Nơi này nhìn tới đã không còn đường đi nữa, phía trước có sương mù màu trắng, thần thức không cách nào nhìn xuyên qua được, mà nơi này diện tích cũng không lớn lắm.
Nhìn chung cũng chừng một dặm là cùng, như là đang đứng trong một cái sơn cốc nhỏ!
Hiện tại bọn hắn đang đứng trước một bờ hồ, nước trong hồ là một màu đỏ thẳm như máu tươi, từ trong hồ bốc lên rất nhiều mùi hôi tanh nồng đậm.
Xung quanh cái hồ máu này tầm hai thước là không có bất kỳ một cây cỏ nào sinh sống, tất cả đều héo khô như bị rút đi sinh mệnh.
Thậm chí mùi máu tươi truyền sộc vào mũi làm Trần Vũ cũng có chút hoa mắt, nó thậm chí còn nồng đậm hơn Huyết Trì lần trước gấp đôi.
- Mùi máu thật sảng khoái!
Trái ngược với Trần Vũ thì Tiểu Vũ lại cảm thấy vô cùng dễ chịu, hơn nữa còn làm hắn có chút phấn khích, như đang muốn xé xác một người nào đó.
Trần Vũ nhanh chóng đóng lại mấy huyệt đạo trên người của mình, hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nơi này quả thật là quá tà ác đi!
- Ngươi nhìn kìa!
Tiểu Vũ bất ngờ đưa tay chỉ về phía trước, nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy nơi đó có một gò đất nhô cao hơn mặt nước, diện tích cũng chừng hai thước vuông, sương mù nơi đó nhàn nhạt, thấp thoáng có thể nhìn thấy một cây hoa màu trắng, thân cây chỉ có một chiếc lá duy nhất.
Nhụy hoa trắng tươi, vô cùng tinh khiết. Thân cây cũng chỉ cao chừng hai tất tay, nguyên thân và lá cũng đều là màu trắng tươi như xương người.
Nhìn xuống dưới đất lập tức liền thấy có một cánh tay chờm lên trên đó nhưng mà cũng đã bị phân hủy, hiện tại cũng chỉ còn lại xương trắng, cứ như đã có người từng đến nơi này.
- Tử Vạn Hoa!
Trần Vũ thốt lên, bọn hắn tìm bao lâu nay mà không thấy nó, nhưng hiện tại đã hiện ra ngay trước mắt, tuy rất muốn phi hành qua đó hái nhưng mà hắn cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
- Hồ máu này thật lạ, ta dùng thần thức quét qua nhiều lần nhưng mà không cách nào nhìn xuyên được xuống phía dưới, không biết nó sâu đến mức nào?
Tiểu Vũ cũng nghi ngờ, Trúc Cơ trung kỳ cũng đã mạnh lắm rồi, vậy mà cũng không cách nào nhìn xuyên xuống phía dưới nổi.
- Đã đi tới nơi này rồi, chẳng lẽ ta lại bỏ qua Tử Vạn Hoa này hay sao?
Theo kinh nghiệm của hắn thì những nơi hoang vắng như thế này chắc chắn sẽ có điều nguy hiểm, nhưng mà Tử Vạn Hoa kia quả thật là hắn đang cần, nên Trần Vũ có chút suy tính.
Chỉ có điều Trần Vũ cũng không dám thả lỏng cảnh giác, có trời mới biết nơi quỷ quái này sẽ có nguy hiểm gì, cho nên bọn hắn không dám khinh thường.
Lụp bụp...lụp bụp...
Nhưng trong hồ máu vốn yên tĩnh giống như mặt gương đột nhiên có từng bọt nước li ti xuất hiện, dường như trong hồ máu có thứ gì đang điên cuồng phun ra.
Cả hai liền lùi lại một bước, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào động tĩnh của hồ máu này, trong mắt bọn hắn đầy cảnh giác, không có chút lơ là.
Ùn ục...ùn ục...
Động tĩnh trong hồ máu càng lúc càng lớn, máu loãng cuồn cuộn, sôi lên ùn ục như có thứ gì đó muốn trổi lên.
Gào...
Đột nhiên mặt hồ văng tung tóe, từ dưới vọt lên một con yêu ma, thân hình cao mười thước, toàn thân đỏ ngầu, có hai cái răng nanh vô cùng sắc bén, điều quỷ dị nhất chính là con yêu mà này có hai đầu và bốn tay.
Một đầu là mặt quỷ, còn đầu kia là mặt người!
Nhìn thấy yêu ma này từ bên trong hồ máu vọt tới, Trần Vũ giật mình kinh ngạc, phát hiện mình không kịp ứng phó, trong chớp mắt liền thi triển ra Linh Khí Hộ Thuẫn.
Rắc...ầm...
Đùng nhìn con yêu ma kia to lớn, nhưng tốc độ của nó không hề chậm một chút nào, ngay lập tức đã đánh một luồng âm sát khí cực mạnh vào đầu Trần Vũ, làm Linh Khí Hộ Thuẫn của hắn bị vỡ ngay lập tức, người văng ra xa, đập ngã một cây đại thụ.
