Địch nhân từ đầu đến giờ vẫn một mực yên lặng, nhưng dựa vào tiếng bước chân thì tối thiểu có hơn mười người đang áp giải bọn họ.
Anh không quá sợ hãi chuyện này, bởi thật ra anh cũng đang tìm đường thâm nhập vào hổ huyệt.
Đội ngũ áp giải tiến tiến vào trong một tòa nhà, lên một thang máy, sau đó thì dừng lại. Lăng Độ Vũ cảm giác mình được đặt xuống, trong một căn phòng yên tĩnh đến độ có thể nghe rõ tiếng hô hấp của từng người.
Cảm giác của Lăng Độ Vũ nhạy bén hơn người thường, anh cảm giác được có người đang chăm chú quan sát anh.
Một tiếng nói nhỏ nhẹ nhu hòa của một nữ tử vang lên:
- Đây chính là người mà A Đạt Mễ Á muốn bắt giữ, cũng là người mà Quang Thần muốn?
Một lão nhân khác lên tiếng:
- Đúng vậy, Phân Ny tiểu thư, Quang thần giao hắn cho chúng ta.
Phân Ny tiểu thư vang lại nói:
- A Đạt Mễ Á giao cho ta đem người này đến Quang Thần điện.
Lão nhân kia hỏi:
- Còn những người khác thì xử trí làm sao?
Phân Ny tiểu thư nói:
- Giữ bọn họ lại đây, đợi sau khi A Đạt Mễ Á phân phó xong, sẽ xử lý bọn này sau.
Những người này nói chuyện rất trôi chảy mạch lạc, rõ ràng là một người được giáo dưỡng tốt, hoàn toàn không hề có cảm giác là những kẻ điên cuồng.
Bọn họ thật ra là ai?
Ý nghĩ này vừa thoáng qua đầu, Lăng Độ Vũ đã bị một người nhấc lên, không lâu sau lại bị đặt xuống, có thanh âm như tiếng đóng cửa của thang máy, anh có cảm giác mình đang đi lên.Đi lên được một lát thì dừng lại. Cửa mở ra, lại có người nhấc anh lên.
Phân Ny tiểu thư khẽ nói:
-Đặt hắn ở đây đi.
Lại bị đặt xuống.
Tiếp theo là tiếng bước chân đi ra. Những người này bước đi rất khẽ, giống như sợ làm kinh động một ai đó. Xa xa truyền lại tiếng chuyển động của thang máy, nơi này có vẻ như chỉ có một lối đi duy nhất.
Lăng Độ Vũ dựa vào lưu động của không khí, cảm giác được đây là một không gian rất rộng lớn. Xem ra đây có thể chính là Quang Thần điện. Quang Thần rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại còn A Đạt Mễ Á là ai nữa?
Chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người.
Phân Ny tiểu thư lên tiếng:
-A Đạt Mễ Á, người mà Quang Thần muốn đã được đưa đến.
A Đạt Mễ Á không trả lời, cũng không hề có phản ứng gì.
Phân Ny trầm ngâm một lúc rồi ôn nhu nói:
- A Đạt Mễ Á, người đã được đưa tới!
Trong giọng nói dường như ẩn chứa thâm tình sâu sắc.
Lăng Độ Vũ thầm đoán chắc gã A Đạt Mễ Á này thường ai hỏi cũng không trả lời cho nên Phân Ny mới gọi đến lần thứ hai như vậy.
Một giọng nam vang lên:
- Ồ, biết rồi.
Giọng nói rất nhẹ nhàng, êm tai.
A Đạt Mễ Á đột nhiên nói:
- Vì sao lại chỉ phát triển bên trái, mà không là bên phải… Vì sao lại như thế nhỉ?
Lăng Độ Vũ vô cùng bứt rứt, cái gì mà trái trái phải phải, là thứ quái quỷ gì không biết vậy? Chẳng lẽ gã A Đạt Mễ Á này là gã điên, nhưng kiểu cách nói chuyện của hắn lại tựa như là một triết gia đang suy gẫm một vấn đề nan giải.
Phân Ny tiểu thư cũng giống như Lăng Độ Vũ, nhưng mà hơn anh là nàng có thể lên tiếng. Nàng ngẩn ngơ hỏi:
- Trái hay phải là sao?
A Đạt Mễ Á nói nhanh:
- Quang Thần nói cho ta biết, chân chính của chúng ta là ở ‘bên phải’, chứ không phải là ‘bên trái’, chúng ta lại đi phát triển ‘bên trái’. Đúng là lầm lẫn rất lớn của loài người. Ồ, đó chính là người này đây!
Lăng Độ Vũ cảm giác được ánh mắt của A Đạt Mễ Á đang lướt trên người anh, cả người như muốn nổi gai ốc lên. Lại nghe A Đạt Mễ Á nói:
- Ta muốn đến gặp Quang Thần để thỉnh cầu người.
