Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 221: Ta sẽ không đi

Nghe gã nói như vậy thì Cầm Vũ cảm thấy hơi tiếc một chút, một người như vậy mà lại không lôi kéo về làm người của mình được, hơn nữa nếu lôi kéo được hắn thì cũng có thể thông qua mối quan hệ của hắn mà mời hai lão giả này về gia tộc. 

Đây tuyệt đối là chuyện tốt, nhưng hiện tại xem ra là không được rồi, mà chuyện làm nàng cảm thấy bất ngờ hơn đó là từ đầu đến giờ hắn cũng không nhìn nàng một cái nào, nếu là những nam nhân khác thì đã nhìn nàng không chớp mắt rồi! 

Mọi người im lặng một chút thì giọng nói ngọt ngào của Cầm Vũ lại vang lên. 

- Không biết Trần công tử đã nghe nói đến chuyện có người phát hiện ra bảo tàng chưa? 

- Bảo tàng? 

Vu Lão im lặng nãy giờ, không ngờ được mà lên tiếng hỏi, bình thường trong bảo tàng sẽ có khá nhiều món quý giá, nếu như may mắn lấy được công pháp nghịch thiên thì xem như đời này lên hương rồi! 

- Đúng vậy, Vu Lão tiên sinh, lần này có người phát hiện được một bảo tàng ở phía đông cách đây chừng hai ba ngày đi đường, vì những người đó không mở được cánh cửa của bảo tàng nên mới tung ra tin tức này nhờ nhiều người góp sức, mà chúng ta cũng muốn có một phần trong bảo tàng đó nên mới muốn mời hai lão cùng đi. 

Cầm Vũ ôn tồn giải thích cho hai lão nghe về tung tích của bảo tàng, sau đó lấy từ túi trữ vật ra một tấm bản đồ để lên trên bàn, đưa qua cho hai lão xem. 

Nàng đã toan tính trong lòng nếu như không mời được những người này về làm người của mình thì sẽ nhờ những người này giúp đỡ để khai phá bảo tàng, dù gì thì hai lão giả này thực lực quả thật quá cao, nếu có hai người đi theo chắc chắn sẽ có thêm vài phần an toàn. 

Tiểu Vũ nhìn cũng không thèm nhìn đến tấm bản đồ mà Cầm Vũ mới vừa lấy ra, mà vẫn ngồi uống trà thư giản nghe mọi người nói chuyện. 

Vu Lão thấy vậy liền cầm bản đồ lên xem một lát sau đó đưa cho Huyền Lão xem, hai người ngước mặt nhìn nhau, sau đó lại nhìn qua Tiểu Vũ, vì hai người đã theo hắn nên muốn đi hay không là phải hỏi hắn một tiếng. 

Cầm Vũ khó hiểu khi thấy nhị lão nhìn sang hắn như đang chờ đợi lệnh từ cấp trên, hai người này rõ ràng chưa từng theo một phe nào mặc dù nàng đã rất nhiều lần mời chào, rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu nàng nhưng không có lời giải thích. 

Thấy mọi người đang nhìn mình, hắn bỏ chén trà xuống, liếc sơ qua tấm bản đồ, lắc đầu nói: 


- Ta sẽ không tham gia! 

Câu nói vừa ra khiến mọi người cảm thấy khó hiểu, bảo tàng mà cũng có người không muốn đi lấy, chẳng lẽ đầu hắn có vấn đề? 

Vu Lão cùng Huyền Lão nghe hắn nói như vậy cũng không nói gì, bỏ tấm bản đồ xuống bàn, nếu hắn đã nói không đi thì bọn họ đi làm gì, chắc chắn bên trong có ẩn ý, chứ bình thường không có người nào mà không quan tâm đến bảo tàng cả. 

- Nếu ngươi đã không muốn đi thì bọn ta cũng không có hứng thú! 

Huyền Lão cười cười thưởng thức chén trà của mình, chuyện về bảo tàng kia thì hai người xem như là chưa từng nghe tới. 

