Mấy ngày nay, Hãm Không Đảo náo nhiệt hơn bình thường, vừa lúc là sinh thần của Đại đương gia Lô Phương, mặt khác là năm nay thu hoạch cá vô cùng tốt, Hãm Không Đảo buôn bán lời vào như nước, cùng các ngư dân chúc mừng, thuyền rồng múa sư tử, mỗi ngày đều chiêng trống vang trời.
Bạch Ngọc Đường sai người đựng đầy hai sọt hải sản thượng phẩm, ướp lạnh rồi dùng ngựa nhanh nhất đưa đến Khai Phong Phủ cho Triển Chiêu. Biết con mèo này thèm hải sản… Đáng tiếc không thể đem về nhà mà dưỡng, bằng không mỗi ngày dùng cá tôm cua sò cho hắn ăn đến khi kêu meo meo mới thôi.
…..
Triển Chiêu đang ở trong sân, ngồi bên cạnh bàn ăn hải sản… Người ở Khai Phong Phủ ba ngày nay đều ăn hải sản.
Triển Chiêu cầm một con cua bự bẻ cái càng, lách tách một tiếng, bóc lớp vỏ, xé ra một khối thịt cua tuyết trắng non mềm, chấm vào nước dấm mà đại nương ở phòng bếp pha chế, há mồm… Cắn.
“Um.” Triển Chiêu đắc ý cười gật gù, giương mắt nhìn lên không trung màu xanh lam, mấy con chim nhỏ ríu rít bay qua.
Triển Chiêu cầm lấy chén rượu nhấp một ngụm nhỏ, thở dài – nếu chuột kia ở đây thì tốt rồi, có thể cùng nhau ăn.
Thật vất vả mới qua được sinh thần của Lô Phương, Bạch Ngọc Đường liền chuẩn bị hành lý đi Khai Phong Phủ, với lý do mỹ miều là đi làm công chuyện, kỳ thật ai mà chẳng biết hắn đi tìm mèo?
Lô đại tẩu tìm đến Bạch Ngọc Đường, đưa cho hắn một tờ giấy cùng một xấp ngân phiếu, nói là để hắn giúp mua vài thứ.
Bạch Ngọc Đường cầm lấy nhìn nhìn, chỉ thấy phần lớn là chu sai(vòng tay), điếu trụy(một loại trang sức đeo cổ, cầu bình an), bông tai và vân vân, khó hiểu nhìn đại tẩu nhà mình hỏi “Đại tẩu, mua nhiều trang sức như vậy để làm gì? Ngày thường cũng không thấy tẩu dùng nha.”
Lô đại tẩu cười thần bí, nói “Ta chuẩn bị cho con dâu tương lai của ta.”
Bạch Ngọc Đường nhịn không được run rẩy khóe miệng – Lô Trân mới có một tuổi thôi! Lúc này chuẩn bị sính lễ cho con dâu có phải hay không quá sớm?
Lô đại tẩu xua tay nói “Ai, bảo đệ mua thì cứ mua đi, nhớ rõ, phải lựa chọn kỹ càng đó.”
“Vâng.” Bạch Ngọc Đường nhận tờ giấy cùng ngân phiếu cất kỹ, từ biệt huynh trường, leo lên lưng Hồi Phong.
Mấy ngày nay, Hồi Phong ở trong chuồng xoay qua xoay lại, vừa nghĩ đến Tiểu Nguyệt đã nôn nóng.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng đạp vào mông nó, nói “Đi thôi, đi Khai Phong Phủ tìm Tiểu Nguyệt.”
Hồi Phong vừa nghe thấy lông mao đều muốn dựng cả lên, hí vang một tiếng, bốn vó nâng cao chạy vội đi… Chạy tới Khai Phong Phủ.
Bạch Ngọc Đường túm nó lại “Ai, ngươi muốn nhảy xuống biển sao, mau lên thuyền!”
Hồi Phong hưng phấn đứng thẳng lên, bay nhanh lên thuyền, ở trên thuyền không ngừng đạp chân, như là hối thúc người chèo thuyền chèo cho nhanh.
So với Hãm Không Đảo bận rộn,náo nhiệt, Khai Phong Phủ mấy ngày nay thật là nhàn nhã, thanh bình.
Triển Chiêu cứ cả ngày cầm Cự khuyết đi vòng quanh phủ, không thì liền túm lấy Tiểu Nguyệt đang buồn bã ỉu xìu đi ra ngoài dạo phố.
