Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 248: Thắng thảm

Trương Nộ Lãng chết, thực lực Trương gia đại suy, từ nay về sau chỉ còn lại ba đại gia tộc đó là Trần gia, Đổng gia và Vương gia, lịch sử tại thành này một lần nữa được sửa lại. 

- Hàn huynh, xin cáo biệt tại đây, ta phải nhanh chóng trở về chỉnh đốn lại gia tộc, hai ngày sau ta sẽ đến bái kiến! 

Đổng Thanh Phong đã có cái nhìn khác về Trần gia, hiện tại tất cả mọi người ở đây đã biết Trần gia không phải là gia tộc đứng chót nữa, càn khôn đã xoay chuyển rồi. 

- Hàn huynh, ta cũng vậy, trải qua trận chiến này ta phải về chỉnh đốn gia tộc lại một chút, hẹn hai ngày sau tái kiến! 

Vương Mạc cũng nối tiếp theo sau, hiện tại tranh chấp đã kết thúc cũng nên trở về dọn dẹp tàn cuộc. 

- Xin đa tạ Đổng gia cùng Vương gia đã cùng chiến cùng lùi với Trần gia của ta, về sau xin báo đáp! 

Trần Thiên Hàn khơm người hành lễ, người ta đã cùng đánh cùng chết với mình như vậy, nếu không có chút ân nghĩa thì thật không đáng làm người. 

Hai đại gia tộc Trương Vương triệu tập người của mình lại, sau đó phủ ai nấy về, hôm nay trong lòng họ đã biết thực lực của mình còn kém quá xa với một số thế lực khác. 

Nếu như loại sự tình này lại xảy ra thêm một lần nữa thì liệu bọn họ có còn may mắn được nữa không? Cho nên lần này bọn họ muốn tổ chức lại gia tộc của mình, tích cực bồi đắp nhân tài. 

- Đi thống kê thiệt hại đi! 

Trần Thiên Hàn nhìn sang tộc nhân ra lệnh, lập tức những ai còn khỏe thì liền chạy đi thống kê về nhân số của mình. 

Lúc này, mọi người ngước mắt nhìn sang Trần Hạo, hiện tại hắn đã là một cái xác lạnh lẽo, chết cũng không nhắm mắt, mọi việc suy tính của hắn đã tàn theo mây khói. 

Mọi người chỉ biết lắc đầu, nhị trưởng lão Trần Hạo này làm mọi người quá thất vọng, tóc tai bù xù trông không khác nào một tên điên, vì ham quyền lực mà cấu kết với ngoại tộc hãm hại tộc nhân của mình, quả thật là có chết cũng không đủ. 

Nhưng người đã chết rồi thì thôi, gác lại quá khứ hướng đến tương lai, cũng không ai truy cứu nữa, từ đây tên của hắn cũng đã bị loại trừ khỏi Trần gia. 

- Mang hắn đi an tán đi! 

Tam trưởng lão Trần Long Bá thở dài nói, dù sao không có công thì cũng có cán. 

Hai tên tộc nhân khác cũng lại khiêng xác của Trần Hạo đi an tán. 

- Còn những người này... 

Đại trưởng lão Trần Khiếu Thiên nhìn sang nhóm người vủa Vương Khải Hoàng và mạo hiểm đoàn hỏi, người ta đã giúp mình, nhưng cũng không biết nên trả ơn như thế nào cho phải. 


Hiện tại gia sản trong gia tộc cũng không còn lại bao nhiêu, đa số đã bị Trần Hạo phá nát, đến thanh Huyền Binh trấn tộc cũng đã bị hắn giấu mất rồi. 

- Không sao, trong đó có người của con, để con tự giải quyết là được! 

Tiểu Vũ mỉm cười đáp. 

Những người của Trần gia nghe vậy thì không khỏi kinh hỉ, lúc đầu mọi người chỉ ngờ rằng Tiểu Vũ mời được nhiều cường giả nhưng không ngờ trong đó lại còn có người của hắn. 

Trần Thiên Hàn, Trần Chính Thiên và Hàn Nguyệt cảm thấy vô cùng hãnh diện! 

Hắn đi lại gần Trần Long, kêu mọi người tạm thời cắm trại nghỉ ngơi, hoặc đi ra khách sạn cũng được, vì Trần gia hiện tại quá bề bộn, không thể chứa nổi nhiều người như thế. 

- Công tử, còn chuyện chữa trị đan điền của bệ hạ chúng ta! 

Liễu Vô Ngàn bất chợt hỏi. 

- Liễu tướng quân yên tâm, ta nói được nhất định làm được! 

Tiểu Vũ mỉm cười trấn an, hắn biết vị tướng quân này đang lo lắng mình sẽ thất hứa, nhưng hắn đã hứa thì khó mà quên được vì hắn không muốn mắc nợ. 

- Được, ta tin tưởng công tử! 

Liễu Vô Ngàn nói xong liền cho quân lính của mình rời đi, cũng tiện thông báo cho những người điều khiển Phi Vân Điểu kêu họ trở về đi, Phi Vân Điểu vang lớn hai tiếng sau đó rời đi, làm xong Liễu tướng quân tìm một nơi rộng rãi để cấm trại tạm thời nghỉ ngơi. 

