Lúc này hai trưởng lão cùng tộc trưởng Trần gia từ chính sảnh đi ra, xem khuôn mặt bọn họ vô cùng vui mừng, thái độ rất là hân hoang chào đón hai gia tộc kia.
Vừa nhìn thấy Trần Thiên Hàn đi ra, Vương Mạc đứng dậy cười lớn, nói:
- Ha ha, hôm nay ta cùng Thành Chủ qua đây bái kiến làm phiền Hàn huynh một chuyến rồi!
- Ha ha, mọi người không nên khách khí như vậy, hai vị đến ta mừng còn không kịp chứ sao mà phiền, nào Thành chủ, Mạc huynh mời ngồi!
Tộc trưởng Trần Thiên Hàn nhìn về phía hai nhà, cười lớn thái độ vô cùng vui mừng, hai nhà Đổng Vương ngồi xuống thì lão cũng lại ngồi vào ghế chính giữa ở phía trên, hai ghế hai bên thì có hai trưởng lão.
Đợi mọi người an vị xong, Đổng Thanh Phong quét mắt sang tất cả mọi người một lượt sao đó có chút lúng túng, nói:
- Thật không giấu gì Hàn huynh, lần này ta qua đây là bàn bạc một số chuyện làm ăn, cũng như có chút dự định cho tương lai cho tam đại gia tộc chúng ta!
- Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay ta cùng thành chủ cũng có chung ý này!
Vương Mạc đã biết trước đề nghị của Đổng gia, vì ngày hôm qua thành chủ đã đến nhà mình nói về chuyện này nên hôm nay lão mới háo hức như một đứa trẻ, chuyện này nếu mà thành công thì chính là đại kinh hỉ.
- Nếu hai người đã nói vậy thì làm sao Trần mỗ dám không nghe theo, mọi người cứ nói, nếu như cuộc làm ăn này không có hại cho gia tộc thì ta sẽ đáp ứng, còn nếu ngược lại thì ta phải cân nhắc thảo luận cùng các vị trưởng lão một chút!
Trần Thiên Hàn thấy hai người kia nghiêm túc thì lão cũng thận trọng đáp lại, nếu mà cuộc làm ăn này ổn thỏa thì lại vô cùng tốt. Với lại, cho dù mình là người mạnh nhất trong ba đại gia tộc thì sao? Cũng nên có chút lễ nghĩa để được lòng người, về sau khi gặp khó khăn còn được người ta giúp đỡ.
- Đúng rồi Hàn huynh, ngươi có cho tộc nhân của mình rời khỏi Lưu Vân Tông chưa? Bọn ta đã cho người âm thầm truyền tin vào trong Lưu Vân Tông, quyết định lôi kéo tộc nhân của mình trở về, chúng ta không muốn cho tộc nhân của mình bán mạng cho những người vô ơn với mình như vậy!
Lưu Vân Tông thấy bọn họ khó khăn mà cũng không có ra mặt giúp đỡ, vậy thì bọn họ còn gì để lưu luyến tông môn đó nữa? Vào trong đó có thể giúp tộc nhân tăng nhanh thực lực nhưng cũng đồng nghĩa với bán mạng cho họ rồi.
Tuy Lưu Vân Tông không cho phép người tự ý rời khỏi tông phái, nhưng bây giờ còn lại gì để giữ chân họ nữa? Nên cho người âm thầm rời đi là hay nhất, bây giờ chữ “tính” của tông môn này không còn đáng tin tưởng nữa.
Cho dù bọn chúng có xuống đây đe dọa đồi người thì làm sao, chẳng lẽ chúng ta lại phải nghe theo mọi sự sắp đặt của tông môn các ngươi sao, dù sao Đổng gia cũng là người của triều đình, không phải muốn làm bậy là làm.
Đổng Thanh Phong hỏi tới vấn đề này, hắn cũng quên rằng Trần gia chỉ có một mình Trần Lâm con của Trần Hạo là vào được, còn những người khác vào từ lúc trước hầu như đã mất mạng không thì bị tàn phế.