Cầm Vũ nghe hai lão tiên sinh nói sẽ không đi nếu như hắn không đi, nhất thời nàng có cảm giác tức giận, bất quá nàng nén lại cơn giận, bắt đầu cảm thấy có sự khác thường bên trong, thầm nói trong bụng: 

- Thiếu niên này là ai? Tại sao lại có thể làm hai lão tiên sinh cao cao tại thượng như vậy nghe theo? Không lẽ hai người này đã đi theo hắn? Chuyện này quả thật khó mà xảy ra! 

- Mọi người uống trà, dùng bửa đi, ta có chút chuyện cần giải quyết!

Tiểu Vũ cũng lười giải thích nguyên nhân, hắn để tiền lên bàn, đứng dậy thi lễ cùng tất cả mọi người sau đó rời đi. Cầm Vũ nhìn theo định hỏi hắn nguyên nhân tại sao không đi đến khai quật bảo tàng nhưng rồi lại thôi. 

Rời khỏi Thiên Hương Lâu hắn quyết định đi ra đường lớn dạo một chút cho khuây khỏa đầu óc, còn cái lý do lý trấu có việc cần giải quyết chỉ là bịa ra mà thôi, chứ thật ra hắn không có bận gì cả. 

Lúc này mọi người vẫn còn xôn xao buôn bán, đi một chút thì hắn cũng dẹp luôn cái áo khoác vào trong túi trữ vật vì hắn mặc không quen. 

- Vị tiểu ca này, ngươi có muốn mua một ít thông tin có trong Việt Triều không? 


Đang đi trên đường thì có một trung niên ra chào đón hắn, trên áo người này có thêu hai chữ “Ẩn Thế” màu bạc khiến hắn chú ý đến. Hai chữ này làm hắn nhớ đến mạo hiểm đoàn của mình. 

Xung quanh cũng có hai ba người đang chào khách như vậy, xem ra là mới mở không lâu. 

- Ồ, nếu quả thật chỉ trong thời gian ngắn mà Trần Long lại có thể mang mạo hiểm đoàn vươn tay đến Nam Hoang Thành này thì khả năng của hắn thật không kém! 

Tiểu Vũ thầm đoán trong lòng, hiện tại hắn cũng chưa chắc chắn rằng nơi này là do người của Trần Long phái đến mở chi nhánh, nhưng nếu thật là người của hắn thì xem ra gã không có nhìn lầm người.

- Cũng được! 

Hắn suy tư một chút rồi nói, gã muốn xem thử thông tin mà những người này tổng hợp được như thế nào, cũng tiện đường dò xét thử xem nơi này có phải là người của mình không. 

- Vậy mời tiểu ca vào bên trong! 

Người trung niên nghe hắn nói vậy thì mỉm cười, ra hiệu mời chào hắn vào bên trong. 

Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng lên phía trên thấy có trên biển có khắc bốn chữ “Mạo Hiểm Chi Gia”, sau đó thong dong tiến vào. 

Vào bên trong, Mạo Hiểm Chi Gia không có một khách nhân nào, chỉ có một nhân viên tiếp đãi đứng ở quầy hàng. Có thể thấy nơi này vừa mở ra, còn chưa có danh khí gì. 

- Cho ta tin tức mới nhất của U Minh Trấn! 

Tiểu Vũ đi đến quầy hàng, gõ mặt bàn rồi nói với thiếu nữ đang ngủ gà ngủ gật ở quầy. 

- Thông tin về U Minh Trấn là 50 kim tệ! 

Cô gái kia đột nhiên giật mình tỉnh lại, sau đó đưa ra một quyển sách nhỏ, thái độ cũng không có tức giận gì. 

Tiểu Vũ thấy phía bên phải cô gái này có treo tấm giấy thông báo, trên đó có nói cần người giỏi về hái linh dược, nên hắn muốn hỏi thăm một chút. 

- Cho ta hỏi nơi này có cho thêm người khác gia nhập vào không?