đào ra được, không gian bên trong thật lớn. Trong động bày trí tráng lệ, có vài phần phong vị của Tây Vực mà Trung Nguyên hiếm khi thấy được. Trên mặt đất trải thảm lông dê màu sắc rực rỡ, hoa văn phức tạp, giá cắm nến làm bằng ngọc lưu ly màu sắc rực rỡ trong suốt, bị ánh nến chiếu vào càng thêm lung linh.

Sảnh lớn vô cùng lớn, nơi nơi đều là đổ khách đang cố trợn trừng đỏ mắt.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn bốn phía, xem qua từng bàn.

Bọn họ phát hiện đổ phường này rất có quy mô, sau khi tiến vào phải đến quầy đổi trù mã, đem bạc hoặc ngân phiếu đổi thành hạt châu bạc, một người nắm một nắm tay, bắt đầu đến bàn đặt cược, trù mã thắng được cuối cùng lại đi đổi thành tiền.

Mà ở lầu hai phía trên, có mỗi người một phòng, cửa phòng đặt một tấm biển, trên viết – một ván định thắng thua.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, còn có chuyện tốt vậy sao, vì sao không giống ở dưới?

Hai người bọn họ đem bạc đổi thành trù mã, liền tiến đến bên trong đám người, Triển Chiêu hỏi một đổ khách đang đếm số trù mã của mình.

“Này, huynh đệ, trên lầu là đang làm gì thế?”

Người nọ cũng đeo mặt nạ, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu hỏi: “Mới tới?”

“Đúng, lần đầu tiên đến, là bằng hữu giới thiệu.” Triển Chiêu gật đầu. “Nhưng mà không biết hắn đi đâu mất rồi.”

“Trên kia là lầu hai, dành cho những người chơi lớn.” Đổ khách kia nói: “Một lần đánh phải một ngàn lạng vàng hoặc nhiều hơn, chỉ một lần thôi, thắng thì vinh hoa phú quý, thua chính là táng gia bại sản, cuối cùng không có tiền còn có thể đem mạng ra đặt cược, lại thua thì đi đời nhà ma nga.”


“Thật không…” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn ra một ít manh mối, Bạch Ngọc Đường hỏi: “Ai với ai đặt cược?”

“Hình như là với ông chủ của sòng bạc.” Đổ khách nói xong, lại tiếp tục đánh bạc.

Triển Chiêu dùng khuỷu tay đụng Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.

Triển Chiêu đưa tay: “Này, đưa ta một vạn lạng.”

Bạch Ngọc Đường không nói gì.

Cuối cùng, Bạch Ngũ gia tài đại khí thô (nguyên văn 财大气粗 nghĩa gì đây đại tỷ của tui?) (Vầng, là những người giàu nứt đố đổ vách như Bạch Ngũ gia nhà mềnh  ý mà) đưa cho kẻ lợi dụng hôi của Triển hộ vệ mua một ngàn lượng trù mã, sau đó hai người dùng số trù mã kia lên lầu hai, nói phải thử cược sinh tử!!!

Thủ vệ mang mặt nạ ở cửa nhìn trù mã của hai người, lập tức mời hai người vào phòng.

Lầu hai của đổ phường càng thêm rắc rối cùng hoa lệ, có một nam tử mặc trang phục quỷ dị ngồi ở sau bàn, một tay hắn đang nâng cằm, tựa hồ đang nhàm chán chờ đợi. Không giống với những người mang mặt nạ dưới lầu, hắn đội một mảnh khăn lụa màu trắng, trên người cũng là trang phục màu trắng, lộ ra bả vai, có chút xinh đẹp, nhưng tạo cảm giác rất không được tự nhiên.

Triển Chiêu nhíu mày, trong lòng buồn bực — là nam hay là nữ đây?

Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, tâm nói, con mèo kia hẳn là không phân biệt được là nam hay là nữ rồi đây!

“Nhị vị, ai cùng ta cá cược?” Người nọ nói tiếng Hán có chút không được tự nhiên, có thể thấy hắn không phải người Hán, nhưng mà theo thanh âm có thể nghe ra, hắn là nam nhân.

Triển Chiêu tới chỗ đối diện hắn ngồi xuống, nói: “Là ta.”