Nhưng Trần Thiên Hàn thì không quan tâm lắm về vấn đề này, Trần Lâm có về hay không cũng không còn quan trọng nữa nên lão chỉ trả lời qua loa.
- Tộc nhân của ta ở trong đó bây giờ chỉ có một người, mà hắn muốn về hay không thì tùy, ta cũng không ép làm gì!
Nghe vậy thì mọi người ở đây đều dư chỉ số thông minh để hiểu ra, cha của Trần Lâm chết vậy hắn còn nguyện ý đi về gia tộc nữa không? Câu hỏi này dùng đầu gối cũng có thể suy nghĩ được, trừ khi tên đó bị hư não.
- Được rồi, chúng ta nhảy vào vấn đề chính thôi!
Thấy mọi người đang lang mang, đi lạc chủ đề hôm nay nên thành chủ dẫn dắt mọi người lại, nói tiếp:
- Lần này ta định liên kết ba đại gia tộc lại, cùng tiến cùng lùi cùng sống dưới một mái nhà với nhau, về sau nếu gia tộc nào có khó khăn thì hai gia tộc còn lại sẽ trợ giúp.
Nghe thành chủ nói đến đây thì trong lòng tất cả mọi người đều trở nên gấp gáp, hơi thở có chút dồn dập, đây cũng là ý định nhiều năm trước, nhưng lúc đó mọi người còn lo tranh đua với nhau nên nào có quan tâm đến vấn đề này.
Bây giờ trong lòng ba đại gia tộc này cũng không còn phân biệt nhà ai là mạnh nhất, ngon nhất mà bọn họ bỏ qua vấn đề lạc hậu đó của tổ tiên, tiến hành cải tiến lại.
Thành chủ nhìn sang mọi người, bình thản nhấc một tách trà lên uống một ngụm sau đó nói tiếp:
- Nhưng có một quy tắc bất di bất dịch đó là tuyệt đối không chen vào chính sự của nhau, giúp nhau cùng phát triển, vĩnh viễn không xâm chiếm nhau như Trương gia vừa làm, Hàn huynh cùng Vương huynh cảm thấy như thế nào?
Đổng Thanh Phong nói ra lời đề nghị này làm mọi người vô cùng rung động, nếu như ba đại gia tộc mà liên kết lại với nhau thành một khối liên mình thì sức mạnh sẽ càng ngày càng mạnh thêm.
Hơn nữa về sau có chuyện gì khó khăn cũng có thêm hai gia tộc nhảy vào trợ giúp, đây tuyệt đối là chuyện tốt, hơn nữa nếu làm như vậy thì cũng không cần phải cho tộc nhân con cháu vào trong tông môn chết tiệt kia.
Mà chỉ cần ba nhà góp sức lại mời một vị Luyện Đan Sư có tiếng là được, về sau cũng không cần phải nộp thuế bảo kê cho Lưu Vân Tông nữa.
Bầu không khí trong sảnh trở nên im lặng như tờ, ba người cầm đầu của ba gia tộc thì chậm rãi cầm tách trà uống một ngụm, ai cũng bắt đầu đuổi theo suy nghĩ của mình, bọn họ đang tính đến cái được và cái mất trong chuyện này, xem cái nào lợi hơn, nhưng việc liên minh ba nhà lại là chuyện vô cùng tốt, cũng không có gì đáng ngại.
Tuy thành chủ cùng Vương gia đã suy nghĩ từ trước mới đến đây nhưng bây giờ họ cũng cân nhắc vấn đề này lại một lần nữa xem mình có sai xót gì không.
Thành chủ thì có thế mạnh về các mối quan hệ ngoài luồng, Vương gia thì có thế mạnh về kinh doanh bán đan dược, còn Trần gia thì có thế mạnh về nhân lực. Mà cái lợi lớn nhất đó là: về sau ba nhà cũng an tâm hơn về chuyện xâm chiếm lẫn nhau.