Lăng Độ Vũ giật nảy mình, Quang Thần này không ngờ lại là ‘thần’ có thể yết kiến được. Chẳng lẽ lại đúng như Kim Thống đã đoán, là một sinh mệnh thể cao cấp hơn con người? Hay là người ngoài hành tinh chăng?
Tiếng bước chân của A Đạt Mễ Á ngày càng xa.
Lăng Độ Vũ không chịu nổi nữa liền mở mắt ra. Dưới ánh sáng nhu hòa, một cô gái tóc vàng óng ả đang đứng bên cạnh anh, thân hình ưu mỹ động nhân.
Đó là một không gian rất lớn, có vẻ giống một đại lễ đường, bởi vì không hề có cửa sổ giống như nhà riêng. Tiếng bước chân của A Đạt Mễ Á đã biến mất, chỉ có một tấm màn đen ngòm rủ xuống, nhìn vô cùng thần bí, Quang Thần có thể ở bên trong này lắm chứ. Nghĩ đến đây, lòng hiếu kỳ của Lăng Độ Vũ lại dâng cao.
Ồ!
Bên tai anh truyền lại tiếng kinh hô của cô gái.
Lăng Độ Vũ thầm kêu không hay. Bản thân đã quá sơ suất, không nghĩ đến việc Phân Ny đột nhiên quay đầu lại, thấy mình đã mở mắt ra. Anh phản ứng rất nhanh, tiếng kêu của Phân Ny còn chưa dứt đã búng người lên, tay trái nhanh như điện chém vào đại động mạch trên cổ của Phân Ny. Phân Ny vừa ngã xuống, Lăng Độ Vũ đã đưa tay ra đỡ, không để cô ta ngã xuống điện thụ thương.
Lăng Độ Vũ nâng khuôn mặt của Phân Ny lên, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, tuổi chừng 25-26, lại như có chút gì đó khí chất của một giáo sư đại học văn hóa nghệ thuật, thật chẳng có vẻ gì giống một nhân vật thần bí chuyên đi mưu sát, bắt cóc và có quan hệ với những phần tử khủng bố.
Lăng Độ Vũ không có thời gian suy nghĩ nhiều, anh nhẹ nhàng đặt Phân Ny nằm xuống, ánh mắt hướng về phía tấm màn đen rủ xuống chắn ngang đại lễ đường. Anh nhất định phải dùng thủ pháp sấm sét, trước tiên phải bắt được nam tử tên A Đạt Mễ Á đó.
Lăng Độ Vũ lao như tên bắn về phía trước, đến giữa tấm màn, hơi do dự một chút, sau đó kéo bức màn ra. Anh đoán là A Đạt Mễ Á chắc chắn ở sau tấm màn, khả năng còn có Quang Thần nữa.
Đập vào mắt là cảnh tượng khiến anh muốn nhảy dựng lên, không thể tin nổi vào mắt mình, mọi suy tính hành động đều thành vô dụng.
Không có A Đạt Mễ Á.
Không có Quang Thần.
Không hề có một ai.
Cái gì cũng không có, chỉ có một thông đạo dài vô cùng vô tận, vách tường trơn nhẵn, sâu hun hút vào bên trong.
Lăng Độ Vũ cũng ngừng hô hấp, không tự chủ bước vào trong thông đạo, tiếng bước chân vọng lại trong thông đạo, từng bước từng bước dội vào tai thật ớn lạnh.
Đi được hơn mười bước, Lăng Độ Vũ quay người nhìn lại. Cảnh tượng trông thấy khiến cho một người gan góc cùng mình như anh cũng phải giật bắn người kêu lên kinh hãi.
Tấm màn đen đã biến mất, sau lưng là thông đạo sâu vô cùng vô tận dốc xuống.
Là chuyện gì đây?
Đây nhất định không phải là ảo giác. Lăng Độ Vũ hét lên điên cuồng, đá mạnh vào vách tường. Cùng với một tiếng kêu thảm, anh co chân về nhăn nhó.
Cảm giác đau này rõ ràng là thật. Bức tường cứng chắc kia rõ ràng không phải là vật ngụy trang.
Lăng Độ Vũ dựa người vào một bên vách của thông đạo thở dốc, vách tường bùn ẩm ướt lạnh lẽo khiến anh dần dần bình tĩnh lại.
Nhìn vào thông đạo sâu hun hút, lần đầu tiên anh cảm thấy không biết nên làm như thế nào mới phải?
Không hề có phương hướng nào khác.
Chẳng lẽ đây là một không gian vũ trụ?
Trải qua một lúc lâu, Lăng Độ Vũ thu nhiếp tâm thần, bước nhanh về phía trước.
Thông đạo tĩnh mịch khiến người ta muốn phát điên lên, cứ khoảng 10 yard thì lại có một ngọn đèn, ánh sáng vàng vọt chiếu xuống, khiến cả thông đạo tắm mình trong sắc vàng.
Lăng Độ Vũ tiếp tục đi về phía trước; thông đạo vẫn sâu thăm thẳm, anh hoàn toàn quên mất cả thời gian lẫn phương hướng, chỉ biết máy móc tiến thẳng lên phía trước.
