- Trải qua sự việc lần này mọi người hẳn đã hiểu rõ, về sau ta sẽ đối xử bình đẳng với tất cả tộc nhân, không cho phép có vấn đề khi dễ người yếu nữa, nó quá sai lầm! Cho dù thiên phú tốt hay không đều là người của Trần gia ta, vậy tại sao lại phải phân biệt đối xử như vậy?
Trần Thiên Hàn trình giải vấn đề này cho các vị trưởng lão cùng nghe, đây chính là vấn đề mà lão đã suy nghĩ thật lâu, nếu cứ tiếp tục làm theo cách này thì gia tộc sẽ mãi mãi không lớn mạnh được.
Nhất thời mọi người đều im lặng, Trần Vũ cùng Tiểu Vũ rất vui mừng khi gia gia mình nghĩ được như vậy, quả thật đối xử bình đẳng với nhau đó mới là vương đạo, gia tộc mới bền lâu được.
Thấy mọi người không ai nói năng gì thì Trần Thiên Hàn lên tiếng hỏi lại:
- Mọi người cảm thấy thế nào?
- Ta không có ý kiến về vấn đề này, quả thật tổ tiên đã có sai lầm chí mạng, nếu tộc trưởng muốn làm thì chúng ta quả quyết hưởng ứng, ta tin tưởng tin này truyền ra thì có rất nhiều tộc nhân vui mừng!
Các vị trưởng lão đều gật đầu tán thành ý nghĩ này của tộc trưởng, không cần nhất thiết phải làm y như tổ tiên, đến lúc cũng phải thay đổi vài thứ rồi.
- Tốt lắm, mọi chuyện xem như được giải quyết một chút, chúng ta hãy đi nghỉ ngơi đi!
Trần Thiên Hàn mỉm cười đứng dậy, mọi người cũng dần giải tán, còn chuyện của Trần Lâm thì không ai nhắc tới, vì đây là do cha hắn làm sai chứ không phải con hắn.
Tiểu Vũ thì ngủ chung với Trần Vũ, còn vợ hắn thì ngủ chung với mẫu thân, hắn biết thế nào hai người họ cũng hàn huyên với nhau cả buổi cho xem.
...
Về đến căn phòng quen thuộc của mình, Trần Vũ cùng phân thân thân mình đi vào trong.
- Hiện tại ta còn thiếu Trúc Cơ Đan, mà trong tháp chỉ còn lại một phần duy nhất, xem ra phải vào trong đó nghiêng cứu nhân giống chúng ra rồi!
Tiểu Vũ thở dài, hiện hắn không đi qua Yên Triều được, nhưng cũng không phải là hết cách, đất đai trong tháp vô cùng nhiều nếu mà thành công nhân giống thì quả thật rất tuyệt.
- Được, ngươi cứ đi tu luyện, ta vào trong đó nghiêng cứu cách nhân giống chúng ra mới được!
Trần Vũ cười cười, hai người cùng tiến vào trong Khai Thiên Tháp, phân thân thì ở dưới tầng một tu luyện, còn chân thân thì lên Tàng Kinh Các tìm kiếm cách thức nhân giống linh dược ra.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đây mà đã là hai ngày kể từ ngày chiến thắng Trương gia, gia tộc hắn cũng đã cho người đi lấy lại mỏ quặng của mình, người của Trương gia đơn nhiên không dám hó hé.
Cộng thêm chuyện tộc trưởng tuyên bố về sau không cho phép khi dễ tộc nhân có thiên phú kém làm tất cả mọi người đều hưởng ứng rất mạnh, ai nấy đều vui mừng cho suy nghĩ sáng suốt của tộc trưởng mình.
Còn phía bên trong tháp, Trần Vũ lục lọi đủ nơi, cuối cùng cũng tìm được cách nhân giống linh dược, hắn rất vui mừng, sau đó tìm tòi xem xét cách thức nhân giống linh dược là như thế nào, khi đã xem xét ổn thỏa hắn chạy xuống tầng một bắt đầu chiếc cấy Bạch Linh Thảo cùng những dược liệu khác.
Trong vòng một tháng trong tháp, những cây linh dược non được chiếc ra từ thân mẹ đã mọc lên, hắn liền nhanh chóng đi lấy thêm Linh Lộ từ tầng hai xuống để tưới, quả nhiên tốc độ sinh trưởng nhanh hơn hẳn.
Lúc này, Tiểu Vũ đang ngồi tại một tảng đá lớn, hai mắt nhắm chặt, tay bắt pháp quyết hấp thu Nguyên Tinh, bằng mắt thường có thể nhìn thấy những tia màu trắng đục bay vào người gã.
Sau nhiều ngày tích tụ hôm nay hắn đã cảm nhận được mình có dấu hiệu sắp đột phá, hắn ngồi điều tức, sau đó vận hành một vòng chu thiên rồi lại hai vòng, cứ thế lặp lại liên tục.
