Trác Sở Viên ném bao đồ trên tay lên ghế sofa, nhấc điện thoại lên hỏi:
-Ai vậy?
Từ trong điện thoại vang lên một giọng nam trầm mạnh mẽ:
-Viên à! Là anh! Lăng Độ Vũ.
Trác Sở Viên vui mừng hét lên:
-Trời ạ! Anh đang ở đâu, em tìm anh khắp nơi mấy tháng nay rồi...
Lăng Độ Vũ ở bên kia đầu dây thở dài một tiếng, đoạn nói:
-Xảy ra quá nhiều chuyện, anh vẫn cứ nghĩ rằng em còn ở Bắc Âu. Gọi điện tới mới biết em đã đến Mỹ.
Trác Sở Viên vừa nghe thanh âm của Lăng Độ Vũ, vui mừng đến phát cuồng, quên sạch cả những chuyện không như ý trong lúc họp với mấy người Mã Bặc sáng nay. Nàng vui vẻ nói:
-Anh hiện đang ở đâu? Em lập tức đến thăm anh ngay.
Lăng Độ Vũ ngạc nhiên hỏi:
-Không phải em đang công tác sao? Anh còn nghĩ rằng em bận đến nỗi không thở được nữa chứ.
Trác Sở Viên ra vẻ thần bí:
-Vốn là như vậy, nhưng mà em đã xin từ chức với sếp rồi, nên em được tự do. Sau này nếu không có chuyện gì làm thì bức bối chết thôi.
Nhớ lại chuyện ngày hôm nay, lửa giận bốc lên, thế nên sau khi rời khỏi phòng họp nàng liền đi đến cửa hàng thời trang ở New York, mua một hơi năm bộ quần áo, lại đi cắt ngắn mái tóc, mới bình tĩnh lại được một chút.
Lúc này nghe thấy tiếng của Lăng Độ Vũ, nàng liền vứt hết những chuyện không liên quan đến hai người ra ngoài chín tầng mây, chỉ hi vọng có thể mau mau gặp lại nam tử mà nàng đã khắc cốt ghi tâm.
Lăng Độ Vũ ngẩn người một hồi mới nói:
-Anh bây giờ đang ở Nam Mỹ...
Trác Sở Viên dịu dàng nói nói:
- Từ từ đã, để em lấy bút lại.... Á! Chuyện gì thế này? Trời ơi! Sao em không thể nhìn thấy gì nữa....
Lăng Độ Vũ ở đầu bên kia hét lên trong điện thoại:
- Viên à, chuyện gì vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
- Á!
Đó là tiếng hét cuối cùng của Trác Sở Viên. Rồi tất cả rơi vào sự im lặng.
Cùng với tiếng kỳ quái "Rẹt..." từ ống nghe rơi xuống, tiếng kêu la yếu ớt đau xé tâm can không ngừng truyền tới Lăng Độ Vũ.
Trác Sở Viên mất tích được nửa canh giờ, nhận được tin báo của cảnh sát địa phương, Mã Bốc, Kim Thống, Uy Nhĩ kẻ trước người sau lần lượt đến hiện trường. Ở đó đã có hơn chục vị chuyên gia cảnh sát sở tại đang nghiêm túc tiến hành điều tra, tìm dấu vân tay.
Mã Bốc sắc mặt trầm ngâm, nói với Kim Thống và Uy Nhĩ:
- Có lẽ nào Trác chủ nhiệm bất mãn chuyện sáng nay chúng ta quyết định không điều tra vụ án sáu người nổi tiếng tự sát mà phẫn uất quá mức, nên đã tự biên tự diễn vở kịch vui này?
Uy Nhĩ hấp tấp nói:
- Không có chuyện đó! Cô ấy là người mà tôi hiểu rõ nhất mà.
Kim Thống bùi ngùi nói: "Không! Người mà ông biết rõ là con người trước đây của cô ta, còn hiện tại thì không.
Uy Nhĩ nổi giận, mặt đỏ phừng phừng. Ý của Kim Thống chính là chỉ Trác Sở Viên vì chuyện Nguyệt Ma mà thay đổi tính cách.
Kim Thống vẫn không chút lưu tình, từng bước ép tới, chất vấn:
- Nếu không vì sao người báo cảnh sát không muốn tiết lộ thân phận?
