Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 206: Mua đồ cổ

Mọi người nhìn lại, đây là một người trung niên, dáng người mập mạp ú ú, mắt lớn mắt nhỏ, nhìn vào bộ dạng của tên trung niên này có chút hèn mọn bỉ ổi. 

- Ngươi rốt cuộc đào được cái gì, nhanh lấy ra cho chúng ta nhìn xem một chút!!! 

Rất nhiều người nghe tiếng quảng cáo nên có chút hứng thú liền chạy lại vây quanh hóng hớt, ánh mắt không ngừng dòm ngó vào trong. 

- Mọi người chờ một chút, ta liền lấy đồ cổ đào được cho chư vị xem! 

Gã trung niên nhanh nhảu đáp, khuôn mặt cũng trở nên thận trọng, nhanh tay lấy đồ ra. 

Chỉ là khuôn mặt béo của gã trung niên kia có hơi bỉ ổi, để cho rất nhiều người buồn cười, không ít người đang âm thầm nói nhỏ với nhau. 

- Đồ cổ nghe thật hấp dẫn, nhưng nhìn khuôn mặt tên này ta thấy không yên tâm, có khi nào là đang bán hàng giả không? 

Thời điểm mọi người đang bàn tán, gã trung niên liền lấy ra mấy chục kiện đồ vật, khi đã nhìn thấy mấy kiện đồ vật có rất nhiều người không khỏi trợn trắng hai mắt. 

- Những thứ này nhìn cùi bắp như thế mà cũng được xưng là đồ cổ hay sao??? 

Chỉ thấy trên tấm thảm màu xanh có một trường đao, mà trường đao này cũng đã rỉ sắt đến hình dáng cũng không còn nguyên vẹn. 

Một kiện áo giáp cũng đã sớm bị tàn phá nặng nề, có thể được xem là đồ bỏ đi. 

Chỉ có duy nhất một cái dược đỉnh là còn khá nguyên vẹn! 

Tuy mọi người khá hứng thú với những món đồ cổ được khai quật, mọi người thường truyền tai nhau rằng mua đồ cổ sẽ được may mắn nên mọi người mới thường đi sưu tập, nhất là những người làm lớn thường có rất nhiều đồ cổ. 


- Những thứ này chính là đồ cổ mà ngươi nói sao, ta nhìn chúng sao giống như đồ bị người khác bỏ đi, được ngươi nhặt về đem bán vậy? 

Có người khóe miệng co giật nói. 

- Chư vị không nên xem thường những thứ này, chúng đều được ta đào từ bên trong di tích cổ, mặc dù bị năm tháng ăn mòn nhưng cũng xem như là đồ cổ rồi! 

Gã trung niên nhìn khắp nơi giải thích cho mọi người hiểu, nhưng mọi người không ai để ý tới gã. 

Mọi người ném cái nhìn khinh bỉ về phía gã trung niên rao bán đồ cổ, gã nghĩ những người nơi này đều đần độn hay sao? 

Người bán đồ cổ giả trên đại lục là không ít nên mọi người rất khó mà tin vào những người như thế này. 

Gã bán đồ cổ tựa hồ cảm nhận được mục quang bất thiện của mọi người, nhất thời co rụt cổ một cái. 

- Thôi ta đi đây... 

Rất nhiều người trợn trắng hai mắt, không thèm để ý tới nữa, mọi người nhanh chóng tản ra, rời đi chỗ khác tìm đồ thích hợp với mình.

Nhưng trên tấm thảm màu xanh có một vật khiến Tiểu Vũ chú ý tới, đó là một chiếc dược đỉnh cao tầm hai tất tay, rộng cũng chỉ tầm đó, mà dược đỉnh này có màu đồng nhìn rất đẹp, phía trên có điêu khắc khá nhiều thú vật, phía dưới chân đỉnh có khắc ba chữ “Vạn Thú Lô”. 

Tiểu Vũ ngồi xuống cẩn thận quan sát cái Vạn Thú lô này. Lò đan này có những hoa văn đồ án chằng chịt, nhìn kỹ chính là vô số hình thú vật, trong đó mơ hồ có hình dã thú lao nhanh, khó trách gọi là Vạn Thú Lô. 

Khi đã xem xét kỹ lưỡng thì gã cũng quyết định sẽ mua cái lò đan này, nên liền lên tiếng hỏi. 

- Cái dược đỉnh này bán như thế nào vậy? 


- Công tử thật sự là có mắt nhìn đồ, thứ này là ta đào được trong di tích cổ, có lẽ là còn có thể dùng để luyện đan được @#@#%@^%... 

Gã bán đồ cổ tự biên tự diễn, chém gió đến nổi Tiểu Vũ cũng cảm thấy hoa cả mắt. 

- Thôi đừng quảng cáo nữa, có thể trược tiếp báo giá ra được không? 

Tiểu Vũ không còn nhẫn nại nữa, lên tiếng hỏi. 

- Chỉ cần mười nghìn kim tệ là công tử có thể rinh em nó về! 

Gã bán đồ cổ mỉm cười nói. 

- Thành giao! 

Tiểu Vũ gật gật đầu, giao ra mười nghìn kim tệ sau đó trực tiếp thu vào trong nhẫn trữ vật. 

Sau khi lướt vài vòng vẫn không thấy thứ gì đáng giá hắn cũng rời khỏi Như Mộng Các, tìm một khách sạn ở lại để nghỉ ngơi, vào phòng hắn liền lôi Vạn Thú Lô ra, mở nắp nhìn vào bên trong một chút, liền thấy một ít trận văn được khắc bên trong. 

- Ầy, chiếc dược đỉnh này cũng còn tạm được, ta thấy hình dạng nó cũng khá tốt, về sau làm đồ trang trí xem ra không có chỗ chê! 

Quan sát một chút, hắn vứt Vạn Thú Lô vào trong tháp, sau đó đi tu luyện, thời gian năm ngày nhanh chóng trôi qua, hắn liền rời khỏi khách sạn đi đến Thiên Sơn tửu lâu. 

Lây hoay tìm một lát cuối cùng hắn cũng tìm được chỗ ngồi thích hợp, liền ngồi xuống thưởng thức trà. 

- Trà này cũng tàm tạm, so với trà mà Cơ Nguyệt pha quả thật là còn cách quá xa! 

Đánh giá trà ở nơi này một chút hắn cũng thò đầu ra ngoài cửa sổ mà hóng gió. 

Đợi một lát hắn liền thấy bóng dáng Vu Lão đi lên, sau đó đi về phía hắn, Tiểu Vũ cũng không cảm thấy lạ vì lúc nãy hắn thấy có thần thức quét qua, nên cũng đoán mò là do Vu Lão làm ra. 

- Những dược liệu mà ngươi cần ta đã thu thập đầy đủ! 

Vu Lão mặt mỉm cười nhàn nhạt nói, trong năm ngày này lão phải khổ công thu thập dược liệu, đến nổi phải nhờ người bạn của mình giúp đỡ mới có thể thu thập đầy đủ những thứ này.