Tiếp tục đi, những tiếng bước chân, không ngừng tạo ra những tiếng vọng.
Có rất nhiều người lúc gần chết nhưng rồi lại gặp may mắn không chết, đều kể lại rằng họ đã đi vào một thông đạo, hay là một thứ cũng giống như thông đạo.
Khi Lăng Độ Vũ bắt đầu hoài nghi mình đã chết, thì anh đột nhiên nhìn thấy chính mình.
Một Lăng Độ Vũ khác đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Lăng Độ Vũ giật mình nhảy dựng lên.
Lăng Độ Vũ trước mặt cũng giật mình nhảy dựng lên.
Lăng Độ Vũ hơi yên tâm, đó chỉ là một tấm kính. Nhưng anh rất nhanh đã cảm thấy không thỏa đáng, bởi vì anh thì đang đứng trên mặt đất, còn Lăng Độ Vũ trước mặt thì lại lơ lửng giữa không trung.
Sắc mặt Lăng Độ Vũ tái mét, anh liên tiếp lùi lại ba bước.
Lăng Độ Vũ trước mặt chậm rãi hạ xuống, giống như là trong phim chiếu chậm vậy. Ngay khi vừa chạm đất, Lăng Độ Vũ đó đột nhiên xoay tròn, xoay với tốc độ kinh người và càng lúc càng tăng, rất nhanh đã thành hình một con vụ, nhìn giống như là một cơn lốc xoáy.
Biến hóa xuất hiện càng kỳ dị hơn, khiến người ta khó mà tin nổi.
Con vụ đang xoay tròn dần dần tiêu biến thực thể, biến thành một đám mây ánh sáng, ánh sáng càng lúc càng lan rộng. Trong vùng ánh sáng lúc ẩn lúc hiện đó xuất hiện một chiếc bóng mờ ảo, ở ngay tâm của đám mây ánh sáng đó nhảy múa.
Lăng Độ Vũ trợn trừng mắt, toàn thân cứng đờ. Năng lực ứng biến của anh cũng mất sạch, đó không chỉ là bởi vì tình cảnh quá quỷ dị, mà còn là do anh đã nhìn thấy được thứ khát vọng sâu thẳm nhất trong lòng, một thứ đẹp đẽ nhất, một sự vật chỉ tồn tại trong những giấc mơ tươi đẹp đã trở thành hiện thực sống động.
Thông đạo biến mất, biến thành một không gian giới kỳ dị, tràn ngập ánh sáng nhu hòa, những tia sáng này lại không hề tĩnh lặng mà cứ thay đổi từ đỏ sang tím theo quang phổ, sau đó đổi ngược trở lại. Tất cả mọi thứ đều kỳ dị và mỹ lệ.
Nhân hình trong vầng sáng từ từ hình thành nhân thể, càng lúc càng rõ.
Đó là một nữ nhân.
Vẻ đẹp của nàng vượt hơn hẳn bất cứ nữ tử nào trên thế gian này.
Đôi mắt của nàng tựa như lam bảo thạch trong bóng đêm, thân thể xích lõa, tựa như thủy tinh trong suốt, nàng ở giữa đám mây tràn đầy sinh lực, nhảy múa, mỗi một động tác đều đẹp đến hoàn hảo đến mức không thể hơn được nữa.
Thân hình của nàng còn đẹp hơn rất nhiều so với bức vẽ nữ thần Venus, trong vẻ cao quý lại hàm chứa dụ hoặc rất mãnh liệt.
Lăng Độ Vũ quên mất mục đích của chuyến đi lần này, quên mất cả đâu là thật đâu là giả, hãm nhập vào trong một vùng hỗn độn.
Mỹ nữ từ trong vầng sáng bước ra, vừa nhảy múa vừa tiến về phía Lăng Độ Vũ. Thân thể xích lõa phát ra một thứ ánh sáng trắng mờ ảo, cánh tay dài thon thả vẫy gọi Lăng Độ Vũ. Đôi chân nàng vừa chạm đất, lại tung người bật lên không trung, mỗi một hành động, tư thế của đều ưu mỹ tột cùng. Động tác của nàng khi thì nhanh như thiểm điện, lúc lại nhẹ nhàng tựa như một chiếc lông vũ đang rơi, rất hoàn mỹ nhưng lãi không hề có chút gì dung tục.
Không gian xung quanh bắt đầu biến hóa, bầu trời có vẻ như trở nên sâu và rộng hơn, màn đêm dần buông xuống.
Mái tóc đen mượt mà của thiên tiên mỹ nữ tung bay, thoáng ẩn thoáng hiện, khiến cho những giấc mộng tươi đẹp trong lòng Lăng Độ Vũ bỗng trỗi dậy.
Ánh sáng tỏa ra từ mỹ nữ làm cho bóng tối sáng bừng lên, một cơn mưa ánh sáng rơi xuống, bao quang người Lăng Độ Vũ.