“Đặt cược một ngàn lượng?” Người nọ dựa vào ghế dựa có đệm dày màu vàng phía sau lưng, Triển Chiêu lúc này mới nhìn đến, phía sau hắn có một tòa núi nhỏ trù mã… Hơn nữa trù mã đều là màu vàng.

“Có muốn đem mạng ra cược?” Người nọ cười hỏi: “Một ngàn lượng bạc trù mã, chỉ có thể thắng được một ngàn lượng vàng trù mã, nếu đem mạng ra cược, có thể thắng tất cả trù mã ở phía sau, một ván định thắng thua, thế nào được chứ?”

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, đưa tay chỉ về phía Bạch Ngọc Đường ở phía sau: “Vậy đem mạng của hắn đánh cược đi.” (Đến đoạn này cảm thấy rất ba trấm, đột nhiên nhớ đến câu ‘Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, khi đại nạn đến mỗi người bay một ngã’ quá:D) (Tập sau còn có vụ ‘ngươi đối phó chó, ta đối phó người’ của Bạch Ngũ gia nữa kìa, chắc là Ngũ gia ghi hận chuyện này nên trả đũa)


Bạch Ngọc Đường… giận, tâm nói ngươi con mèo chết tiệt kia, hào phóng như vậy liền đem mạng của ông nội ngươi ra mà cá cược. Nhưng mà cũng không dám hé răng, đành phải nghĩ đến sau khi trở về làm cách nào trừng trị hắn.

“Ô? Đặt cược mạng của người khác sao?” Người nọ nở nụ cười, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Vậy ngươi đồng ý sao?”

Bạch Ngọc Đường làm như không để tâm nhún nhún vai: “Có thể.”

“Ồ…” Người nọ nhưng thật ra có chút tò mò, hỏi: “Ngươi tin tưởng bằng hữu của ngươi đến vậy?”

“Đặt cược thế nào?” Triển Chiêu hỏi hắn.

“Tùy ngươi.” Người nọ có chút tự tin “Đổ xúc sắc, bài cửu? Tùy ngươi lựa chọn.”

“Vậy đặt cược đơn giản nhất là được.” Triển Chiêu nói.

“Dùng con súc sắc đổ lớn nhỏ đi.”

“Đơn giản như vậy ư?” Ông chủ kia tựa hồ có chút ngạc nhiên.

Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh thở dài, ngoại trừ đổ lớn nhỏ, con mèo này phỏng chừng chả biết cái gì khác.

“Ừm.” Triển Chiêu gật đầu. “Đơn giản như vậy thôi.”

“Tốt, như vậy… Ta trước nhé?” Người nọ cầm lấy cốc đổ, Triển Chiêu hỏi: “Nếu là ta thắng, chỉ có bao nhiêu vàng thôi sao? Nhưng nếu ta thua, một ngàn lượng này đưa ngươi, còn tính mạng bằng hữu của ta nữa cũng muốn lấy sao? Hình như không công bằng!”

“Ha hả.” Ông chủ kia cười đến ung dung, hỏi Triển Chiêu. “Vậy ngươi muốn đổ như thế nào?”

“Ta không cần nhiều vàng như vậy, ta đưa ra một ngàn lượng, nếu ngươi thua, ngươi cũng đưa ta một ngàn lượng, mặt khác ta còn muốn một cái mạng của ngươi.”

Ông chủ kia sửng sốt, Bạch Ngọc Đường buồn cười, không tồi a, Miêu nhi.


“Ha hả, lần đầu tiên nghe thấy có người muốn cá cược với ta như vậy.” Ông chủ thực cảm thấy hứng thú nhìn Triển Chiêu, cười hỏi: “Vì cái gì? Nơi này có mấy chục vạn lượng vàng, ngươi nếu một lần thắng được, cũng chính là vinh hoa phú quý cả đời nha.”

“Ý của ngươi là tính mạng bằng hữu của ta chỉ đáng giá có mấy chục vạn lượng vàng thôi?” Triển Chiêu không nhanh không chậm hỏi lại: “Ta không cảm thấy như vậy.”

“Ừm…” Lão bản nhìn chằm chằm hai người thật lâu, gật đầu: “Có ý tứ.”

Bạch Ngọc Đường ở một bên lên mặt, mạng của gia rất đáng giá.

