Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 321: Đồ Đằng Hiện

- Rõ ràng là tà thuật! Một núi không thể có hai hổ! Các ngươi cho người đi xuống phá cái học viện chó má đó cho ta! 

Tông chủ tức giận bóp nát chén trà, làm mấy trưởng lão phía dưới phải hoảng sợ. 

- Nhưng chúng ta làm cách nào mới được? 

- Các ngươi không tự biết cách hay sao? 

Tông chủ ngồi phía trên khuôn mặt biến dạng, sát khí hầm hầm, thái độ vô cùng không vừa ý. 

... 

Sau khi mọi chuyện được các trưởng lão thông qua, Trương Thiếu La nhanh chóng nhận lấy nhiệm vụ này, ánh mắt hoang độc nói: 

- Các trưởng lão có ra lệnh cho chúng ta đi xuống phá học viện chó má của đám gia tộc kia, các ngươi cảm thấy thế nào? 

- Ha ha, thời cơ báo thù của ta cuối cùng cũng tới, ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời của ba gia tộc đó! 

Trần Lâm cười nham hiểm, ánh mắt chứa đầy thù hận, nắm đấm siết chặt. 

- Đại ca nói chí phải, cuối cùng thời cơ báo thù của chúng ta cũng đã tới! 

Trần Hải cũng không kém gì Trần Lâm, chính là vô cùng câm hận đám người đó. 

- Tốt! Ngày mai chúng ta sẽ về Nam Lĩnh Thành, lần này lợi dụng tông môn làm khó dễ cái học viện chó má đó. Còn ả tiện nhân kia thì ta sẽ giải quyết sau! 

Trương Thiếu La lạnh lùng lên tiếng. 

Ngô Nhã Phi không còn ở trong Lưu Vân Tông nữa, nàng ta dứt khoát bỏ hắn đi với một người phụ nữ, người đó nói là thiên phú của nàng khá tốt nên sẽ nhận vào trong Băng Lam Tông. 

... 

Trong lúc đám người Lưu Vân Tông đang bàn mưu tính kế thì Trần Vũ cười to: 

- Thành! 

Sau khi mất một ngày Trần Vũ đã hoàn chỉnh cải tạo ra một khôi lỗi bằng đá, dùng yêu hạch làm suối nguồn năng lượng cho nó hoạt động. 

Tuy nhiên, khôi lỗi thạch đầu nhân chiến đấu tuy có uy mãnh nhưng mà nó không có phân biệt địch ta, gặp ai cũng đánh làm hắn đau đầu rất nhiều, đây chính là vấn đề khó khăn nhất. 


Vì nó không khác nào làm cho cục đá có ý thức và sinh mệnh như con người, chuyện này chỉ có thần linh hay thần tiên mới làm được. 

Nguyên lai sư phụ hắn cũng không muốn giúp, người nói rằng nơi đây không nên để cho trình độ đó xảy ra nếu không mọi chuyện sẽ rơi vào loạn lạc. 

Trần Vũ đành thử nhiều lần nhưng đều thất bại! 

Cuối cùng hắn thay đổi suy nghĩ, không cho nó sinh mệnh và ý thức được thì hắn sẽ đích thân điều khiển nó, vậy thì có thể phân biệt địch ta! 

Sửa chữ khôi lỗi thạch đầu nhân xong, các loại trận pháp cũng đã được khắc tỉ mỉ trên đó, thông qua trận pháp có thể dùng thần thức khống chế khôi lỗi thạch đầu nhân một cách dễ dàng. 

Ầm ầm ầm ầm ầm! 

Khôi lỗi thạch đầu nhân cao hơn mười thước đánh ra một đấm, không khí chấn động giống như khí bạo lan ra khắp nơi. 

Thần thức của Trần Vũ chỉ huy khôi lỗi cực kỳ nhanh nhẹn hoàn thành rất nhiều công kích, bao gồm động tác công kích chiêu thức gần với võ đạo mà những khôi lỗi bình thường khó làm được. 

Lực công kích, sức chiến đấu của khôi lỗi thạch đầu nhân tương đương với võ giả Khí Tông Cảnh! 

Chỉ có điều nó vẫn còn thiếu sót một chút, đó là khôi lỗi thạch đầu nhân không có ý thức riêng, cần nhờ vào thần thức điều khiển. 

Nhưng đối với người khác thì không xem như là thiếu sót, bởi vì trong gia tộc không có mấy ai có thần thức hùng hồn, nên điều khiển còn hạn chế, tuy nhiên những người này điều khiển khôi lỗi vẫn đạt đến hiệu quả Trần Vũ mong đợi, thậm chí linh hoạt hơn. 

Mục đích làm ra khôi lỗi có hai mục đích, thứ nhất là để bảo vệ học viện, thứ hai chính là làm cho quen tay để khắc lên bức tượng của hắn. 

... 

- Ha ha, ba gia tộc chó má này mà cũng bày đặc xây dựng tông môn như Lưu Vân Tông chúng ta? Thật đúng là không biết lượng sức!