Sinh mệnh lực của mỹ nữ càng lúc càng mạnh, cuối cùng nàng ta đột nhiên bay về phía Lăng Độ Vũ, lúc vừa chạm vào Lăng Độ Vũ, thì bỗng lùi lại thật xa sâu trong bóng tối, biến thành một chấm sáng nhỏ. Chấm sáng này chỉ chớp mắt đã biến lớn lên, lại tiếp xúc với Lăng Độ Vũ lần nữa.
Mỗi một lần giao tiếp là Lăng Độ Vũ lại cảm thấy chấn động tâm linh, đó tịnh không phải là tiếp xúc nhục thể, mà một thứ liên kết tâm linh. Anh cảm giác mỹ nữ này vô cùng yêu thương anh, một thứ tình cảm thực sự dạt dào như đại dương.
Anh muốn khóc, nhưng khóc không thành tiếng.
Thứ tình yêu thương này, kể từ sau ngày được sinh ra, anh không lúc nào mà không truy cầu chúng, thậm chí cho dù có Trác Sở Viên và Ngải Dung Tiên bên mình cũng không được như thế.
Con người ai cũng có một thứ bi ai cơ bản, đó là thứ cảm giác tiếc nuối, cho dù là đang bên cạnh người yêu thương, tâm hồn và thể xác hòa hợp, nhưng vẫn muốn thử được hưởng thụ cái cảm giác riêng tư một mình. Lại giống như hai người không quen biết nhau lạc trên hoang đảo mà lại muốn tự mình làm. Thi nhân ngâm thơ ca ngợi trăng, nhưng trăng vẫn là trăng, thi nhân vẫn chỉ là thi nhân, có lý tưởng mấy thì cũng chỉ là ánh trong trong nước, không bao giờ chạm vào được. Nhưng giây phút này đây, Lăng Độ Vũ lại thực sự muốn từ bỏ tất cả mọi nỗ lực, chỉ muốn đến cảm thụ trực tiếp thứ “ái tình” đó.
Anh không cần phải thông qua bất cứ ngôn từ nào, cũng có thể cảm thụ được tình yêu thương của đối phương.
Nếu như ái tình trên thế gian giống như trăng trong nước, thì giờ khắc này đây anh chính là đang có được trong trăng trong nước ở trong tim mình.
Mỹ nữ lại vui sướng nhảy múa. Đôi mắt đẹp như bảo thạch của nàng nhìn hắn đầy mê hoặc và chờ mong.
Lăng Độ Vũ cũng nhảy vọt lên, không hề có bất cứ hạn chế nhục thể nào cả.
Bọn họ lơ lửng trên không trung, hoàn toàn thoát khỏi những trói buộc của nhân gian.
Mái tóc dài của mỹ nữ nhẹ tung bay, tựa như có một cơn gió nhẹ vừa ùa qua.
Lăng Độ Vũ thoáng qua một ý nghĩ yếu ớt, rồi anh đột nhiên hiểu ra: mỹ nữ này đang mượn năng lượng của anh để tồn tại, mọi thứ đều dùng năng lượng của anh để tồn tại cả. Là một cỗ sức mạnh kỳ dị,, dẫn phát tất cả mọi thứ, dẫn phát cả những thứ khát vọng mong cầu sâu kín trong lòng anh.
Nghĩ đến đây, anh đột nhiên kinh hãi, lập tức dừng lại.
Mỹ nữ lại thực hiện những động tác dụ hoặc như lúc đầu.
Trong đầu Lăng Độ Vũ diễn ra một trận đấu tranh dữ dội, một mặt anh rất muốn nhảy múa cùng mỹ nữ, mặt khác, anh biết rằng điều đó rất không nên. Trải qua nhiều năm thiền định, khiến anh có thể có khả năng kháng cự khi đã sát bờ vực thẳm.
Lăng Độ Vũ cắn mạnh vào tay, một dòng máu ứa ra. Cơn đau khiến anh hoàn toàn tỉnh lại. Anh gầm lên một tiếng, lùi ngay người lại phía sau.
Vừa mới lùi lại đã ra khỏi tấm rèm đen.
Mọi thứ trước mắt vẫn y như cũ, một tấm màn đen rủ xuống giữa “đại điện”, sau lưng anh Phân Ny tiểu thư vẫn còn nằm yên ở vị trí cũ. Chỉ là Lăng Độ Vũ đã mất hết dũng khí để mở tấm màn ra.
Anh liên tiếp lùi lại đằng sau mười mấy bước liền, ngồi phịch xuống đất, vừa khéo ngay bên cạnh người Phân Ny tiểu thư.
Anh vô thức nhìn Phân Ny xinh đẹp, kêu lên một tiếng, quay mặt đi, nguyên lai anh bỗng thấy Phân Ny vô cùng xấu xí, kém xa với tiên thiên nữ tử xinh đẹp rạng ngời lúc nãy. Hình bóng nàng vẫn còn in đậm trong đầu anh, khiến cho sắc đẹp của Phân Ny đối với anh trở nên quá tầm thường.