Tới cửa thành, Triển Chiêu túm Tiểu Nguyệt lại hơi có chút bất đắc dĩ nói “Ai nha, ngươi phóng đi Tùng Giang Phủ để làm gì? Chẳng lẽ muốn bơi đến Hãm Không Đảo?”
Tiểu Nguyệt nhìn nhìn Triển Chiêu, dùng cái đuôi quất hắn, vừa đúng lúc đánh vào mông hắn – đều tại ngươi.
“Này.” Triển Chiêu xoa xoa mông, nói “Ngươi a, trọng sắc khinh bạn, có Hồi Phong rồi liền quên ta đây là chủ nhân của ngươi.”
Đang nói chuyện, một nha dịch vội chạy tới, nói “Triển đại nhân, đại nhân bảo ngài trở về.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Triển Chiêu miễn cưỡng lên tinh thần, tâm nói, không lẽ là con mèo của nhà nào đó mất tích hoặc là Tây gia mất con chó nhỏ.
“Chết người.” Nha dịch nói.
“Thật tốt quá!” (dã man thiệt)(Ừ, anh thất đức quá! ^^). Triển Chiêu thốt ra, nha dịch khóe miệng co rút.
Triển Chiêu liền xua tay “Không đúng không đúng… Ta là nói, rốt cục có án tử a.” Vừa cùng nha dịch trở về, vừa hỏi “Chết như thế nào?”
“Một người… nhưng mà nhìn thoáng qua có chút kỳ quái!” Nha dịch trả lời.
“Vậy sao?” Triển Chiêu khó hiểu “Kỳ quái thế nào?”
“Như là bị con gì đó cắn chết.” Nha dịch nói “Nhưng phụ cận Khai Phong cũng không có dã thú hung mãnh nào cả.”
“Cắn chết sao?” Triển Chiêu khẽ nhíu mày, vội vàng quay về Khai Phong Phủ, chạy tới trong viện, chỉ thấy trên mặt đất có hai thi thể, có chút tò mò hỏi “Gì? Không phải nói là chết có một người sao?”
Công Tôn đang xem xét thi thể, Bao Chửng đang đứng kế bên nói “Còn một cái là vừa mới phát hiện được.”
Triển Chiêu gật gật đầu, đi qua, ngồi xổm bên cạnh thi thể xem xét… Liền phát hiện, trên thi thể, đầy các vết cắn đầm đìa máu, như là bị con gì đó cắn, liền hỏi Công Tôn “Tiên sinh, là con gì cắn người?”
Công Tôn nhẹ nhàng vuốt cằm, nói “Ừm… Thoạt nhìn hình như là chó sói, hoặc là linh cẩu gì đó.”
“Chó sói?” Triển Chiêu khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ “Phụ cận Khai Phong có chó sói lui tới sao?”
Tất cả mọi người lắc đầu – hẳn là không đi.
“Việc này thật kì lạ.” Công Tôn nói “Thi thể phát hiện ở phụ cận, hơn nữa cũng mới, không giống như là chết đã lâu lại càng không giống như là chết ở bên ngoài rồi bị vác tới… Bên trong Khai Phong, khi nào thì có sói? Hơn nữa nhìn vết thương này, phỏng chừng không chỉ có một con sói, mà là có tới hai ba con á.”
“Vậy à.” Triển Chiêu nhìn nhìn, nói “Hai người chết đều là nam nhân độ tuổi tráng niên, thân thể đều khỏe mạnh, làm sao cũng không thể dễ dàng bị một con sói cắn cắn liền chết ngay được?”
“Hửm?” Khi nói chuyện, Triển Chiêu chú ý tới bàn tay người chết, đưa tay cầm bàn tay họ lên xem.
“Phát hiện ra cái gì?” Công Tôn hỏi.
“Ai nha, đây là một con bạc (tay cờ bạc).” Nói xong, Triển Chiêu lại nhìn mọi người, nói “Người này cũng thế, hai người này yêu cờ bạc như mạng, tìm người ở mấy sòng bạc đến nhìn xem, nói không chừng nhận ra được.”
“Triển hộ vệ, sao nhìn ra được vậy?” Bao Chửng khó hiểu hỏi.