Uy Nhĩ phản bác:
-Số người báo cảnh sát nhưng lại sợ phiền nhiễu không muốn nói ra thân phận đâu phải là ít, sao lại lấy đó mà bàn luận được?
Kim Thống cười lạnh:
-Nếu như không phải cô ta cố ý mất tích, vì sao một chút dấu vết cũng không có?
Uy Nhĩ lập tức nghẹn lời.
Tuyệt đại đa số các vụ bắt cóc đều lưu lại một chút vết tích, ví dụ như đồ đạc bị gẫy vỡ do giẫy giụa. Đặc biệt là muốn bắt người như Trác Sở Viên, đã từng được huấn luyện một cách nghiêm khắc, gần như không thể có khả năng giống hiện trường lúc này.
Mã Bốc lập tức lên tiếng:
- Cho dù thế nào, chuyện này chúng ta tuyệt đối không nhúng tay vào. Hãy để cảnh sát New York xử lý.
Uy Nhĩ sắc mặt rúm ró, còn muốn nói nữa nhưng Mã Bốc đã cắt ngang:
-Không cần nói nữa, chuyện cứ như vậy mà làm."
Một cơn lửa giận tràn đầy lồng ngực Uy Nhĩ.
Không!
Cho dù thế giới này chỉ còn lại một mình ông, ông cũng nhất định phải kiếm cho ra Trác Sở Viên.
Không có ai hiểu rõ tính cách của Trác Sở Viên hơn ông. Cô tuyệt đối không bao giờ làm những chuyện tào lao như vậy. Nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Một ý tưởng ớn lạnh len vào. Chẳng phải cô cũng giống như sáu người nổi tiếng đó? Chuyện đáng sợ nhất đó cũng đã xảy ra với Trác Sở Viên rồi sao?
Lúc cô xuất hiện trở lại, sẽ đi tự tử ư?
Trác Sở Viên từ từ tỉnh lại, giống như từ trong một hang tối bước ra.
Trong lúc nhất thời, nàng mơ hồ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nàng không phải là một phụ nữ bình thường, mà là nhân vật cực kỳ xuất sắc trong Interpol, ngay lập tức nhớ lại sự tình trước lúc hôn mê: Nàng đang ở trong nhà tại NewYork và đang nói chuyện điện thoại với Lăng Độ Vũ.
Đột nhiên trong phòng xuất hiện một đạo ánh sáng cực mạnh, khiến nàng không thấy gì hết.
Giống như tia sét phá trời đêm, đánh vào trong phòng, đem theo một cảm giác kỳ quái khó nói. Miễn cưỡng mô tả thì giống như cả người bị phân giải biến thành các phân tử, trở thành một tập hợp ánh sáng, vật chất trên người biến mất.
Nàng đã có cảm giác thân thể không tồn tại, trong chớp mắt hòa vào bên trong luồng ánh sáng cực mạnh. Sự đau đớn cùng cực khiến nàng ngất đi.
Đó là cảm giác cuối cùng của nàng.
Nàng hiện tại đã hoàn toàn tỉnh táo.
Trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc khiến nàng không mở mắt ngay lập tức, ngược lại tập trung lắng nghe. Một loại âm thanh kỳ quái lập tức truyền vào tai.
Là hô hấp của con người.
Nàng mở bừng mắt, một quang cảnh quỷ quái hiện ra trước mắt.
Dưới ánh sáng mờ mờ, nàng đang nằm trên một tấm thảm. Mười mấy cặp mắt đang chăm chú quan sát nàng từ trên cao, ánh mắt điên cuồng nảy lửa.
Mấy người này toàn thân đều khuất sau lớp áo đen rộng thùng thình, ngay cả gương mặt cũng che lại, chỉ lộ ra ánh mắt như dã thú. Nhưng Trác Sở Viên chắc chắn đó là ánh mắt của con người.
Trên đầu khăn quàng vai có thêu một tia chớp màu trắng, thật giống như tia sét phá trời đêm trước đây.
Mấy người đó không nói lời nào, vây thành một vòng tròn lớn xung quanh chỗ Trác Sở Viên đang nằm.
Trác Sở Viên rên lên một tiếng, lúc này mới phát giác ra toàn thân không hề bị trói, có thể hoạt động tự do. Nàng không khỏi hi vọng, hét lên một tiếng, bật người dậy.