Anh cảm thấy hối hận vì mình đã ra khỏi tấm màn, chỉ có ở trong đấy anh mới cảm thấy có ý nghĩa nhất. Mọi thứ khác đều chỉ là bình thường tạp nham, không đáng quan tâm.
Tay anh nắm lấy tấm màn, nhưng sau đó lại buông ra lùi lại. Không! Anh phải đi, phải ra khỏi nơi đây.
Lảo đảo đi đến thang máy, một tay ấn nút, cửa mở ra. Lăng Độ Vũ không nghĩ ngợi gì, lập tức bước vào.
Thang máy chỉ có nút lên hoặc xuống, Lăng Độ Vũ ấn vào nút xuống.
Cửa đóng lại, từ từ hạ xuống.
Cửa lại mở ra, có hai người đang đứng bên ngoài, ngay khi trông thấy Lăng Độ Vũ thì vô cùng ngạc nhiên.
Lăng Độ Vũ lao đến trước, trong nháy mắt lúc đối phương còn đang ngẩn ngơ, hai tay cùng chém ra, cả hai người kia đều ngã gục xuống. Lăng Độ Vũ hơi nghiêng người, tiện tay dắt dê, tước luôn súng trên người bọn chúng.
Bên ngoài thang máy là một nơi giống như một phòng khách, có vài người đang đứng ở giữa phòng, nghe tiếng động lạ, đều nhất tề nhìn về phía Lăng Độ Vũ, vừa vặn thấy Lăng Độ Vũ như mãnh hổ lao vào bọn họ.
Lăng Độ Vũ đã hoàn toàn hồi phục.
Đối phương phản ứng rất nhanh, vài người đã rút súng ra cầm tay. Chỉ là đối thủ của bọn họ lại chính là Lăng Độ Vũ, anh giơ súng lên, quát lớn:
- Giơ tay lên!
Đối phương có vài người biến sắc, từ từ giơ hai tay lên.
Lăng Độ Vũ cảm thấy hài lòng, đi đến chỗ bọn người đang giơ tay lên. Kim Thống vẫn còn nằm bất tỉnh nhân sự trên cáng.
Một vị lão giả vẻ mặt đạo mạo lắc đầc nói:
- Anh bạn à, ngươi không thoát khỏi đây được đâu.
Lăng Độ Vũ đáp chắc nịch:
-Ông hãy tự lo cho mạng của mình đi!
Anh nhận ra chính là giọng nói Của lão giả lúc trước.
Lăng Độ Vũ chỉ vào Kim Thống ra lệnh:
- Cứu tỉnh hắn dậy.
Lão giả nói:
- Thuốc giải không có ở đây.
Sắc mặt Lăng Độ Vũ lạnh lẽo vô tình:
-Ta cho ngươi ba mươi giây, nếu như như bạn ta không tỉnh lại, ta sẽ bắn một người trong bọn ngươi trước.
Trong mắt lão già ánh lên vẻ phẫn nộ, nhưng rất nhanh đã kìm chế lại. Lăng Độ Vũ lạnh lùng vô tình khiến lão cảm thấy hắn tuyệt không nói đùa.
Lão giả khẽ ra lệnh, lập tức có người bước đến gần Kim Thống, lấy ra một ống nhỏ rồi thổi vào mũi Kim Thống. Một mùi nồng nặc khó ngửi ngập tràn cả không gian.
Lão giả có lẽ là thủ lĩnh của cả bọn, nói:
- Lăng tiên sinh quả nhiên bất phàm.
Trong lòng Lăng Độ Vũ dấy lên cảm giác hổ thẹn, nếu như đối phương biết anh không dám mở tấm rèm ra, chắc sẽ không đề cao anh đến vậy. Anh chỉ là một kẻ thất bại, không dám đối diện với lý tưởng khát vọng trong thâm tâm.
Kim Thống giãy giụa vào cái, cổ họng phát ra những tiếng khò khè, lập tức thu hút sự chú ý của Lăng Độ Vũ, khiến hồi phục lại sự cảnh giác.
Thứ thuốc phun vào đó đúng là hiệu dụng thần tốc, Kim Thống đã hồi tỉnh.
Ánh mắt Lăng Độ Vũ quét qua một lượt đầy hăm dọa, một mặt vội bước đến gần Kim Thống. Lăng Độ Vũ lấy một cái khăn ướt đắp lên mặt hắn nhưng chẳng có thu hoạch gì, hắn vẫn nằm mê mệt trên cáng. Anh đành phải tát vào má hắn, kêu khẽ:
- Kim Thống, tỉnh lại đi!
Kim Thống chớp chớp mấy cái rồi mở to mắt ra, ngẩn ngơ mất vài giây, kêu lên một tiếng rồi bật dậy, ánh mắt mơ hồ đã tỉnh táo trở lại.
Lăng Độ Vũ thầm tán thưởng. Kim Thống không hổ là một người đã trải qua những huấn luyện nghiêm khắc, chỉ một thời gian ngắn như vậy đã khôi phục lại thần trí, bản thân mình đã tăng có thêm sự trợ giúp rất lớn.
