Nghe gã thương nhân nói như vậy hắn không khỏi mỉm cười nhẹ, xem ra những người làm thương nhân ánh mắt rất sắc bén, nhưng chuyện bảo tàng xuất hiện làm hắn hơi kinh ngạc nên hỏi thử.
- A! Lại có loại sự tình này sao?
- Đương nhiên, hiện tại chuyện này cũng không phải bí mật gì, nếu như tiểu ca còn muốn biết rõ thêm thông tin thì mua một kiện áo khoác làm bằng da sói đi!
Thanh niên thương nhân xoa xoa đôi bàn tay, cười hắc hắc.
Nghe gã thanh niên quảng cáo áo khoác thì hắn cũng thấy có chút nóng bức nên hắn phất tay áo, nói:
- Đối với tin tức này ta cảm thấy không hứng thú lắm, bất quá chiếc áo da sói này bao nhiêu một kiện?
Cái kia thanh niên thương nhân cười nói:
- Áo khoác này chính là làm từ da của Tuyết Lang, cách nhiệt rất tốt, chỉ cần ba kim tệ nó là của tiểu ca!
Tiểu Vũ mỉm cười, ném qua ba kim tệ cho gã thương nhân sau đó tùy tiện cầm một chiếc áo thích hợp phủ lên người.
Khi mua áo khoác thì hắn nghe gã thương nhân đó nói về chuyện bảo tàng kia, bất quá nghe kể một chút thì Tiểu Vũ biết nơi đó chính là nơi của Lý Hạc, tại vì lần trước mọi người đi vào mà không có chôn cánh cửa nên đơn nhiên sẽ bị người khác phát hiện!
Rời khỏi quầy hàng bán áo khoác của gã thương nhân thì hắn đi dạo xung quanh, nhưng nhanh chóng hắn phát hiện mình đã đói rồi, nên quyết định không đợi hai lão nữa mà tự mình ăn một bữa thật no.
Nam Hoang Thành mặc dù rất lớn, nhưng đường đi trong đây rất rõ ràng, cũng khó mà di lạc được, Tiểu Vũ đi một chút thì dừng chân tại Thiên Hương Lâu. Hắn nghe Vu Lão nói tửu lâu này ăn rất ngon nên mới mò đến.
Chỉ mới là đứng ở ngoài cửa tửu lâu mà hắn đã nghe mùi thơm của đồ ăn bay ra, làm hắn thèm đến nhỏ dãi.
- Đúng là khi đói thì cái gì cũng là đồ ngon!
Lắc đầu cười chính mình một chút, hắn tiến vào Thiên Hương Lâu, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính thực khách bên trong rất đông, nhưng lại không có chút ồn ào nào, bọn họ tựu như những đại gia ăn chậm nhai kỹ.
Bỗng nhiên có một tiếng đàn nhu hòa phát ra, để cho người ta có cảm giác buông lỏng chính mình, những thực khách đang ăn cơm trong tửu lâu đều không tự chủ được mà để chén đũa xuống nhắm mắt lắng nghe, nhất thời, Tiểu Vũ cũng ngơ ngác tựa như đang đứng ở cao nguyên hóng gió.
- Tê...
Ngay thời điểm Tiểu Vũ đang thưởng thức tiếng đàn thì một trận đau nhói phát ra từ trong đầu, hắn liền trở lại thực tại, do mọi người đang nhắm mắt thưởng thức tiếng đàn nên không ải rảnh mà chú ý tới hắn.
- Không nghĩ tới nơi này lại có người am hiểu về tinh thần công kích, thật là làm người khác bất ngờ!
Tiểu Vũ mỉm cười nhàn nhạt tự nói với mình.
- Ai... người này không có ác ý mà chỉ là đàn tấu bình thường, mình cũng không cần quá quan tâm, đi ăn cơm thôi!
Tiểu Vũ phát hiện mình đang đứng ngây ngốc tại cửa ra vào của Thiên Hương Lâu như một tên ngáo nên vội vàng đi vào, liếc mắt nhìn xung quanh một chút hắn liền nhanh chóng tìm được một nơi vắng người ngồi xuống.
Gã không biết cỏ phải mình đang bị ảo giác hay không nhưng hắn cảm nhận được trong một sát na, tiếng đàn có dừng lại trong nháy mắt, bất quá cũng rất nhanh trở lại bình thường.
Hắn cũng không quan tâm đến chuyện này nữa, cũng không rảnh mà phóng thần thức dòm ngó người đánh đàn kia nên phóng thích tinh thần lực ngăn cách tiếng đàn kia.
Ngồi được một lúc lâu, nhìn thấy những người khác đều không có hành động gì, chỉ ngồi nghe tiếng đàn, mà hai lão kia cũng chưa có tới, nhàm chán không có chuyện gì làm thì hắn ngồi gõ bàn, một lúc sau có một tiểu nhị dáng dấp nhã nhặn đi tới, nói khẽ:
- Vị tiểu ca này, xin hỏi ngươi muốn ăn gì?
Tiểu Vũ cũng không trách cứ người trong tửu lâu làm ăn chậm chạp, liền lạnh nhạt nói:
- Mỗi thứ đem lên một phần là đủ!
Tiểu nhị hiểu ý tứ của hắn nên liền cười tươi lui xuống chuẩn bị.
Trong lúc nhàn rỗi vô sự nên hắn nhìn những thực khách xung quanh, trong lòng cũng có chút cảm xúc, Thiên Hương Lâu này quy mô có chút hùng vĩ.
Nơi này có tổng cộng ba tầng, mà nơi hắn đang ngồi chính là tầng thứ nhất, thời điểm vừa rồi hắn mới vừa vào thì có rất ít người nhưng hiện tại đã đủ đủ quân số.
Mà ngoài cửa lại có không ít người đang nối đuôi đi vào, đa phần những người đó đều mặc trang phục quyền quý.
- Có lẽ nơi đây dành cho Quý’s Tộc đến ăn rồi! Hai lão kia đúng là biết hưởng thụ mà!
Bất quá, những người này đều có chung một đặc điểm, đó chính là những người này khi gặp người quen thì chỉ ôm quyền cười cười với nhau, một câu cũng chưa hề nói ra, sau đó mạnh ai tự tìm chỗ ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Tiểu Vũ cảm thấy rất ngạc nhiên, thường thường tửu lâu nơi nào mà không có tiếng người huyên náo, bầu không khí sôi nổi nhưng đây lại khác hoàn toàn.
Hắn không khỏi đánh giá xung quanh, chỉ là thời điểm hắn nhìn người khác, người khác cũng đang nhìn hắn, gặp hắn ăn mặt thô sơ, không ít người đều lộ ra ánh mắt khinh thường, thậm chí có người còn cười nhạo.
Chuyện này đơn nhiên liền bị hắn phát hiện, thấy mọi người có vẽ khinh thường mình hắn cũng chỉ âm thầm trách lưỡi.
Một lát sau, tiểu nhị liền đem các món ăn cùng rượu bưng lên, nhìn thấy bầu rượu lông mày hắn nhíu thoáng, hắn cũng không thích uống rượu.
Mà lần trước vì lôi kéo Dịch Thu nên hắn mới bày đặt uống, chứ vừa ra khỏi liền ngồi nôn ra cả buổi! chuyện này để lại cho hắn bóng ma thật sâu.