- Ài...đúng là ác giả ác báo, thiện lai thiện báo! 

Lúc này ở trên trời Tháp Lão đã độ được một số người, còn một số còn lại thì không độ được nên chỉ đành thở dài rồi từ từ bay xuống. 

- Vị này là... 

Trần Chính Thiên chỉ chỉ vào Tháp Lão hỏi, từ đầu đến giờ hắn cũng chưa từng thấy lão nhân này ra tay lần nào. 

- Con quên giới thiệu, đây chính là sư phụ của con, đây là thê tử của con, còn đây chính là Huyền Lão và Vu Lão là người chuyên luyện đan, còn vị này là thương gia họ Vương... 

Tiểu Vũ mỉm cười chỉ từng người sau đó giới thiệu cho mọi người quen biết với nhau, ai nấy cũng mỉm cười gật đầu với nhau, duy chỉ có ba người là hắn không nói ra thân phận thật, đó là: Vương Khải Hoàng, sư phụ và vợ hắn. 


- Cảm tạ cao nhân đã chỉ điểm cho con trai ta! 

Trần Chính Thiên khơm người cảm tạ, nếu như không có cao nhân này chắc con mình cũng không được như ngày hôm nay đâu, với lại vị sư phụ của con mình còn có thể lăng không phi hành chứng tỏ thực lực rất mạnh nha. 

- Đây là thê tử con? 

Hàn Nguyệt ngạc nhiên nhìn Cơ Nguyệt sau đó nhìn lại đứa con trai mình, nàng sợ rằng con mình đang bị mê sảng nên nhận nhầm người, con mình thì bình thường mà làm sao lấy được người đẹp như thế. 

- Đúng vậy, tụi con cũng đã bái đường thành thân rồi! 

Tiểu Vũ nhìn mọi người gãi đầu, hắn biết tin tức này khá sốc, con dâu còn chưa ra mặt gặp mặt mà đã cưới rồi. 

Về phần Cơ Nguyệt, nàng đã sống rất lâu rồi nên mấy loại chuyện như thế này cũng không làm nàng đỏ mặt được, đây cũng không phải là lần đầu nàng cưới hắn! 

- Thật có mắt nhìn người, khà khà! 

Cha hắn vỗ vai gã cười cười, vì đứa con trai mình lựa một người không thể hoàn hảo hơn được nữa. 

- Ừm, mọi người vào trong rồi nói chuyện sau! 

Trần Thiên Hàn cắt đứt ngang tất cả suy nghĩ của mọi người, vì nơi này không phải tiện để nói chuyện.

Tất cả mỉm cười nhìn nhau, rồi quay đầu vào phủ, riêng phần Hàn Nguyệt thì nắm tay con dâu mình lôi vào trong nói chuyện riêng với nhau, người làm mẹ như nàng thấy con mình lấy được thê tử thì làm sao không vui mừng cho được. 

* * * 

Khi cuộc chiến này kết thúc, những gia tộc đang phụ thuộc từ ba đại gia tộc thì đều vui mừng, còn những gia tộc theo Trương gia thì không còn gì để nói, lần này bọn họ sẽ quy đầu theo một gia tộc khác thôi. 

Riêng chỉ có Ngô gia là thảm nhất, bọn họ cung ứng rất nhiều tiền cho Trương gia, cứ ngỡ lần này lên được thuyền tốt ai ngờ kế hoạch toàn bộ bị phá. 

- Tức chết ta mà! Chỉ có mấy chuyện đơn giản mà tên Trương gia ngu ngốc đó cũng làm không xong! 

Ngô Thương đập bàn, tức giận mắng lớn, nếu bây giờ có Trương Nộ Lãng ở đây thì hắn nào dám làm như vậy, nhưng mà hiện tại Trương gia xem như đã sụp đổ rồi. 

* * * 

Chỉ qua một canh giờ sau, những người vừa chứng kiến được trận chiến này thì không khỏi vào trong tửu lâu bàn tán đoán mò với nhau. 

- Không ngờ cuộc chiến lần này lại bị lật ngược thế cờ như thế, cứ nghĩ Trương gia sẽ nắm giữ quyền hành lớn nhất trong đây, ai ngờ chỉ trong chớp mắt đã bị tiêu diệt! 

- Đúng vậy, nhất là đột biến cuối cùng, không ngờ lại có một đống cường giả tới giúp, ta đây nhìn vào còn phải sợ nha, mà nhìn trong đó có một số người giống như binh lính vậy! 

- Nghe nói loáng thoáng là cường giả do Trần gia gọi về, nếu quả thật là như vậy thì danh tiếng của Trần gia về sau sẽ rất cao! 

- Mà hành như người nhảy xuống khỏi thanh kiếm biết bay kia là cháu trai của Trần Thiên Hàn thì phải? 

- Đúng vậy, nghe những người từ trong phủ Trần gia đi ra nói nhỏ như vậy, nhưng không phải hắn đã bị hư tổn kinh mạch rồi sao? Tụ Khí Cảnh mà từ độ cao đó nhảy xuống chỉ có nước kêu người đi hốt xác là vừa! 

- Ta cũng không rõ, nhưng chuyện này không có người nào nói nhiều, hầu như là đang muốn giữ bí mật thì phải?