Kim Thống nhận súng từ tay Lăng Độ Vũ, đứng lên nói:
- Thì ra là cái đám quỷ quái này giả mù sa mưa.
Trong mắt hắn lóe lên những tia nhìn phẫn nộ, bước nhanh về phía đám người đang đứng giữa phòng.
Lăng Độ Vũ nhất cử nhất động theo sát hắn.
Kim Thống quát lên:
- Ai là người đứng đầu ở đây?”
Lăng Độ Vũ chỉ vào lão giả đó nói:
-Có vẻ là lão ta.
Kim Thống thô bạo lục soát mọi người, mỗi một người đều bị hắn bắt phải nằm phục xuống đất, cuối cùng chỉ còn một mình lão già đứng.
Kim Thống hỏi:
- Điện thoại ở đâu?
Nhưng không chờ lão già trả lời, mắt hắn liếc qua đã thấy điện thoại đặt trên ghế, liền bước nhanh về phía đó.
Khi Kim Thống nhấc điện thoại lên, Lăng Độ Vũ hỏi lão già:
- Ngươi tên gì, thân phận ở đây ra sao?
Lão nhân mím môi lại không đáp, thần tình rất kiên quyết.
Trong mắt Lăng Độ Vũ đột nhiên ánh lên những tia kỳ lạ, anh đang toàn lực triển khai thuật thôi miên.
Ánh mắt của lão già xuất hiện thần sắt mơ màng, nhưng rồi lại ổn định, hồi phục lại vẻ kiên cường. Những kẻ có ý chí kiên nghị như thế này, thật sự làm đau đầu những người muốn thôi miên.
Lăng Độ Vũ đổi đề tài, hỏi:
- Quang Thần đối đãi với các ngươi tốt không?
Lão già ngẩn người ra, mấy câu nói đột ngột này chính là kế “công tâm” của Lăng Độ Vũ, làm giảm địch ý đối kháng của lão nhân.
Lăng Độ Vũ dấn tới, không để cho lão có thời gian suy nghĩ, nói:
- Phân Ny tiểu thư nói, A Đạt Mễ Á muốn lão hợp tác với ta. Mấy câu này anh chỉ bịa chuyện, chủ yếu là muốn làm rối loạn suy nghĩ của lão.
Lão già quả nhiên là kinh ngạc ngẩn người ra, trong mắt hiện lên vẻ mơ màng.
Ánh mắt của Lăng Độ Vũ sâu thẳm vô tận, tựa như hai cái hồ sâu không thấy đáy, nhanh chóng khống chế tâm thần của đối phương.
Thanh âm của Lăng Độ Vũ càng lúc càng trở nên nhu hòa thân thiện:
- Ngươi tên là gì?
Kim Thống lúc này đã đến bên cạnh Lăng Độ Vũ, định nói gì lại thôi. Lăng Độ Vũ đang cần hắn chiếu cố, bởi anh đang toàn dùng toàn lực để khuất phục đối thủ
Lão nhân mơ màng nói:
- Nhân sinh thật tại đã khổ đau nhiều quá rồi, Quang Thần chính là hy vọng của chúng ta.
Lăng Độ Vũ không ép lão nói lời này, anh cũng có đồng cảm, bởi sau cuộc tao ngộ lúc nãy, anh cảm thấy nhân sinh thật quá nhiều phiền muộn. Kỳ thật anh rất muốn hỏi bọn người Trác Sở Viên đang ở nơi nào, nhưng lúc này nếu ép buộc thì đối thủ có thể sản sinh ra ý thức đối kháng, không nghe theo lời anh nói nữa.
Lăng Độ Vũ hỏi:
- Quang Thần đến từ nơi nào vậy?
Lão già lắc đầu:
- Là người tìm đến chúng ta, người theo tia chớp đến thế giới này.
Lăng Độ Vũ truy hỏi tiếp:
-Quang Thần muốn các người làm gì?
Trên mặt lão già xuất hiện thần sắc hưng phấn, lão nói:
- Người không yêu cầu bất cứ thứ gì cả, ngược lại còn muốn giúp chúng ta, giúp chúng ta trở lại thượng thiên để làm thần. Quang Thần nói người chính là nô bộc trung thành của chúng ta, chúng ta mới chính là thần.
Lăng Độ Vũ quá sức ngạc nhiên, thầm nghĩ đây xem ra là đạo lý của người giữ cửa. Bất quá anh cũng không dám nghĩ nhiều, nếu không địch nhân sẽ có xuất hiện và phản kích, phải tốc chiến tốc quyết thôi.
Lăng Độ Vũ tiếp:
- Quang Thần sống ở đâu?
Lão giả bị thôi miên, chìm vào trong trạng thái mơ hồ, nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói:
- Người có thể xuất hiện tại bất kỳ nơi đâu, nhưng thần thể của người được cung phụng ở thần hợp bên trong phi thuyền.
Lăng Độ Vũ chấn động, chẳng lẽ đúng thật là người người ngoài hành tinh, đến địa cầu bằng phi thuyền.
Anh đi thẳng vào vấn đề:
- Những kẻ mà người muốn tìm cũng có ở đây chứ?