- Hoàng...Hoàng Cấp sơ kỳ!
Trần Vũ bị âm sát khí đánh cho một đòn loạn choạng, ngay cả đầu cũng nhì có chút mơ hồ, con yêu ma này không phải như những con yêu ma bình thường kia.
- Hửm!
Tiểu Vũ lăng không lao tới phía trước, ngay tức khắc liền tới trước mặt con yêu ma kia, linh lực thôi động đến cực hạn, ma khí kinh khủng liền bao quanh thân ma kiếm, ma khí liền hóa thành Tịch Liệt U Minh Hỏa bừng bừng cháy lên.
- Diệt Thế Chi Kiếm!
Một kiếm chém xuống, một luồng kiếm khí chứa vô tận ma hỏa cắt xuống đầu của con yêu ma kia.
ẦM!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa diễn ra, làm thiên địa rung động lên nhè nhẹ, một kiếm vừa rồi chạm xuống hồ máu liền tạo nên nhiều tiếng “xèo xèo” kéo theo đó là sương mù dầy hơn.
Gào...
Sương mù vừa tan bớt thì đã nghe thấy tiếng rống giận của con yêu ma kia, nhìn lại thì một kiếm vừa rồi dường như không có kinh động gì đến nó cả.
- Cái gì!
Trần Vũ trợn trắng con mắt, hắn làm sao mà không biết một kiếm của Tiểu Vũ mạnh đến dường nào, cho dù là Vương Cấp đỉnh phong cũng phải bị thương một chút.
Nhưng mà con yêu ma này ăn nguyên một kiếm vừa rồi cũng không hề hấn gì cả!
Trần Vũ chạm nhẹ vào nhẫn trữ vật, một thanh tiểu kiếm liền bay ra, dần biến lớn thành hai thước thì dừng lại, hắn nhanh chóng truyền linh lực vào bên trong, làm Phi Kiếm vang lên “ong ong”, kim quan tỏa sáng.
- Đi!
Trần Vũ hét lớn một tiếng, Phi Kiếm như sao xẹt, đâm thẳng vào đầu của con yêu ma này.
Binh... Binh...
Phi Kiếm vừa chạm vào mi tâm của đầu mặt quỷ, nhưng liền bị đánh văng lại, chứng tỏ da của chúng rất rất là cứng.
Nhưng...lần này, xem như có chút hiệu quả, con yêu ma này như bị đau nên lui về phía sau một chút, chỉ có điều mắt nó vẫn lộ ra hung quang nhìn chằm chằm vào Trần Vũ, xem Trần Vũ là con mồi.
Trần Vũ cũng trừng mắt nhìn nó, lúc nãy thì ngạc nhiên nhưng mà hiện tại đã không phải như vậy, hắn đơn nhiên cũng không sợ nó.
Bành!
Con yêu ma kia đánh nhẹ vào mặt hồ một cái, làm mặt hồ rợn nước, bong bóng nổi lên liên tục.
Trong phút chốc, sắc mặt của cả hai đã thay đổi, bọn hắn giống như gặp quỷ, biểu tình kia khỏi phải nói là đặc sắc tới mức nào.
Chỉ thấy trong hồ máu này có từng con từng con yêu ma đỏ như máu không ngừng trồi lên mặt hồ, từng đôi mắt giống như mắt người nhìn chằm chằm vào bọn hắn, bọn chúng lướt nhanh về phía trên bờ.
Nhìn thoáng qua, phải xên chừng trên trăm con. Trần Vũ truy trầm tính nhưng hiện tại toàn hắn cũng cảm thấy không tốt.
- Cái định mệnh!
Trần Vũ liên tiếp lui về phía sau, bọn hắn thật sự gặp phải phiền toái lớn rồi, có quỷ mới biết trong hồ máu này lại có nhiều yêu ma như vậy, một con yêu ma to lớn kia đã thấy mệt rồi.
Mà hiện tại lại có nhiều con yêu ma khác xuất hiện như vậy, thì cho dù là cường giả Kim Đan Kỳ tới, chắc hẳn cũng sẽ xách dép chuồn trước.
Bất ngờ, từ phía sau bọn hắn cũng có một nhóm yêu ma xuất hiện, trên bầu trời cũng vậy, hiện tại tình thế đã thay đổi, bọn hắn đã bị vay vào bên trong, khó mà chạy thoát được.
- Liều chết xông ra!
Trần Vũ hét lớn một tiếng, triệu hồi Phi Kiếm lại chuẩn bị liều mạng.
Leng keng...
Tiếng động chầm ổn vang lên, vừa nhìn lại liền thấy thanh ma kiếm của Tiểu Vũ đã rơi xuống đất. Thật không may là Tiểu Vũ đang bị con yêu ma hai đầu kia tóm được, cả hai đang dần dần chìm xuống hồ máu.
- Không!!!
Trần Vũ hét lớn, vừa định chạy lại thì bị hơn trăm con yêu ma nhảy vào đè xuống đất, hắn cố gắn vương tới nhưng chỉ thấy Tiểu Vũ nhìn mình mỉm cười, hai mắt cũng dần dần nhắm lại.