“Ừm…” Triển Chiêu cho Bao Chửng xem ngón tay người chết, nói “Đại nhân, người xem lớp da ở đầu ngón tay trỏ của hắn rõ ràng mỏng hơn nhiều so với các chỗ khác, đó là bởi vì thường xuyên sờ bài. Mặt khác, phía trong ngón tay út cùng ngón tay cái đều có vết chai, đó là do nhiều năm cầm chung lắc mà thành. (chỗ này tuôi hiểu nghĩa muốn nói cái gì nhưng mà k tìm được từ ngữ diễn tả, ai giúp tuôi đi.) (Bạn edit à, bạn beta thấy để vầy là dễ hiểu rồi nên ứ sửa nữa đâu.)
Bao Chửng gật đầu, phái Vương Triều Mã Hán đến đổ phường (giống casino) tìm đến mấy quản tràng (người làm cái trong đổ phường chăng?) (Là quản lý thì đúng hơn), mấy người vừa nhìn qua liền nhận ra hai người chết này, một người tên Vạn Đại Hoa, một người tên Mao Cường, đều là khách quen của đổ phường, cơ hồ mỗi ngày đều đến đánh bạc, từ hai ngày trước đã không thấy bọn họ đến, không ngờ tới là đã chết.
Công Tôn nghe xong, hỏi “Đổ phường của các ngươi có nuôi chó săn không?”
“Ách, có nuôi.” Mấy quản tràng nhìn nhau liếc mắt một cái, đều gật đầu, nói “Có nuôi, bởi vì đổ phường nhiều bạc, sợ có kẻ trộm, cho nên phải nuôi chó săn hung dữ.”
“Vậy có thể cắn người sao?” Triển Chiêu hỏi.
Nhóm quản tràng hai mặt nhìn nhau, đều gật đầu “Nếu tới gần chúng đương nhiên sẽ bị cắn thôi.”
Triển Chiêu để cho bọn họ nhìn vết thương trên mình người chết, mấy quản tràng đều lắc đầu, nói “Tuyệt đối không phải do chó săn cắn.”
“Vì sao lại khẳng định như vậy?” Triển Chiêu hỏi.
“Triển đại nhân, chó với sói không giống nhau, chó săn của chúng ta tuy rằng hung hăng nhưng đều được cho ăn no, bọn chúng nhiều nhất là cắn người, cũng không phải cắn chết. Hơn nữa, đổ phường đều có hộ vệ, một khi chó sủa liền trực tiếp bắt người, tuyệt đối không có chuyện chó cắn người đến chết… Chúng ta đều là người an phận, lại ở dưới quyền cai quản của Bao đại nhân mà làm ăn, cũng không dám làm hại đến mạng người!”
Tất cả mọi người đều gật đầu, Bao Chửng hỏi “Hai người khách của đổ phường này, nhân phẩm như thế nào? Có người nhà hay không, có từng cùng ai phát sinh tranh chấp hay không?”
Mấy quản tràng thất chủy bát thiệt (thành ngữ gì đây?) (Đại ý là mấy quản lý sòng bài đó trả lời rõ ràng, ra ngô ra khoai, có gì nói hết đó, nhưng mà bạn không sửa nhé, để vậy nghe hay hơn) trả lời, hai người này tính cách cũng gần giống nhau, đều rất tốt, chỉ có điều quá mê cờ bạc, xem cờ bạc như mạng… Bất quá nói tóm lại, bình thường cũng không có đánh nhau gây chuyện, sẽ không làm xằng làm bậy, bài bạc đích xác cũng có nhiều điều không tốt, bởi vậy cuộc sống của họ có phần túng quẫn, thân nhân cũng không biết, cha mẹ chắc là có, nhưng vợ con thì xác định là không… Đều vẫn còn độc thân.
Bao Chửng gật đầu, sai người đi theo các quản tràng tìm đến nhà của hai người chết, hỏi người nhà và bằng hữu xem họ có đắc tội người nào hay không.
Sau đó, Bao Chửng tìm một số người đốn củi ở địa phương cùng một số hộ săn bắn thường xuyên lên núi đến hỏi, xung quanh Khai Phong Phủ, có thể có dã thú hung tợn hay không?
Những hộ săn bắn nhìn nhìn thi thể, đều tỏ vẻ… Đây là do sói hoặc chó săn cắn, hơn nữa phải là một đàn.
Bao Chửng càng thêm buồn bực, hỏi “Khai Phong Phủ có sói không?”
Tất cả mọi người cười lắc đầu, nói “Tuyệt đối không có!”
…..
Bạch Ngọc Đường một đường đi thẳng, rốt cuộc chạng vạng ngày hôm sau cũng đến được Ứng Thiên Phủ.