Lúc này, bên ngoài truyền đến ầm ỉ nhức tai, làm mọi người đều phải chú ý tới, thần thức của Trần Vũ theo trận pháp của học viện thấy được đây chính là người của Lưu Vân Tông. 

Người đứng đầu phá đám chính là Trương Thiếu La, ngoài ra còn có huynh đệ Trần Lâm, hôm nay bọn hắn tới chính là tìm mọi cách để phá hoại học viện này. 

- A,...thì ra là tên Trương Thiếu La cùng đám Trần Lâm các ngươi, như vậy mà vẫn còn mặt mũi tới đây để phá làng hay sao? 

Hộ vệ đứng canh cửa làm sao không nhận ra mấy người này, ba tên này từng là người bị ba đại gia tộc chán ghét nhất. 

- A... cẩu nô tài như ngươi cũng dám mắng người hay sao? Để hôm nay bổn thiếu gia dạy ngươi một bài học! 

Trương Thiếu La cười lạnh, một quyền dũng mãnh đánh tới, khí tức Bạo Khí Cảnh trung kỳ tán ra xung quanh. 


Hai tên thị vệ mặt không chút biểu tình, khí tức vận lên Bạo Khí Cảnh đỉnh phong, một quyền đối kháng lại. 

Bành! 

Một tiếng động lớn vang ra, chỉ thấy người bay ra ngoài chính là Trương Thiếu La, hắn chật vật đứng dậy, ánh mắt đầy hận thù nhìn vào đám thị vệ, lãnh giọng nói: 

- Ha ha, giỏi cho đám cẩu nô các ngươi, được được...dám đánh ta thì tông môn ta sẽ cho các ngươi biết tay! 

Trương Thiếu La khi hoàn thành mục đích, để cho người của học viện đánh mình bị thương thì cười lạnh, như vậy thì Lưu Vân Tông đã có cớ tới hỏi chuyện rồi. 

- Chúng ta đi! 

Trương Thiếu La dẫn người rời đi, trước khi đi Trần Lâm nhìn vào hai tên thị vệ cười lạnh một cái. 

... 

Trần Vũ đứng trên Thiên Cấm Sơn quan sát thấy mọi chuyện bên dưới, nhưng hắn không thèm quan tâm. 

Ngày hôm sau, hắn bắt đầu đi tới dưới chân bức tượng chính mình, hay tay bắt đầu thi triển nhiều nét vẽ ấn pháp khác nhau, từng nét vẽ như lưỡi dao vô cùng bén nhọn khắc lên trên tượng đá. 

Liên tục, mười ngàn đồ án Đồ Đằng được khắc lên, tiếp đến chính là trận pháp khôi lỗi mà hắn làm được từ hôm trước. 

Gần đến chiều, tất cả trận pháp đồ án đã được khắc hoàn thành lên bức tượng của mình, hắn dùng răng cắn lấy máu, vẽ lên hư không mấy đồ văn kỳ lạ, từng nét hiện lên ánh kim lấp lánh. 

- Khai! 

Trần Vũ hét lớn một tiếng, đạo quang ảnh trên đầu ngón tay hắn như có linh tính, bay thẳng vào trong đồ án, đẩy đồ án vào trong bức tượng. 

Lập tức, một cảm giác kỳ lạ hiện lên, hắn cảm nhận mình với bức tượng lập tức có mối liên kết đặc thù, phía sau bức tượng hện lên thân ảnh của hắn y như đúc nhưng rất là nhạt. 

Ầm! 

Bất ngờ, một chân của bức tượng động đậy, hai mắt tràn đầy kim quang ngước đầu nhìn xuống phía hắn, khí tức Ngưng Thần hậu kỳ tản ra khắp nơi làm chúng sinh xung quanh cảm thấy khiếp sợ. 

- Các ngươi...các ngươi nhìn kìa, bức tượng đó biết di chuyển! 

- Hả, đâu đâu...ta thấy rồi, thật là thần kỳ! 

... 

Những người đi mua đồ trong Mua Sắm Tháp phát hiện bức tượng của Trần Vũ duy chuyển thì bắt đầu cả một đám chỉ trỏ bàn tán với nhau. 

- Hồi! 

Trần Vũ quát nhẹ một tiếng, tượng đá liền di chuyển lại tư thế cũ, sau đó kim quang ẩn mất, không khác nào một cái tượng đá bình thường. 

- Quả nhiên là cảm nhận được sự khác biệt rất lớn với Đồ Đằng! 

Đứng nhìn một chút thì hắn trở lại Thiên Cấm Sơn nghỉ ngơi, ngày hôm nay đã làm hắn tiêu hao quá nhiều tinh thần lực rồi, cần phải bù đắp lại. 

Bây giờ bức tượng này khác với mấy khôi lỗ trước rất nhiều, nó không cần lấy yêu hạch để làm năng lượng vận hành mà dùng chính linh khí xung quanh là năng lượng. 

Tụ Linh Trận chịu trách nhiệm tập hợp linh khí cho nó, như vậy sức mạnh này hắn cũng có thể năng cấp theo thời gian.