Nàng vừa nhảy lên, lập tức biết ngay có chuyện không đúng. Bởi vì những người áo đen đứng chung quanh lập tức cười lên hô hố, giống như một cảnh tượng đáng sợ trong cơn ác mộng.
Trác Sở Viên không có thời gian nghĩ nhiều, chân phải đá ra hết sức, mục tiêu nhằm vào người áo đen đứng gần nhất.
Chân đá ra được nửa đường thì phát sinh một chuyện khiến người ta sợ hãi.
Nàng lại nhìn thấy tia sét đó.
Không thể nhìn thấy được gì nữa.
Một tia sét chấn động tâm thần, đột nhiên tràn ngập không gian quanh người nàng. Tia sét mãnh liệt nhất trời đất.
Tiếp đó, tim đập liên hồi, sức lực toàn thân biến mất.
Trác Sở Viên yếu ớt té trở xuống tấm thảm dày, trước khi ngất đi, trong tim nàng vẫn thét gọi tên người đàn ông mà nàng yêu thương nhất: Lăng Độ Vũ.
Sáng sớm ngày thứ hai kể từ lúc Trác Sở Viên mất tích.
Mồ hôi lạnh từ trán Lăng Độ Vũ lăn xuống. Lúc Trác Sở Viên gọi tên, linh giác siêu phàm khiến anh có cùng cảm giác và ý nghĩ với Trác Sở Viên ở nơi một nơi xa xôi.
Một đạo tia sáng chói mắt, phá tan bóng đen trong tâm linh anh.
Kinh nghiệm của “Thượng đế chi môi”, khiến tâm linh được mật tông huấn luyện từ lúc ấu thơ, linh giác cảm thụ siêu phàm càng trở nên sâu và rộng hơn rất nhiều. (Xem quyển “Thượng đế chi mê”).
Anh cảm giác cực kỳ rõ ràng nỗi thống khổ đau đớn của Trác Sở Viên. Tim đột nhiên co thắt lại. Linh giác siêu nhân đột nhiên biến mất.
Cái cảm giác thấy người yêu gặp đau khổ lại không có khả năng giúp đỡ khiến anh gầm lên đau đớn.
Một bàn tay thon thả nhẹ nhàng đáp lên đầu vai anh, một giọng nữ nhẹ nhàng hỏi:
- Tiên sinh, ngài làm sao vậy?
Lăng Độ Vũ mở đôi mắt hổ ra, liền gặp ngay ánh mắt lo lắng của cô tiếp viên.
Những hành khách ngồi phía trước đều quay đầu lại nhìn anh. Tiếng gầm của anh khiến mọi người chấn động.
Lăng Độ Vũ ngây người vài ba giây, rồi mới bối rối trả lời:
- Úy! Tôi ngủ thiếp đi, gặp phải một cơn ác mộng, thật sự xin lỗi!
Sau khi tiếp viên bước đi, tâm thần của Lăng Độ Vũ lại quay trở về bên Trác Sở Viên.
Mặc dù anh đã báo cảnh sát, nhưng lại không dám tiết lộ thân phận của mình cũng bởi vì một mặt anh chưa từng tin tưởng vào năng lực của cảnh sát địa phương. Mặt khác, quan trọng hơn chính là giác quan thứ 6 của anh nói rõ không chút hàm hồ: sự tình đáng sợ nhất cũng đã phát sinh trên người Trác Sở Viên.
Do đó, hoàn toàn không thể cứ chiếu theo phương thức thông thường để xử lý.
Chuyện khiến anh sửng sốt hoàn toàn không phải là chuyện kỳ lạ này. Tình hình có nguy khốn đến mức nào cũng không thể khiến anh lùi bước.
Chuyện mà anh kinh ngạc lo sợ nhất chính là: lúc linh giác của anh và Trác Sở Viên hòa làm một, nhìn thấy tia sét kinh người, nhưng lại không cảm thấy bất cứ sinh mệnh nào.
Điều đó nói lên: tia sét đó không phải là thứ mà một sinh vật nào đó làm ra.
Như vậy rốt cục là cái gì?
Sau khi báo cảnh sát, anh liền nhờ người với tư cách là một thành viên của “kháng bạo liên minh” ở NewYork tìm thượng cấp của Trác Sở Viên là Uy Nhĩ. Người này cực kỳ hợp tác khiến anh hiểu rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối. Anh bây giờ đang trên đường bay đến NewYork.
Phi cơ bay vào không phận NewYork, bắt đầu thực hiện quy trình hạ cánh.