Sau đó, ván bài bắt đầu.

Hai người đều cầm cốc đổ quơ quơ, buông… Mở ra, điểm bằng nhau.

Ông chủ kia tựa hồ có chút khó hiểu, giương mắt nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường trong lòng hiểu được, Triển Chiêu làm như vậy là cố ý kéo dài thời gian. Bởi vì đám người Bao Chửng nếu biết tình huống nơi này, tất nhiên sẽ phái binh lại đây, chuẩn bị một lưới bắt hết sòng bạc này. Tuy rằng Đại Tống vẫn chưa nghiêm khắc cấm đánh bạc, nhưng sòng bạc phải chịu sự giám thị của triều đình, mở sòng bạc tư là trọng tội, huống chi còn liên quan đến vài mạng người, mặt khác lại là tổ chức không rõ từ Tây Vực tới, dĩ nhiên là phải xử lý nghiêm khắc.

Triển Chiêu cùng với ông chủ sòng bạc cứ thế một ván lại một ván đổ, tựa như sẽ không dừng được.

Cuối cùng, ông chủ sòng bạc kia buông cốc đổ xuống, nhìn Triển Chiêu cười hỏi: “Các hạ là thần thánh phương nào?”

Triển Chiêu đeo mặt nạ, đối phương dĩ nhiên nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, chỉ nghe được tiếng nói cùng một chút ý cười: “Đổ khách.”

Bạch Ngọc Đường nghe vậy mỉm cười, cách mặt nạ chỉ nghe thấy thanh âm, tựa hồ có thể nhìn thấy Triển Chiêu đang tươi cười giảo hoạt. Đột nhiên nghĩ đến… Ừm, thanh âm của Miêu nhi, thật sự dễ nghe.

“Các ngươi không phải là đổ khách bình thường.” Lão bản khẽ cười, đưa tay nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.

Còn có mười võ sĩ ngoại tộc đeo mặt nạ xông ra, vây chặt cửa, vung đao hướng về phía Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu.

Hai người liếc nhau, trong mắt nhau đọc được ý nghĩ … giết giặc giết vua trước!

Sau khi ngầm hiểu, hai người bất động thần sắc, cùng nhau thả người, rút ra binh khí từ phía sau lưng, Triển Chiêu bắt lấy người đeo khăn che mặt, Bạch Ngọc Đường đặt đao trên đầu vai người nọ.


Ông chủ kia cả kinh, nhanh muốn trốn thoát, nhưng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều đã thấy được khuôn mặt hắn, nhíu mày cả kinh.

Nguyên bản tướng mạo của người này cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy ngũ quan hình khối, hẳn là không xấu, nhưng tựa hồ là bị những vết cắt ngang dọc, trên mặt có rất nhiều vết sẹo, xấu xí cực kỳ cùng với hình thái cử chỉ của hắn hoàn toàn không phù hợp, làm cho người ta cảm thấy không đành lòng, lại nhịn không được hoài nghi, hắn không phải là dịch dung chứ?

Thừa dịp Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngây người, người nọ lui lại một bước… Đồng thời đồ vật trên tay nhoáng lên một cái, Triển Chiêu mắt tinh tường lôi kéo Bạch Ngọc Đường nhảy lên, nháy mắt, trên mặt đất khói đặc nổi lên bốn phía. Hai người một trước một sau tránh đám khói, sau khi hạ xuống, liền nhìn thấy ông chủ che khăn kia nương theo sương khói rất nhanh đào tẩu, những võ sĩ còn lại đều vọt lên, vung đao bổ về phía Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường. Nhưng hai người đều có khinh công trác tuyệt, nhảy một cái bay qua đỉnh đầu đám võ sĩ, theo cửa thoát ra, đuổi theo ông chủ kia.

Lúc này, dưới lầu cũng nghe được động tĩnh, ông chủ kia vừa chạy, vừa phóng lôi hỏa đạn… Trong nháy mắt khói đặc tràn ngập. Nhóm đổ khách thất kinh đều chạy ra bên ngoài. Trong lúc nhất thời cả sảnh hỗn loạn. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thấy ông chủ kia chen vào đám đổ khách chạy ra bên ngoài, khẽ nhíu mày. Người này rất giảo hoạt, chẳng qua, hôm nay hắn chạy không thoát!