Lúc Hứa Đình phát hiện Tiếu tiên sinh lầu trên chính là đại thủ (1), tâm tình của cậu rất phức tạp.
Bút danh của đại thủ ở trên trang văn học mạng ZZ là Phong Kỳ. Người ấy cần mẫn tích lũy từng chút xíu kinh nghiệm, từ một kẻ vô danh tiểu tốt chậm rãi leo lên được vị trí đại thần. Hứa Đình là một fan nho nhỏ của anh từ những ngày đầu tiên, may mắn biết được quá trình thành danh của đại thần là như thế nào.
Lúc Phong Kỳ còn chưa nổi danh, chỉ một truyện ngắn của anh đã đâm trúng hồng tâm của Hứa Đình. Cậu thường xuyên comment trên các bài viết mấy câu như: “Đại Đại! Em rất thích truyện này, viết rất hay nha () ”, “Đại Đại (2), anh chừng nào mới post chương mới a, băng ghế cũng lạnh rồi ╭ (╯ ╰)╮”, “Đại Đại, em sẽ mãi ủng hộ anh tung tim” …
Lúc mới đầu Phong Kỳ từng rep lại cho cậu: “Không nên gọi tôi là Đại Đại… Tôi chỉ là một tên tép riu thôi = =”, nhưng Hứa Đình mặc kệ. Trong mắt cậu, văn của Phong Kỳ đỉnh của đỉnh, rất xứng với danh hiệu Đại Đại không giống như một vài người viết được dăm ba tiểu thuyết, vote không cao, mới được gọi vài tiếng “Đại Đại” đã đắc ý vênh váo.
Hứa Đình rất thích tính cách khiêm tốn và nghiêm túc của Phong Kỳ. Ít lâu sau, tiểu thuyết của anh được đề cử không ngừng, cái tên Phong Kỳ ngày càng được nhiều độc giả biết tới, và anh thành đại thần. Đương nhiên, là một fan đã ủng hộ Phong Kỳ ngay từ những ngày đầu tiên, cậu thật sự vui mừng khi nhìn thấy những cố gắng của anh đã nhận được đền đáp xứng đáng, mặc dù có một lần nào đó Phong Kỳ đã rep lại lời bình của cậu rằng: “Tôi chẳng qua là thích viết văn thôi XDD.” Tuy vậy, Hứa Đình cảm thấy, nếu như một tác giả đã nỗ lực viết ra những câu chuyện của mình, thì nhất định sẽ hi vọng có độc giả đọc và thấu hiểu nó, cảm thụ được những gì mình muốn gửi gắm, dù ít hay nhiều.
Phong Kỳ nổi danh rồi, mà Hứa Đình là fan trung thành của anh, theo lý thuyết mà nói thì hai người đã sớm quen thân. Thế nhưng, bọn họ đến nay một câu cũng chưa từng nói với nhau. Hứa Đình trời sinh tính cách hay xấu hổ, nội tâm lại có chút lãnh đạm, QQ (3) thì lúc nào cũng tắt đèn, trừ phi cậu muốn nói chuyện với người khác, hoặc có người khác muốn tìm cậu tám chuyện, nếu không thì cứ lặng lẽ một mình.
Mặc dù cậu rất thích Phong Kỳ nhưng mãi vẫn không dám ra mặt, lần nào comment cũng lấy một tên khác nhau. Có lẽ Phong Kỳ chẳng bao giờ biết một loạt bạn trên mạng như “Cây Ngô”, “Diệp Tử”, “Thị lực 5.0”, “Tùy tiện đặt tên thôi”, “Hạt Đậu Nho Nhỏ”… đều là cùng một người. Dù người mình thích không biết đến sự tồn tại của mình, Hứa Đình vẫn chọn cách lặng lẽ thích anh, ngóng trông từng trang tiểu thuyết của anh. Khoảng cách giữa mạng ảo và thực tế quá xa, cậu nhảy không qua.
Thế nhưng, tới khi Hứa Đình biết đại thần chính là Tiếu tiên sinh lầu trên, cậu nhất thời có chút mơ hồ, không biết phải làm sao bây giờ.
Gõ cửa làm quen? Thật xấu hổ chết đi được… Nghĩ đến việc mình mang mục đích vô sỉ “Muốn gạt Tiếu tiên sinh tới tay” đi làm quen đối phương nhằm trở thành bạn tốt, Hứa Đình ngẩn người.
Được rồi, chỉ cần Tiếu tiên sinh còn ở trong tòa nhà này, sớm muộn gì mình cũng sẽ có cơ hội thôi. Hứa Đình yên lặng nắm chặt tay.
Chú thích: (1) Đại thủ: từ này được sử dụng với nhiều nghĩa, nhưng trong truyện này được hiểu theo cách: dùng để hình dung một người rất lợi hại trên phương diện nào đó. Ở đây ám chỉ anh Tiếu là đại thần viết văn ấy
(2) Đại đại, hay ‘X+ đại” là cách fan gọi đại thần, ví dụ anh Phong Kỳ còn được gọi là Phong đại
(3) QQ: có lẽ nhiều người biết rồi ha, là phần mềm chat thông dụng của Trung Quốc, biểu tượng là hình con chim cánh cụt, mỗi người dùng có một số ID để đăng nhập