Uy Nhĩ nhìn lữ khách bước ra khỏi cửa khẩu với chút lo lắng khẩn trương, ngóng chờ người mình trông đợi.
Một người Trung Quốc thân thể khỏe khoắn, nét mặt toát lên vẻ anh tuấn, bước từng bước lớn đi ra. Uy Nhĩ lập tức bước tới nghênh đón.
Uy Nhĩ vừa bắt tay, vừa nói:
-Lăng tiên sinh, hân hạnh, hân hạnh được gặp mặt.
Ông đặc biệt chú ý đến người Trung Quốc được cho là có lực lượng tinh thần không ngừng tạo nên kỳ tích này. Nhãn thần đặc biệt sắc bén khiếp người nhưng lại toát lên sự thu hút.
Lăng Độ Vũ cười khách sáo nói:
-Uy Nhĩ tiên sinh, nói thật nhé, tôi không nghĩ lại cùng ngài “hân hạnh gặp mặt”.
Uy Nhĩ sắc mặt ủ rũ:
- Sở Viên có chuyện rồi, tôi cũng rất lấy làm tiếc. Cô ấy là bằng hữu và trợ thủ tốt nhất của tôi. Tôi thật sự hối hận ngày hôm đó không ủng hộ cô ta trong hội nghị.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi đến bãi xe bên cạnh quảng trường, ngồi vào trong xe tải lớn của Uy Nhĩ.
Xe tải chạy bon bon trên đường.
Lăng Độ Vũ hỏi:
-Không có ai biết tôi đến NewYork chứ?
Uy Nhĩ trả lời:
- Ngoại trừ tôi ra, không có ai biết hành tung của ông.
Lăng Độ Vũ gật đầu vừa ý, nói:
- Rất tốt, chuyện này cực kỳ trọng yếu. Ngày hôm đó, tôi “nghe” qua điện thoại có chuyện xảy ra với Sở Viên, lập tức báo cảnh sát. Lúc đó cũng sử dụng tên giả. Bây giờ, thân phận của tôi là một ký giả chuyên viết về mục du lịch cho các báo, hàng thật giá thật, không chút giả dối.
“Kháng bạo liên minh” của Lăng Độ Vũ thần thông quảng đại, đưa cái thân phận giả đó cho anh, có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Uy Nhĩ nói, giọng mất kiên nhẫn:
-Tôi cũng biết là giữ gìn bí mật, có thể đạt được hiệu quả bất ngờ. Nhưng tôi không hiểu vì sao ông muốn tôi ngay cả Interpol cũng phải giấu?
Lăng Độ Vũ cười nhẹ, nói:
-Nếu như được, tôi rất muốn giấu luôn cả ông. Nhưng mà không thể làm được, tôi cần sợ giúp đỡ của ông. Còn nguyên nhân thế nào, đợi tôi sắp xếp ổn thỏa sự tình, mới nói ông được….
Uy Nhĩ kêu xe dừng ở một góc đường rồi nói:
- Địa điểm xảy ra chuyện của Sở Viên, chính là khu nhà ở góc đối diện. Đó là căn hộ cao cấp của Manhattan. Bảo an phải nói là tốt. Trong khoảng thời gian ngày Sở Viên mất tích, lính gác thề là không thấy người lạ bước vào khu nhà, cũng không có ai đi ra. Sau đó, Interpol địa phương của chúng tôi cũng đã từng phái người chuyên môn điều tra cẩn thận khắp các nơi trong ngoài phòng, nhưng cũng tìm không thấy bất cứ dấu vết thông thường nào, khiến chúng tôi không thể biết nên nào thế nào tiếp theo nữa.
Ông ngừng một chút rồi hỏi tiếp:
-Ông vẫn còn muốn xem xét hiện trường chứ?
Lăng Độ Vũ khẳng định:
-Đương nhiên là muốn!
Thần sắc của Uy Nhĩ có chút bối rối:
-Có phải ông hoài nghi năng lực của chúng tôi?
Lăng Độ Vũ cười không đáp, mở của bước ra nói:
- Chúng ta mau đi đi, không phải là muốn tranh thủ thời gian sao?
Nơi ở của Trác Sở Viên chính là lầu thứ 28 của cao ốc 30 tầng. Lúc này trước cửa có một vị cảnh sát đang đứng gác.