Lão nhân giật mình, thần tình như muốn tránh né.
Lăng Độ Vũ không dám dừng lại, hỏi dồn tới:
- Có phải cũng ở trong phi thuyền không?
Lão nhân ngẩn ngơ, lắc đầu nói:
- Phải!
Lăng Độ Vũ hỏi tiếp:
- Phi thuyền ở đâu?
Lúc này anh cũng rất khẩn trương, nếu như đáp án của lão già là ở ngoài không gian, thì cho dù có Space Agency chống lưng cũng khó mà tìm ra được.
Lão giả nói:
- Ở tại …
Dị biến đột nhiên xuất hiện.
Bốn bề tối sầm lại, xòe bàn tay không thấy được năm ngón.
Lăng Độ Vũ thầm rủa trong lòng, bước về phía lão già. Khống chế lão theo anh thì dễ như trở bàn tay, một là đối phương đã trúng phải thôi miên thuật, thần trí hỗn loạn, hai là bằng vào thân thủ của anh, cho dù là đối phương mạnh như trâu, cũng khó mà thoát khỏi tay anh, huống chi lại là một lão già đã có tuổi.
Anh lập tức biết ngay mình đã lầm, lão già không hề có ở vị trí đó. Làm sao lại có thể như thế được? Thính giác minh mẫn của anh không hề phát giác ra có tiếng gió của sự di chuyển nào, kể cả cả đám người nằm trên mặt đất.
Anh nhanh chóng đi vòng quanh, bốn phía không một bóng người.
Trong lúc Lăng Độ Vũ còn đang hoảng sợ, bên trái anh chợt có tiếng gió ép tới, Lăng Độ Vũ không nói lời nào, đánh thẳng một quyền vào đối phương.
Thân thủ của đối phương cũng rất nhanh nhẹn, hơi nghiêng người né được thiết quyền của anh, khẽ quát lên:
- Là ta, Kim Thống đây!
Lăng Độ Vũ xấu hổ thu quyền lại, cũng may đang ở trong bóng tối nên không ai thấy gì cả. Cơn sợ hãi cực độ lúc nãy cũng hạ xuống, anh từ từ lấy lại bình tĩnh.
Hai gã hoạn nạn tụ lại với nhau.
Kim Thống khẽ nói:
- Ngươi có nhớ vị trí của cửa trước không?
Lăng Độ Vũ không đáp mà hỏi ngược lại:
- Ngươi đã báo cho cảnh sát chưa?
Kim Thống thất vọng nói:
- Điện thoại đã phá, địch nhân của chúng ta đã ra tay trước, mới có ưu thế được một chút giờ đã mất hết rồi.
Hắn thở ra phiền muộn, tính hắn vô cùng hiếu thắng, tuyệt không bao giờ mở miệng nói thua, nhưng cứ hết lần này đến lần khác bị hạ nhục, cũng cảm thấy rất tức giận.
Lăng Độ Vũ nói:
- Theo ta!
Anh lao về phía trước, thầm nghĩ chỉ cầm đến gần được tường, sợ gì không tìm thấy cửa.
Cả hai đồng thanh kêu lên đau đớn, lảo đảo lùi lại phía sau.
Nguyên lai là chưa đi được ba bước đã va phải một bức tường cứng rắn.
Không thể nào như vậy được!
Bọn họ đã nghe ngóng rất kỹ, vách tường gần nhất cũng cách ít nhất là năm sáu mươi mét, làm sao lại có thể mới đi vài bước đã va vào tường? Cùng với hai tiếng “cốp cốp” là tiếng kêu lên đau đớn, là do vừa lùi lại hai bước thì lưng đã va vào vách tường cứng.
Trong không gian này, bọn họ không thể phát hiện ra được gì vì nó đã thay đổi hoàn toàn. Hai người nghe rõ tiếng hô hấp của đối phương, hiển nhiên là đều kinh hãi đến cực độ.
Ánh sáng nhu hòa từ từ sáng bừng lên, mới đầu chỉ có thể thấy nhàn nhạt, nhưng chớp mắt sau hai người đã không thể mở mắt ra nổi.
Tia sáng quá mãnh liệt, mang hết thảy mọi vật chất, kể cả y phục và thân thể của bọn họ, ảo hóa thành vật thể không có thật chất.
Sau khi dòng ánh sáng bớt chói mắt, hai người thấy mình đang ở trong một hành lang dài khoảng hai mươi mét.
Cuối hành lang có hai ngã rẽ.
Lăng Độ Vũ quay sang nhìn Kim Thống, thấy trong đáy mắt hắn hiện lên những tia sợ hãi chết khiếp. Anh có chút thích thú, Kim Thống một mực không tin vào quái lực loạn thần, lúc này đây chắc đủ cho hắn phải thừa nhận. Anh sớm đã có kinh nghiệm, tăng cường năng lực ứng biến lên cực đại.
Lăng Độ Vũ đứng dậy nói:
- Người anh em, bên phải hay là bên trái đây?
