Vô biên vô hạn, yêu thú hoành hành!
Cái này là nhận thức trực quan của đại đa số mọi người đối với U Minh Sơn Cốc.
Nơi này có dãy núi không ngớt không dứt, cũng có sâm lâm cổ thụ che trời, ở đây chính là thiên đường của yêu thú, cũng là bảo khố của võ giả! Có hằng hà linh dược và khoáng thạch, cũng có rất nhiều kỳ ngộ và nguy hiểm.
Trần Vũ đứng ở lối vào U Minh Sơn Cốc, trông thấy một đầu sơn mạch vô biên không ngớt không dứt, tung hoành nam bắc, nghe nói đầu sơn mạch này ngăn cách toàn bộ Việt Triều, ở bên kia sơn mạch này là một vương triều khác.
Nhưng đầu sơn mạch này còn không phải là toàn bộ U Minh Sơn Cốc, chỉ là một bộ phận trong đó thôi, cũng còn thuộc về ngoại vi của Thanh Diễm Sâm Lâm!
Sở dĩ được gọi là U Minh Sơn Cốc vì nơi này có một vực thẳm gọi là Âm Phong Vực, nơi đó thần thần bí bí, chưa từng có người đi vào. Hơn nữa phía dưới vực thẳm đó luôn có âm hàn chi khí tỏa ra làm mọi người cảm thấy khó chịu, phía dưới toàn là một mãnh sương mù dày đặc.
Bất quá vẻn vẹn chỉ trông thấy một phần của U Minh Sơn Cốc, cảm giác bao la vô biên vô hạn kia cũng đã khiến Trần Vũ có một loại cảm giác xem thế là đủ rồi.
- Nơi này chính là U Minh Sơn Cốc, đệ nhất hung hiểm sơn mạch của Thanh Diễm Sâm Lâm, cũng là bình chướng tự nhiên của Việt Triều! Có vô số yêu thú, có vô số linh dược! Nơi này là vùng đất mộng tưởng mà võ giả truy cầu, tại đây cũng là nơi chôn xương của võ giả!
Lúc này thân ảnh Trần Vũ cũng xuất hiện bên gốc cây cổ thụ, ánh mắt phiêu miểu, như thổn thức cảm thán:
- U Minh Sơn Cốc àh, ta đợi ngươi thật lâu rồi... Ngẫm lại cũng hoài niệm và hưng phấn ah!
- Vậy thì lên đường đi! U Minh Sơn Cốc ta đến rồi!
Trần Vũ hăng hái, thân hình tung một cái, biến mất trong núi rừng mênh mông ở phía xa.
...
Nam Lĩnh Thành – Trần Gia!
Gia chủ trong phủ, Trần Thiên Hàn cùng Vương Mạc hai người ngồi đối diện nhau, Vương Mạc có chút ngượng ngùng nói:
- Ngươi nhìn Vương Dao đứa nhỏ này, cũng quá không nghe lời, không phải là nói cái gì bây giờ còn nhỏ, không nghĩ nhi nữ tình trường.
Trần Thiên Hàn cười ha ha:
- Tốt, bọn nhỏ sự tình chúng ta những lão gia hỏa này vẫn là không nên nhúng tay, Trương gia sự tình...
- Ta đang muốn nói chuyện này, theo người ta cài vào trong nội tuyến Trương gia nói, Trương gia lên kế hoạch muốn thôn phệ tam đại gia tộc còn lại trong Nam Lĩnh Thành này, ngươi thấy chuyện này thế nào?
Vương Mạc nói đến đây hừ lạnh một tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ba!
Trần Thiên Hàn càng là không chịu nổi, nghe vậy giận dữ vỗ bàn một cái, quát lớn:
- Thuật lại bọn hắn thật đúng là cảm tưởng, thật coi chúng ta là quả hồng mềm, tùy tiện liền muốn bóp!
- Hừ, nghe nói bọn hắn cùng cái đại môn phái nào đó có liên hệ, ta sợ đến lúc đó lại có bất trắc.
Vương Mạc vuốt vuốt thái dương nói.
Trần Thiên Hàn lúc này cũng là sắc mặt khó coi, giống như bọn hắn thật sự có chỗ dựa, vậy mình bên này thế yếu cũng quá lớn:
- Dạng này không được, ta hiện tại đến nhanh chuẩn bị một chút, đến lúc đó ứng đối cho tốt.
Vương Mạc đứng dậy, chắp tay nói:
- Tốt, bất quá lão Hàn ngươi cũng không cần quá lo lắng, bọn hắn tạm thời không dám đối với chúng ta hai nhà như thế nào, nhiều nhất ở sau lưng dùng một ít ngáng chân.
- Vương huynh yên tâm, đến lúc đó ta Trần gia nhất định sẽ cùng Vương gia cùng tiến thối.
Trần Thiên Hàn chân thành nói.
Vương Mạc cười ha ha:
- Ta đương nhiên yên tâm, tốt, ta cũng phải trở về bàn bạc kỹ hơn một phen, dùng ứng đối đột phát tình huống.
- Ừm...
Dứt lời, Trần Thiên Hàn đem Vương Mạc đưa ra sau liền đi trưởng lão các.
...
Trong U Minh Sơn Cốc không ngớt không ngừng, cộng thêm các loại thực vật không biết sống bao nhiêu tuổi, làm cho đường đi bên trong U Minh Sơn Cốc rất phiền toái, phiền toái nhất chính là thường xuyên phải trèo đèo lội suối, hoặc là còn phải đi vòng vèo về phía trước.
Bụi gai bụi cỏ dại sinh trưởng dưới mặt đất, Trần Vũ đã bắt đầu dùng thanh kiếm mua lúc trước bắt đầu mở đường.
Trần Vũ có chút im lặng.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, vô số tán cây của đại thụ cơ hồ che khuất cả bầu trời, thấy một màn như vậy, hắn biết rõ ở nơi ngay cả mặt trời cũng khó chiếu đến này, đầu tiên phải học cách phân biệt rõ Đông Nam Tây Bắc.
Thân ảnh nhanh nhẹn như Viên Hầu lướt ngang qua các nhánh cây loạn trên đường, nhưng vừa vặn đi hai bước.
- Ồ?
Nhìn thấy một màn cách đó không xa, Trần Vũ lại không khỏi nhíu mày cảm thấy có chút buồn nôn.
Thi thể ba nam một nữ ở phía trước hơn mười thước, thi thể vẫn chưa hư thối, nhưng thi thể ba người này bị cắn ra một dấu vết phi thường rõ ràng, thi thể ba người đều không hoàn chỉnh, có một gã nam nhân đùi bị ăn sạch hơn phân nửa, bụng cũng bị ăn ra một cái lỗ lớn, đại tràng ruột non bị đứt ra cũng lưu trên đất.