Xung quanh người hắn tỏa ra một luồng ánh sáng màu lam nhàn nhạt, khói trắng cũng bốc lên từ đầu hắn, đâu đó có len lõi một ít khí màu đen, đó chính là ma khí.
- Khà khà, ngươi sẽ thất bại thôi, thất bại thôi...
Trong đầu hắn không ngừng vang lên những tiếng cười tà dị của Địa Ma, linh lực bắt đầu có dấu hiệu rối loạn, sát khí xung quanh người cũng bắt đầu nhúc nhích, nó kết hợp với ma khí làm cho hắn không cách nào tập trung được.
- Cố gắn, cố gắn...
Tiểu Vũ thầm nói với mình, hắn không ngừng dùng hết khả năng để xua đuổi những huyễn cảnh tà dị này, nhưng cũng lập tức lại rơi vào trong huyễn cảnh nữa.
Lần này hắn thấy mình đang ở trong một không gian xa lạ, nơi này dung nham khắp nơi, phía trước có một ngọn núi, từ trên núi chảy xuống không phải nước mà là dòng dung nham đỏ rực, tiếng dung nham chảy ranh rách ranh rách làm âm thanh càng thêm quái dị.
Xung quanh cây cối chết khô, cỏ không mọc được, cảnh trời u ám, nhìn lại thì hắn thấy mình đang đứng trên một tản đất nhỏ chừng một mét, xung quanh cách hắn hơn năm mươi mét là một hồ dung nham, có thể nói hắn đang đứng ở giữa hồ dung nham này.
- Tiểu Vũ con chạy đi!
Lúc này hắn nghe tiếng nói tuyệt vọng của mẫu thân mình, gã liền giật mình mà xoay người lại, thì cảnh tượng đập vào mắt hắn chính là mẫu thân mình đang bị Địa Ma bóp cổ giơ cao lên trên.
- HA HA HA...Ngươi xem thấy có thoải mái không ha ha ha...
Đại Ma cười lạnh âm u, cánh tay của hắn càng ngày càng siết chặt cho đến khi nghe một tiếng “rắc” thì hắn thấy có một giọt nước mắt chảy ra khỏe mắt của mẫu thân mình.
Phịch!
Thân thể mẫu thân hắn rơi chạm xuống đất tạo ra một âm thanh trầm đục, làm lòng hắn rối loạn vô vàn.
- KHÔNG!
Hắn cố gắn vùng vẫy để nhanh chóng chạy lại chỗ mẫu thân mình, dùng các loại phép thuật, nhưng trong đây hắn không cách nào sử dụng được, nhìn mẫu thân mình tuyệt vọng gã la lớn một tiếng.
Phành!
Một cổ sóng xung kích linh lực cực mạnh khuếch tán ra xung quanh, làm vô số cây cối xung quanh đổ ngã đầy đất, lá cây bay túi bụi.
Phụt!
Tiểu Vũ phun ra một ngụm máu đen, sóng phản hệ làm người gã bắn ra sau lăn vài vòng trên tảng đá màu trắng, gã chật vặt cố gắn ngồi dậy, ánh mắt không cam lòng, đột phát thất bại còn làm hắn bị hao tổn tu vi, bây giờ đánh nhau với cường giả Tiên Thiên trung kỳ chưa chắc có thể đánh lại, hắn bàng hoàng lẩm bẩm:
- Sao lại như thế được, tại sao ta lại đột phá thất bại?
Khuôn mặt gã biến sắc, mọi công sức đều đổ sông đổ bể, gã liền suy nghĩ mình đã sai chỗ nào, mà làm hắn đột phá không thành công.
Hắn liền cố gắn ngồi dậy, xếp bằng lại tịnh dưỡng, cố gắn làm mình bình tĩnh lại, không để tâm ma quấy rối, chậm rãi suy nghĩ nguyên do khiến mình bị phản hệ.
Ngồi liên tục như thế hơn bốn canh giờ sau, cuối cùng hắn cũng mở mắt ra, lắc đầu thở dài, nói:
- Thì ra lúc tu luyện ta bị tẩu hỏa nhập ma nhẹ, cũng may không nguy hiểm đến tính mạng, nếu không lần này thảm rồi!
Tiểu Vũ không vì đột phá thất bại mà chán nản, hắn liền dành nhiều ngày sau đó ngồi trong tháp cố gắn tu luyện, đến ngày thứ mười thì hắn mới đứng dậy, bây giờ khuôn mặt cũng đã hồng hào hơn rất nhiều.
- Nguyên Tinh cũng còn chừng hai trăm viên nữa là hết, ta phải sử dụng thật cẩn thận, xem ra phải cần có Trúc Cơ Đan hỗ trợ một chút rồi!