Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 61: Hàng Phục Thiên Lang Vương (2)

Thiên Lang Vương thấp giọng kêu một tiếng, sau đó muốn đứng dậy phản kích, đáng tiếc sau khi đứng lên một chút lại nặng nề ngã xuống

- Xem ra ngươi còn muốn chịu chút đau khổ mới được.

Trần Vũ nói một câu, hảo hảo thu kiếm kiếm, vung song quyền hướng vết thương trên người Trần Vũ đánh xuống.

- Ngươi hàng hay không hàng?

- Ngươi hàng hay không hàng?

...

Thiên Lang Vương bi kịch a!

Vết thương trên người nó còn đang chảy máu, lại càng không ngừng gặp phải oanh kích, thân thể càng không ngừng giãy dụa, trong miệng càng không ngừng kêu thảm:

- Ô... ô...

Trần Vũ ước chừng đánh một lúc lâu mới dừng lại, lần nữa nhìn chằm chằm vào Thiên Lang Vương hỏi:

- Ngươi hàng hay không hàng phục ta?

Lần này Thiên Lang Vương dứt khoát nhắm mắt lại, tựa hồ đang nói cho Trần Vũ:

- Muốn ta đầu hàng, không bằng để cho ta chết.

- Tốt, có khí phách!

Trần Vũ giơ ngón tay cái lên khen một tiếng, sau đó rút ra trường kiếm nói:


- Ta thanh toàn ngươi, cho ngươi nhận hình phạt thiên đao vạn quả mà chết, ta xem ngươi có thể nhận được hay không.

Dứt lời Trần Vũ một kiếm phất qua, một khối thịt sói bay ra.

Ngao ô!

Thiên Lang Vương trong nháy mắt mở mắt ra, trong miệng phá ra tiếng hống khiếu thê thảm nhất.

Xong Trần Vũ không có nửa điểm thương hại, tiếp theo lại là một kiếm phất qua, lại là một khối thịt sói bay ra.

- Một cơ hội cuối cùng, hàng hay không hàng?

Trần Vũ một kiếm cắm ở trước chân trước của Thiên Lang Vương, hỏi một lần cuối cùng.

Trần Vũ tự biết những yêu thú này dã tính khó thuần, hơn nữa chưa đạt tới thực lực tứ cấp, linh trí chưa mở hẳn, chỉ sợ khó có thể lĩnh hội ý tứ của hắn, cho nên hắn cũng không có quá nhiều kiên nhẫn nói dông dài rồi, vạn nhất đưa tới lang quần công kích, hắn liền thảm!

Lần này Thiên Lang Vương không dám giơ lên cái đầu cao ngạo của nó, mà là lộ ra thần sắc khiếp đảm, miệng sói khẽ mở ra.

Trần Vũ cho là Thiên Lang Vương này chuẩn bị một kích sắp chết, vừa muốn ra tay giết chết Thiên Lang Vương này.

Bỗng nhiên hắn thấy Thiên Lang Vương thổ ra cũng không phải là quang mang công kích, mà là một viên yêu hạch to chừng nắm tay em bé, óng ánh trong suốt.

- Đây... Đây yêu hạch của nó sao lớn như vậy...à quên ta lần trước chỉ may mắn thắng nhị cấp sơ gai yêu thú lấy đâu ra yêu hạch lớn mà xem!

Trần Vũ lẳng lặng nhìn thú đan xoay tròn ở trước mặt hắn lẩm bẩm tự nói.

- Quản nó làm gì, trước thu rồi hãy nói.

Ánh mắt của Trần Vũ trở nên nóng rực, cắn đầu ngón tay, một giọt tinh huyết nhỏ lên trên yêu hạch của Thiên Lang Vương.


Thu đan một khi nhiễm vào vết máu của nhân loại, con yêu thú này liền cả đời liền đi theo nhân loại, trở thành yêu thú trung thành nhất của nhân loại, nếu như nhân loại này chết đi, yêu thú đó cũng tuyệt đối không theo người khác sai khiến.

Dĩ nhiên, ngày sau cảm tình của nhân loại với yêu thú đã vô cùng tốt, cũng có thể thay yêu thú giải trừ hiệp nghị này, chỉ cần để cho yêu thú lại phun ra thú đan, lại nhỏ thêm một giọt máu lên trên đó, triệt tiêu lẫn nhau, là có thể giải ký kết rồi.

Sau khi Trần Vũ đem máu nhỏ lên thú đan, một cỗ cảm giác không hiểu liền nhập vào trong đầu, tựa hồ chỉ ở trong nháy mắt liền cùng Lang Vương sinh ra quan hệ thân mật nào đó.

Lang Vương dần dần nuốt lại thú đan, mắt sói nhìn đến Trần Vũ khong còn nửa điểm hung tính, có cũng chỉ là thần mang đáng thương nhân tính hóa.

- Chủ nhân tôn kính!

Trong đầu Trần Vũ lại xuất hiện một câu như vậy.

Hắn đầu tiên là sợ hết hồn, sau đó hướng Lang Vương nhìn lại hỏi:

- Là ngươi đang nói chuyện với ta phải không?

- Vâng chủ nhân!

Lang Vương nhẹ gật đầu một cái, ý niệm lần nữa truyền ra.

- Ha ha thật tuyệt rồi, cuối cùng ta cũng có một con sủng vật của mình!

Trần Vũ không khỏi vui mừng quái khiếu thầm nói.

- Chủ nhân, trước đừng cao húng, lại không chữa thương cho ta, ta sẽ chết mất.

- Uh, về sau ta gọi ngươi là Tiểu Bạch vậy, ta cũng chỉ có từng này đan dược, ngươi ăn hết vào đi, nó sẽ giúp ngươi nhanh chóng hồi phục vết thương.

Trần Vũ lấy trong túi trữ vật ra bốn lọ linh dược trị thương mà hắn mang theo trên người, đồng loạt mở miệng bốn bình ra đổ vào trong miệng của Thiên Lang Vương.

Sau đó hắn nhảy lên gốc cây đại thụ phía trên ẩn nấp, ngồi khoanh chân xuống hồi phục lại sức chiến đấu, vì hắn lo lắng hai con Thiên Lang lúc nãy sẽ kêu đồng bọn tới làm thịt hắn.

Nên hắn quyết định lên cây ẩn trốn, nếu mà nguyên đám Thiên Lang tới sẽ có Tiểu Bạch ứng phó, còn nếu có yêu thú nào khác muốn ăn Tiểu Bạch của hắn, hắn sẽ sẵn sàng làm thịt con yêu thú ngu ngốc đó.

...

Đúng như hắn dự đoán trước, chưa đầy một canh giờ sau, nguyên một đàn yêu lang chừng tám trăm con hùng hồ đi đến phía Lang Vương đang nằm.

Trần Vũ đang tu luyện ở phía trên cây chợt mở mắt ra nhìn xuống, liền rùng mình một cái.