Kim Thống há miệng hít vào từng ngụm khí lớn, miễn cưỡng đứng dậy, nói:
- Xin lỗi, bọn chúng đã lục lọi lấy hết trên người ta rồi, giờ không có lấy một đồng xu, không thể tung xu quyết định được.
Lăng Độ Vũ bỗng như nhớ ra chuyện gì, lẩm bẩm:
- Trái, phải, trái? Hay là phải? Không phải là có ý đó sao?
Kim Thống đã nếm trải những chuyện quái dị, đầu óc đã rối tung lên rồi, lại thêm mấy lời của Lăng Độ Vũ nói, càng làm hắn điên đầu. Hắn không biết là do Lăng Độ Vũ nhớ đến lời A Đạt Mễ Á nói: “Vì cớ gì mà chỉ phát triển bên trái mà không phải là bên phải”, nên tự nhiên là không thể nào hiểu được.
Lăng Độ Vũ cũng không lãng phí thời gian để giải thích, anh đi về phía bên phải, nói:
- Để ta đánh cược một ván xem sao.
Kim Thống nhún vai, theo sau Lăng Độ Vũ đi về phía hành lang bên phải.
Ánh sáng không biết từ nơi nào chiếu ra, không hề nóng mà ngược lại còn rất mát mẻ.
Hai người cứ yên lặng đi dọc trong hành lang, cuối cùng Kim Thống cũng không chịu nổi, hắn dựa vào tường không đi nữa, thở dốc:
-Ta muốn nghỉ ngơi.
Hành lang dài tựa hồ như vô tận không điểm cuối.
Lăng Độ Vũ vừa định trả lời, ánh sáng chói mắt bắt đầu tối trở lại, không đầy một khắc sau mọi thứ đã trở lại tối đen như mực như cũ.
Trong khi cả hai còn đang kinh hồn thì một điểm sáng từ phía xa lóe lên.
Kim Thống hét lên:
- Đó là lối ra!
Cuối thông đạo đang rọi lại những ánh dương quang nhu hòa.
Đây thật giống như hai người lưu lạc trên hoang đảo nhiều năm gặp được đội thuyền cứu hộ.
Lăng Độ Vũ nhảy lên trước hoan hô:
- Đi mau nào!
Kim Thống sống chết bám theo sau.
Bên ngoài cửa ánh sáng càng lúc càng rõ, hiển nhiên là bọn họ đã đi gần đến cửa ra.
Hai người cuối cùng cũng đã đến được nơi, bỗng nhiên ngừng lại.
Ánh sáng mặt trời chói lọi từ bên ngoài chiếu vào, làm bọn họ hoàn toàn không thấy gì cả.
Vừa ra khỏi cửa, có một tấm kính lớn, bít kín cả miệng lối ra.
Kim Thống gõ vào tấm kính mấy cái, trên gương mặt vốn thất vọng chợt hưng phấn. Hắn hớn hở nói:
- Kính không dày lắm!
Lăng Độ Vũ gật đầu với hắn, hai người đã mấy phen hoạn nạn cùng nhau nên rất ăn ý. Cả hai nhất tề thối lui lại sau mấy bước, sau đó toàn lực húc vai vào tấm kính.
Tấm kính văng ra.
Cả một tấm kính lớn vỡ vụn rơi xuống.
Cả hai đều té nhào xuống, lực lao đến lúc nãy quá mạnh, khiến bọn họ đều
lăn tròn.
Xung quanh hai người là tiếng ồn ào la hét hòa lẫn tiếng xe cộ. Cả hai kinh hãi phát hiện ra mình chính là đang ngã lăn ra trên một con đường náo nhiệt nhất trong khu trung tâm. Những người đi bộ xung quanh kinh hô tránh sang một bên, nhìn chằm chằm vào hai người.
Đang lúc giữa trưa, mặt đường đất đầy mảnh thủy tinh vỡ.
Lăng, Kim hai người nhìn nhau, rồi nhìn về phía cửa thông đạo, chỉ thấy một tấm kính lớn đã vỡ tan, không hề có một cửa ra nào. Đó chỉ là tấm kính của một cửa hàng sách bị vỡ.
Một nữ nhân giận dữ bừng bừng bước nhanh đến chỗ hai người hét lên:
- Hai tên điên này, tại sao lại phá cửa hàng của ta? Ta phải báo cảnh sát mới được.
Kim Thống hướng về phía Lăng Độ Vũ đùn đẩy:
- Nghe nói các hạ ứng phó với nữ nhân rất cao minh, đây là cơ hội để thi triển đó.
Lăng Độ Vũ cười khổ:
- Ta có thể ứng phó với nữ nhân, nhưng phiền ngươi ứng phó với gã nam nhân sau lưng giúp ta.
Kim Thống đưa nhìn ra phía sau lưng anh, một gã cảnh sát không chút hảo ý đang gạt đám đông bước tới.
Kim Thống hét lên một tiếng, cả người bật dậy.
Bây giờ mà không chuồn, thì còn đợi đến khi nào?
A......