Sau khi bước vào phòng, Lăng Độ Vũ xem xét cực kỳ kỹ lưỡng khắp nơi, đến cả nguồn điện, cầu dao, đồ điện và điện kế bên ngoài phòng cũng không bỏ qua. Xong xuôi mới nói:
- Tôi đã phát hiện hai nơi có điểm kỳ quái, nhưng sao chưa nghe ông nói qua?
Bọn họ từng nói chuyện với nhau mấy lần qua điện thoại, thương lượng phương pháp cứu Trác Sở Viên.
Uy Nhĩ ngạc nhiên, ông cũng cũng là chuyên gia về phương diện này. Nhưng Lăng Độ Vũ có thể nào sau khi bọn họ không thể phát hiện ra được gì, mới chỉ một chút đã phát hiện ra manh mối?
Lăng Độ Vũ hoàn toàn không lưu ý đến sự ngạc nhiên của Uy Nhĩ, đi thẳng vào vấn đề:
- Ông xem! Đồ làm từ plastic trong phòng đều có sự biến hình dù là cực nhỏ.
Anh thuận tay cầm một cái ly nước lên. Vòng tròn phía dưới ly phình ra một chút có vẻ không tự nhiên. Nếu không lưu tâm thì rất khó thấy được.
Ánh mắt của Uy Nhĩ dõi theo chỉ dẫn của Lăng Độ Vũ, phát giác dây điện trong phòng cũng có hiện tượng biến dạng như thế, phình ra một chút và rất khó thấy. Bởi sự lạ đó cực nhỏ, cho nên những người điều tra của bọn họ trước đây đều đã nhìn sót.
Chuyện này nói lên điều gì?
Trong phòng sao lại có khả năng gây ra nhiệt độ cực cao làm biến dạng đồ vật?
Lăng Độ Vũ lại cầm cầu dao điện kéo ra. Khe điện bằng đồng hiện lên màu đen hôi hôi chính là biểu tượng của sự quá áp điện.
Lăng Độ Vũ nói:
-Hôm đó, lúc Sở Viên treo điện thoại, tôi vẫn còn có thể nghe thấy thanh âm trong phòng. Lúc đó có tiếng “ rẹt rẹt” kỳ quái, sau đó tôi ngồi ngẫm lại từ đầu. Đó giống như âm thanh của dòng điện cao áp. Bây giờ chứng minh suy luận của tôi vô cùng có lý.
Rồi lại nhướng mày lên nói:
-Nhưng vì sao lại có thể như thế?
Trong phòng tình trạng rất tốt, vì sao lại có thể xuất hiện dòng điện cao áp như vậy?”
- À!
Uy Nhĩ kêu lên, sắc mặt quái dị.
Lăng Độ Vũ sửng sốt nhìn ông.
Uy Nhĩ cơ hồ hét lên:
- Đúng lúc Sở Viên mất tích, toàn bộ tòa nhà lần đầu tiên bị mất điện. Người quản lý tòa nhà nói, đó là vì cầu dao tổng trong phòng bơm nước đột nhiên bị đứt, cắt đứt toàn bộ điện của tòa nhà. Người quản lý còn nói, trước đây chỉ có lúc bị sét cực mạnh đánh xuống cột thu lôi, dòng điện bị dẫn xuống đất, phát sinh ra dòng điện rỉ mới phát sinh ra cúp điện như thế. Lúc đó bởi vì tôi nghĩ không thể nào chuyện đó lại có liên quan đến sự mất tích của Sở Viên nên đã không nghiên cứu kỹ.
Lăng Độ Vũ lẩm bẩm:
-Vì sao lại có thể như thế?
Sự tình càng lúc càng ly kỳ. Đầu của Uy Nhĩ đột nhiên to ra gấp mấy lần.
Lăng Độ Vũ quay đầu lại nói:
-Tôi muốn xem báo cáo của vụ sáu người nổi tiếng tự sát do Sở Viên viết và băng ghi âm của hội nghị ngày hôm đó …
Nét mặt Uy Nhĩ rất khó coi, ông do dự:
-Báo cáo thì không sao, nhưng mà băng ghi âm lại ghi cuộc họp cực kỳ bảo mật …
Lăng Độ Vũ cắt lời ông:
-Uy Nhĩ tiên sinh, sự mất tích của Sở Viên chín mươi chín phần trăm là có liên quan đến vụ tự sát của những người nổi tiếng. Rõ ràng chuyện rất ly kỳ, gần như hoàn toàn vượt xa ngoài khả năng tưởng tượng của chúng ta. Tình cảnh của Sở Viên nguy hiểm vạn phần, ông lại muốn dùng quy tắc thông thường ngu ngốc đó mà làm, không bằng về nhà dưỡng lão….