Khách điếm Ứng Thiên Phủ xem như là một khách điếm lớn, Hồi Phong đi chưa đến hai ngày lộ trình, Bạch Ngọc Đường chết sống lôi kéo Hồi Phong còn muốn đi tiếp, nói “Ai, ngươi không phiền thì ta cũng sắp mệt chết, ở lại đây một đêm đi!”
Vì thế, Hồi Phong rõ ràng tâm không cam tình không nguyện bị Bạch Ngọc Đường kéo vào tửu lâu lớn nhất Ứng Thiên Phủ, ở!
Tửu lâu này thật khí phái, Bạch Ngọc Đường rất coi trọng Hồi Phong, bởi vậy chỉ cần tửu lâu có sân, hắn đều thuê cả sân cho Hồi Phong đứng trong sân để hắn có thể luôn nhìn thấy.
Hồi Phong ở trong sân hì mũi, bất mãn nhìn Bạch Ngọc Đường ngồi bên bàn đá vừa ăn cơm vừa cùng nó cãi nhau.
Bạch Ngọc Đường vô lực hét lên (Mất hết hình tượng lạnh lùng thôi ~), nói “Ngươi cũng là… Muốn gặp Tiểu Nguyệt mới một hơi từ Tùng Giang Phủ chạy đến Ứng Thiên Phủ, ngươi không mệt à?”
Hồi Phong bất mãn lúc lắc đầu – người ta muốn Tiểu Nguyệt cơ ~~, đều tại ngươi… Không cùng Triển Chiêu ở cùng một chỗ, làm cho người ta phải ngày ngày tương tư ơ ~~ (một câu dài lắm mà không dịch nổi, đại khái thôi nhé).
Bạch Ngọc Đường thở dài lắc đầu.
Lúc này, tiểu nhị dựa theo yêu cầu của Bạch Ngọc Đường đem thùng tắm cùng rất nhiều nước ấm, Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, liền hỏi “Này, tiểu nhị, buổi tối Ứng Thiên Phủ có cái gì vui không?”
“Ách… Gia, ngài muốn ra ngoài vào buổi tối?” Tiểu nhị hỏi.
“Ừm.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhìn thấy sắc mặt chưởng quầy khác thường, liền hỏi “Đêm nay không đi ra ngoài được sao?”
“Gia, gần đây buổi tối đều không yên ổn, khuyên ngài nên đi nghỉ sớm, cho dù có nghe được thanh âm kỳ quái nào cũng đừng nên ra cửa.” Tiểu nhị nơm nớp lo sợ nói.
Bạch Ngọc Đường nhịn không được nhíu mày, hỏi “Thanh âm gì thì được coi là kỳ quái?”
“Ha hả.” Tiểu nhị cười gượng, nói nhanh “Cũng không có gì” liền vội vàng chạy đi.
Ăn cơm xong, Bạch Ngọc Đường ngâm mình trong nước, vui vẻ tắm rửa, trong óc còn cân nhắc lời tiểu nhị vừa nói, cái gì gọi là thanh âm ký quái chứ?
Tắm rửa xong thay một thân xiêm y sạch sẽ, Bạch Ngọc Đường vốn nghĩ ra ngoài mua đồ cho đại tẩu nhà mình… Nhưng Hồi Phong cắn tay áo hắn, chết sống không cho hắn ra ngoài – ngươi đi ngủ sớm một chút! Ngày mai dậy sớm! Chúng ta trong vòng một ngày liền đi đến Khai Phong Phủ! Ta muốn gặp Tiểu Nguyệt!
Bạch Ngọc Đường bị Hồi Phong túm lại giãy không ra, có chút vô lực nhìn nói “Ai, không phải chứ?”
Hồi Phong hung hăng phát hỏa – Không!!!! Ngươi! Sẽ! Chậm! Trễ! Thời! Gian!
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người trở về phòng, Hồi Phong rốt cuộc há miệng nhả tay áo hắn, thân hình Bạch Ngọc Đường chợt lóe, nhảy lên nóc nhà, nhìn Hồi Phong cười xấu xa.
Hồi Phong thực sự phát hỏa xì khói mũi – ngươi! Xấu lắm!
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, đứng trên nóc tửu lâu nhìn ra bên ngoài… Vừa nhìn, liền hơi hơi nhíu mày, tay sờ sờ cằm buồn bực – Ứng Thiên Phủ vừa lên đèn… Trên đường liền một người cũng không thấy là sao?