Trời gần tối, mọi nhà điều bắt đầu thắp đèn, một số nhà khá giả thì họ dùng Dạ Minh Châu để thắp sáng, giờ này trong phòng hắn ánh sáng chiếu sáng đến lạ thường, đó là viên Dạ Minh Châu to lớn hắn lấy được.
Trên giường thiếu niên đang ngồi khoanh chân tu luyện đó là Trần Vũ.
Cạch!
Tiếng cửa mở ra.
Trần Thiên Hàn dùng ánh mắt phức tạp nhìn đứa cháu mình một cái, hắn nhàn nhạt nói:
- Quân tử không ngừng vươn lên, lời này không sai!
- Gia gia!
Trần Vũ không lưu loát kêu to một tiếng, một cỗ cảm xúc cộng minh dâng lên. Chèn ép, châm chọc, cười nhạo bốn năm qua hiện lên trong đầu.
- Phú quý do trời, Tiểu Vũ, đừng lại cưỡng cầu tự mình nữa, cố gắng của con gia gia đều nhìn vào trong mắt, gia gia sẽ không trách con!
Trần Thiên Hàn tràn đầy bất đắc dĩ dùng ngữ khí mất mát nói.
Vốn là thấy trên người đứa cháu mình thấy được bóng dáng còn mạnh hơn con trai mình năm đó cũng cảm thấy rất là an ủi.
Chỉ vì một lần lịch lãm đỡ cho Ngô Nhã Phi mà cháu hắn trở thành phế nhân, làm cho cháu của hắn cũng gặp đả kích, trong lòng người gia gia như hắn đầy chua xót, đắng chát không nói nên lời!
Trần Vũ không có trả lời, chỉ là hốc mắt dần dần phủ kín một tầng hơi nước. Hắn có thể cảm nhận được quan ái chân tâm thật ý của Trần Thiên Hàn đối với hắn, cũng có thể cảm nhận được quan tâm vô thanh vô tích kia của Trần Thiên Hàn.
- Ông cháu các ngươi đang nói chuyện gì thế!
Thấy tâm trạng của hai ông cháu, Hàn Nguyệt cũng hiểu được phần nào.
Nàng nhìn đến dị trạng của Trần Vũ, nhớ lại túi tiền mà con mình đưa lúc sáng, hỏi:
- Tiểu Vũ ngươi lấy đâu ra số kim tệ nhiều như thế? Hả con lấy đâu ra viên Dạ Minh Châu lớn như thế?
Dứt lời Hàn Nguyệt cùng Trần Thiên Hàn nghi vấn nhìn chằm chằm vào Trần Vũ, nàng cũng không lo con mình làm ra chuyện cướp bốc gì!
- Không có… mẫu thân, kim tệ kia là con đi lịch lãm thu được một số linh dược quý giá, sau đó đem đổi ra kim tệ, còn Dạ Minh Châu này con nhặt được trong một nơi kỳ bí.
Trần Vũ sợ mẫu thân mình hiểu lầm, nên vội vàng giải thích. Nghe vậy, Hàn Nguyệt cũng gật đầu tin tưởng vài phần, nàng cũng không tin con mình dám đi giết người cướp của.
- Con nhặt được viên Dạ Minh Châu này ở nơi thần bí nào?
Trần Thiên Hàn lên tiếng hỏi.
- Con nhặt được trong di tích 500 năm của cường giả Tiên Thiên lần trước mở ra.
Trần Vũ nói đến đây, hai người đều vui mừng, không ngờ Trần Vũ lại may mắn như vậy.
Không để mọi người nói tiếp, Trần Vũ đi đến góc giường lấy ra một túi vải màu đen, xách để lên giường trước sự chứng kiến của mọi người.
Sau đó hắn chầm chậm mở túi vải ra, ánh sáng từ mấy viên Dạ Minh Châu còn lại làm chiếu sáng căn phòng hơn nhiều lần. Trần Thiên Hàn cùng Hàn Nguyệt đồng loạt kinh hỉ.
Họ không ngờ Trần Vũ không những không lấy được một viên mà còn lấy đến bốn viên.
- Gia gia, mẫu thân, con lấy mấy viên Dạ Minh Châu này cũng không để làm gì, vậy nên con tặng mẫu thân một viên, một viên tặng gia gia, còn viên còn lại, gia gia muốn làm gì cũng được.
Trần Vũ cầm từng viên nhét vào tay từng người, ai cũng mỉm cười nhận đồ của Trần Vũ cho, sau đó gia gia hắn cười lớn.
- Được, được, có đứa cháu thật tốt!
Sau khi giải quyết xong vấn đề thắc mắt của mọi người, Trần Thiên Hàn cùng Hàn Nguyệt thối lui ra khỏi phòng.
Lúc này Trần Vũ cảm thấy đầu đau nhức khiến hắn khó chịu cho nên ngủ thiếp đi.
Trong nháy mắt, ba ngày đi qua, Trần Vũ hầu như không ra khỏi phòng nửa bước, chỉ là đang không ngừng tu luyện.
Hắn bắt đầu cảm thấy chân khí trong đang điền không ngừng sôi trào, đan điền bắt đầu nóng lên, trên đỉnh đầu bắt đầu xuất hiện một làm khói trắng đang bay lên.
Điều khiến hắn cảm thấy kinh hỉ là, cảm nhận được đan điền của mình bắt đầu to ra, từng tia chân khí đang tụ hợp lại, bắt đầu đã thông kinh mạch của hắn. Hai canh giờ trôi qua, Trần Vũ đột nhiên mở mắt.
- Ha ha bây giờ ta có thể tu luyện được tiếp tục rồi, đúng là không hối hận trong lần lịch lãm này mà!
- Có lẽ là do Dị Hỏa đã cải tạo lại kinh mạch của ta, nên ta mới có thể tiếp tục tu luyện, đúng là ông trời không tuyệt đường người mà.
Trần Vũ kinh hỉ không thôi, đây là lần đầu tiên sau bốn năm chịu sự nhục mạ, khinh bỉ của người khác, bây giờ xem ai dám nhục mạ hắn nữa.
- Bây giờ không phải lúc, phải ẩn nhẫn, kẻo rước lấy phiền phức. Tốt nhất ta nên ở nhà tu luyện, không nên vào Luyện Võ Đường, về sau khi xuất hiện sẽ cho bọn họ một bạt tay vào mặt, ha ha.
Suy nghĩ vậy, liền bắt đầu tập trung cũng cố lại tu vi của mình bấy lâu nay, khoanh chân lại, nhắm mắt bất đầu vận công nhập định tu luyện hấp thu linh khí xung quanh.
Từng đợt linh khí mỏng manh đang truyền vào người hắn, ầm một tiếng, trên người Trần Vũ đổ rất nhiều mồ hôi, hai tức trôi qua hắn mở mắt ra, bây giờ cảm nhận được khí tức của võ giả Tụ Khí Cảnh tầng năm.