Uy Nhĩ nghĩ đến cái nhìn của Mã Bốc và Kim Thống, giọng kiên quyết:
-Được! Tôi theo ông.
Kỳ thực, từ lúc đầu tiên nói chuyện với Lăng Độ Vũ qua điện thoại, ông đã hạ quyết tâm muốn cùng Lăng Độ Vũ hợp lực, tìm Trác Sở Viên trở về.
Trác Sở Viên tỉnh lại lần nữa. Đó là một căn phòng rất lớn, ánh sáng cực mạnh khiến nàng cảm thấy khó chịu trong người, hơn nữa nàng ngồi trên một cái ghế thép lạnh lẽo.
Tay chân đều bị còng bằng khóa thép, rất khó chịu.
Nguồn sáng từ phía sau chiếu tới, chiếu cái bóng của nàng lên bức tường có một cánh cửa bằng thép, có cái vẻ thần bí khó tả.
Gian phòng rộng hơn 100 mét vuông, ngoại trừ cánh cửa bằng thép ra thì hoàn toàn trống rỗng.
Trên tường hai bên trái phải, lắp đặt màn hình ti vi lớn cỡ 8 mét vuông, không biết dùng để làm gì?
Cái màn hình to như vậy làm người ta cảm thấy cực kỳ hiện đại.
Lúc Trác Sở Viên khó chịu hét lên, màn hình hai bên bắt đầu bật sáng.
Hoàng hôn cùng ngày, lúc Uy Nhĩ ở một phòng ăn gặp lại Lăng Độ Vũ, Lăng Độ Vũ đang ngồi ở một góc phòng ăn. Anh đã nghe được ba lần cuốn băng Uy Nhĩ đưa cho hồi sớm.
Uy Nhĩ nói thẳng vào vấn đề:
-Thế nào rồi?
Ánh mắt Lăng Độ Vũ cực kỳ quái dị, giống như muốn tiến vào trong tâm linh của ông.
Lăng Độ Vũ nói:
- Cái bản lưu hội nghị này, ngoại trừ bốn người tham gia hội nghị, có người thứ năm nào biết không?
Uy Nhĩ không chút do dự, đáp ngay:
-Không thể! Đây là hội nghị bí mật, tuyệt đối không có người nào khác biết được.
Lăng Độ Vũ đổi chủ đề:
- Ông là cấp trên của Sở Viên, tham gia hội nghị, chuyện đó là đương nhiên. Mã Bốc với tư cách là thống soái tối cao của Interpol, tham gia cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng mà chuyện này vì sao lại có tên Kim Thống chết tiệt và cả bác sĩ Văn Tây chướng mắt đó liên quan?”
Uy Nhĩ nghe đến những từ mô tả Kim Thống và Văn Tây, không nhịn nổi phải buột miệng cười, biết là Lăng Độ Vũ vì Trác Sở Viên mà bất bình.
Xem ra, gã sau khi nghe xong băng ghi âm hội nghị, đối với những người tham gia có “hảo cảm” thế nào. Bởi vì ngay cả mình trong đó, cũng không đứng về phía Trác Sở Viên.
Nghĩ đến đó, trong tâm Uy Nhĩ cảm thấy hơi tội lỗi. Đó không phải là ông đã tin tưởng vào sự tồn tại của Nguyệt Ma, mà ông hối hận mình để chuyện Nguyệt Ma làm ảnh hưởng đến sự phán đoán của vụ án khác.
Uy Nhĩ trả lời:
- Báo cáo của Sở Viên, đã gây nên chấn động rất lớn trong ngành của chúng tôi. Văn Tây là chuyên gia về lĩnh vực này. Vì thế Mã Bặc muốn gã ước lượng toàn bộ sự kiện.
Lăng Độ Vũ cười nhạt:
- Mấy vị chuyên gia này, ngoại trừ lý luận suông ra thì hiểu biết cái gì?Kết luận của Văn Tây. Không cần hỏi cũng biết là hoàn toàn phủ định sự tồn tại của Nguyệt Ma, dẫn đến sự nghi ngờ về năng lực của Trác Sở Viên. Mà nói cho ngay, là do ngay từ đầu, Mã Bặc, Uy Nhĩ mấy người đã sớm đối xử với Trác Sở Viên như cách đối xử với một người điên thích nói chuyện huyền hoặc.
Uy Nhĩ cười lúng túng, tránh né sự phê bình của đối phương, nói:
- Thực ra Kim Thống cũng không nhất định phải đến tham gia hội nghị. Nhưng hắn cứ nói hắn là người phụ trách khu vực châu Mỹ, có quyền tham gia hội nghị này.
Ông ngưng một chút rồi tiếp:
-Kỳ thực, Kim Thống lúc nào cũng muốn nắm lấy vị trí tổng chỉ huy tổ hành động đặc biệt của tôi. Cái chức quyền của địa vị này không có hạn chế khu vực. Kim Thống đang quan tâm nhất là đa năng đa dụng, thế nên lúc nào cũng chăm chăm như hổ đói. Sở Viên vừa trình báo cáo về Nguyệt Ma, hắn lập tức tập trung toàn lực công kích. Anh cũng biết là … Sở Viên trước nay là thủ hạ đắc lực nhất của tôi ….
Lăng Độ Vũ nói:
-Hay a! Giả thuyết đúng là vậy rồi. Sự mất tích của Sở Viên chắc chắn là phải có liên quan đến một trong bốn người các ông.
Uy Nhĩ sững sờ kinh ngạc. Mặc dù ông cũng đã nghĩ đến khả năng này, nhưng vừa nghe Lăng Độ Vũ nói ra, ông vẫn không khỏi há hốc mồm.
Uy Nhĩ hỏi:
-Bốn người chúng tôi, ai cũng biết Interpol quyết định không điều tra tiếp chuyện những người nổi tiếng tự sát. Vì thế, cho dù Sở Viên có biểu hiện sẽ không bỏ qua, nhưng một người thì có thể làm được gì chứ? Vì sao còn muốn bắt cóc Sở Viên, làm chuyện đả thảo kinh xà?
Lăng Độ Vũ trầm ngâm một lúc mới giải thích:
-Sở Viên trước lúc kết thúc hội nghị, đã từng nói: “Tôi còn một số tư liệu trọng yếu. Nhưng mà nói hay không nói ra cũng chẳng có gì phân biệt. Vấn đề có khả năng là từ chuyện đó mà ra. Nàng nhất định đã có được đầu mối quan trọng. Chỉ vì chuyện đó đã không thể không đối phó với nàng. Vì thế một trong những người tham gia hội nghị, lúc biết là nàng sẽ không bỏ qua cuộc điều tra, sẽ lập tức phải có biện pháp đối phó với nàng.
Uy Nhĩ với kinh nghiệm trong Interpol lâu năm, suy nghĩ thận trọng, đưa lật lại vấn đề:
- Theo lý mà nói, cho dù có người muốn bắt cóc Sở Viên đi mà thần không hay, quỷ không biết, tất sẽ không chọn lúc cô ta nói chuyện điện thoại với bằng hữu mà hạ thủ. Chuyện này thực ra là vì cái gì đây?
Lăng Độ Vũ nhíu mày, cũng cảm thấy nghi hoặc không hiểu.
Đúng lúc đó, một cảm giác nguy hiểm nổi lên trong đầu. Lúc nào có nguy hiểm đến gần, giác quan kinh người của anh sẽ sinh ra cảm ứng.
Cảm giác này hết lần này đến lần khác giúp anh thoát chết.
Ánh mắt sắc bén của anh nhìn quanh phòng ăn tìm kiếm. Lúc này là lúc ăn tối. Trong phòng ăn ngồi đầy khách, nhưng không có chuyện gì kỳ lạ.
Ánh mắt Lăng Độ Vũ quét về cửa lớn, mọi thứ xem ra đều yên tĩnh bình thường.
Uy Nhĩ không nhịn được lên tiếng hỏi:
-Gì thế…
Lời còn nói chưa xong, Lăng Độ Vũ đột nhiên cảm thấy ánh sáng lóe lên trong khóe mắt. Anh chưa kịp trả lời Uy Nhĩ, cũng không kịp xoay người. Vừa tung bàn ăn ngược về phía trái, đồng thời như con báo chạy nấp sau bàn. Chân trái nhanh như chớp tung ra, đá chiếc ghế của Uy Nhĩ bay đi.
Uy Nhĩ không kịp đề phòng, lăn tròn như trái bóng trên mặt đất.
Ly tách trên mặt bàn toàn bộ rớt xuống mặt đất, phát ra tiếng rớt vỡ hỗn loạn.
Ánh mắt của mọi người trong phòng ăn trong phút giây tập trung về cái góc của bọn họ.
Cùng lúc đó, tiếng súng đáng sợ vang lên ở phía phải. Địch nhân từ cửa sau bước vào phòng ăn.
Trong phòng ăn, tiếng la hét vang lên khắp nơi. Tiếng bàn ghế ly tách ngã đổ. Ồn ào huyên náo.
Uy Nhĩ lúc này mới hiểu rõ Lăng Độ Vũ đang làm cái gì. Vừa mới rút súng ngắn ra, vai trái đã bị trúng đạn. Lực đạo của viên đạn đẩy toàn thân ông ngã lăn ra sau. Rầm một tiếng, lưng của ông đã đập vào bức tường phía sau.
Uy Nhĩ thầm kêu lên:
-Mạng ta xong rồi!
Lăng Độ Vũ đã sớm rút súng cầm tay. Vừa thấy tình hình nguy cấp của Uy Nhĩ, không thể phản kích, anh xoay tròn cái bàn như bánh xe, kéo Uy Nhĩ ra sau bàn.
Súng hướng về bọn họ bắn điên cuồng.
Cũng may là cái bàn do phiến gỗ tếch cứng dày bốn tấc tạo thành. Lúc này dù lại đạn bắn gỗ văng tung tóe, nhưng nhất thời vẫn chưa xuyên qua được.
Tình thế vạn phần nguy hiểm!
Lăng Độ Vũ lâm nguy bất loạn, tay trái chụp chân ghế đang lật úp, vận lực ném mạnh. Cái ghế như một quả pháo bay lên không rớt xuống đầu địch nhân.
Cùng lúc đó, anh nhanh như chớp thò nửa người ra khỏi bàn, nòng súng trong tay khạc lửa liên tục. Có tên trong đám địch nhân bị anh bắn trúng đầu, văng bật ngửa ra sau. Tên khác bị bắn trúng tay, loạng choạng thối lui. Lăng Độ Vũ phản kích vừa thấy kết quả, lập tức thu người ra sau bàn. Tiếng đạn lập tức rít lên bắn tới, nhưng hỏa lực rõ ràng yếu đi.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, cho đến hiện tại, vẫn không nắm được phía địch có bao nhiêu tên.
Tiếng súng đột nhiên ngừng lại. Chỉ còn lại mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí và tiếng rên rỉ đau đớn của người bị thương.
Lăng Độ Vũ liếc ra ngoài mặt bàn. Đập vào mắt là quang cảnh đổ nát sau trận chiến. Người bị thương lẫn chưa bị thương nằm đầy đất, máu văng lên tường. Đảo mắt nhìn quanh, trong phòng ăn không còn nhìn thấy món đồ nào nguyên lành.
Địch nhân đã rút lui.
Uy Nhĩ sắc mặt trắng bệch nhưng vẻ mặt vẫn rất điềm tĩnh, nói:
- Không cần quan tâm đến tôi. Vết thương của tôi hoàn toàn không trí mạng, cảnh sát địa phương sẽ chiếu cố tôi. Mau chạy đi cứu Trác Sở Viên!
Lăng Độ Vũ nói không nên lời. Sự hung tàn của địch nhân vượt xa sự tưởng tượng của anh.
Dám ở một nơi công cộng như vầy mà hành hung, lạm sát. Trong lòng anh nổi lên một cơn giận dữ.
Tiếng xe cảnh sát rú lên từ phía xa, Uy Nhĩ gấp rút hối thúc:
- Còn không chạy mau!
Anh minh bạch ý của Uy Nhĩ, có một âm mưu rất lớn đang được tiến hành.
Thậm chí đến trong Interpol cũng có nội gián.
Lúc mà anh và Uy Nhĩ tiếp xúc, hành động chắc là đã trong tầm mắt của địch nhân dẫn đến hôm nay bị tập kích bất ngờ. Vì thế anh nhất định phải bảo trì bí mật hành tung …
Từ nay trở đi, anh sẽ phải một mình tác chiến.