- Ài...có lẽ ngươi thích ảo tưởng sức mạnh lắm thì phải!
Tiểu Vũ chỉ biết lắc đầu ngao ngán, bây giờ hắn đang suy nghĩ có phải mình thu nó là ý định sai lầm rồi không.
- Ở trong đây còn ai không chạm vào được, chủ nhân, ngươi nói cho ta biết mà còn né nếu không có ngày ta vào nồi nằm mà không biết tại sao lại vào đó nữa!
Tiểu Bạch ngẩn đầu nhìn sang chủ nhân của mình truyền âm, nó ở trong đây đã biết có nhiều thứ tồn tại quá khủng khiếp nên cũng hơi lo sợ.
- Tạm thời thì chỉ có hai người đó với một đứa bé thôi, nhưng về sau chắc sẽ có thêm đấy! Mà ngươi yên tâm, hai người đó hiền lắm, sẽ không đem ngươi bỏ vào nồi đâu! Ở đây ta chỉ còn lại hơn một ngàn viên yêu hạch cấp hai, ngươi sử dụng đỡ đi về sau ta luyện đan cho ngươi ăn luôn!
Tiểu Vũ vỗ vỗ nhẹ đầu của Tiểu Bạch an ủi, hắn biết nó ở trong đây buồn tẻ nên mới đi kiếm chuyện với người khác nhưng mà lại không thành nên cũng thông cảm cho nó chút, sau đó lấy túi trữ vật đưa cho Tiểu Bạch.
Giải quyết xong chuyện của Tiểu Bạch hắn liền tiến tới tầng hai tìm sư phụ mình đàm đạo một chút cho đỡ buồn, nhưng vừa tới nơi hắn đã thấy bản tôn của mình đang ngồi cùng sư phụ đánh cờ với nhau.
- Sư phụ, người chơi kỳ vậy, nhường ta một trận không được sao, ta đã thua hơn hai ngàn trận rồi mà chưa có một trận thắng nào cả!
Trần Vũ than thở nhìn nước cờ trên bàn mà không biết nên đánh như thế nào.
Mà chuyện này kể ra cũng hài, bình thường hắn đi lấy ngọc giản học phù văn, linh văn, nghiêng cứu pháp thuật,... nhưng rảnh rổi là lên tìm sư phụ mình đánh cờ ăn thua với nhau.
Mà ngặt cái lần nào đánh cũng thua mới đau chứ! Bây giờ hắn có biệt danh mới chính là “Đệ Nhất Thua Cờ” do sư phụ mình đặt cho, chuyện này làm Cơ Nguyệt cười cả buổi.
- Không phải do ta đánh quá hay mà là do ngươi đánh quá tệ mà thôi!
Tháp Lão thản nhiên vuốt râu mỉm cười nhẹ.
- Thôi được, trận này con thua! Thua trận này ta bày trận khác, nếu mà thua tan nát chắc con kiếm trò khác mà chơi mất!
Trần Vũ thở dài quyết định không đánh nữa, dù sao thì hôm nay hắn đã thua tới mười trận rồi.
- Ài...thôi được rồi, trận sau vi sư sẽ nhẹ tay nhường ngươi một trận cho ngươi có chuyện mà đi khoe khoang với vợ mình! Ta khổ quá mà!
Tháp Lão giả vờ than thở, lắc đầu nói.
- Hai người đang đánh cờ à, sao không rủ ta chơi cùng!
Tiểu Vũ tiến đến tìm lấy một chiếc ghế ngồi xuống, mỉm cười nhìn hai người nói.
- Thôi đi ha, ta với ngươi cũng có khác gì nhau đâu, có khi ngươi còn phá kỷ lục thất bại của ta nữa đấy!
Trần Vũ không cho là vậy nên chỉ lắc đầu cười nhạt.
Tiểu Vũ nhìn sang bản tôn của mình, thấy hắn không có chút thay đổi nào cả, làm hắn hơi hiếu kỳ.
- Trần Vũ, ngươi ở trong tháp này lâu như vậy rồi, ít nhất ngươi cũng phải lớn lên một chút hay là già đi một chút chứ, ta ở bên ngoài lâu như vậy thì trong này cũng đã trôi qua nhiều năm lắm rồi nha mà ngươi chả thay đổi gì cả?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ngươi hỏi ta mới để ý đấy, quả thật là ở trong này đã không biết bao nhiêu năm rồi mà ta cũng không có già nha, mà cũng không lớn lên một chút!
Trần Vũ nghe phân thân mình hỏi như vậy thì cũng hơi ngạc nhiên mà nhìn lại thân thể của mình một chút.
- Khà khà! Ngươi đi hỏi hắn chuyện này ư! Chủ nhân của chiếc tháp ở trong đây sẽ không bị thời gian làm cho già đi, tuổi tuy có tăng nhưng cũng như vậy mà thôi, còn chuyện hắn không lớn lên được là do vợ người làm đấy!
Tháp Lão nghe vậy liền cười lớn giải thích cho cả hai cùng nghe.
- Ồ! Ta tưởng sát khí trên người ngươi bớt hẳn rồi chứ, không ngờ vẫn còn như trước!
Trần Vũ nhìn sang phân thân của mình, hắn thấy mấy cái khí màu đỏ đang quấn trên người hắn thì không khỏi ngạc nhiên nói. Tuy hắn đã biến thành người thường nhưng mà vào đây vẫn bị chiếc tháp lôi ra mà thôi.
- Sát khí không dễ tiêu tan như vậy đâu, sát khí hình thành do người chết không cam lòng mà oán niệm lên nếu muốn tan bớt thì ngươi không nên giết chóc nữa, tốt nhất là Hóa Phàm luôn cho nhanh!
Tháp Lão mỉm cười lắc đầu nói.
- Hóa Phàm là sao sư phụ?
Trần Vũ ngạc nhiên lên tiếng, dù sao thì hắn cũng chưa có kinh nghiệm nhiều như sư phụ của mình.
- Hóa Phàm chính là ngươi từ bỏ hết pháp lực, không sử dụng chúng nữa, mà sống một cuộc sống như người bình thường, hằng ngày cảm nhận thiên đạo như vậy sẽ nhanh chóng làm giảm sát khí. Mà ngươi yên tâm, trước khi độ kiếp để phi thăng thì cũng phải Hóa Phàm để thấu hiểu Thiên Đạo mà thôi!
Tháp Lão tay vuốt râu mỉm cười giải thích.
- Có lẽ về sau khi rảnh con sẽ Hóa Phàm thử!
Tiểu Vũ vuốt cằm lẩm bẩm.
Ba người ngồi nói chuyện vừa thưởng thức trà đến gần chiều thì Tiểu Vũ cùng Trần Vũ cũng có ý định rời đi.
- Hẹn sư phụ ngày mai tái chiến!
Trần Vũ hành lễ xong định rời đi nhưng liền sững lại, quay lại nhìn sư phụ của mình, nói:
- Sư phụ, hay là người xuống dùng cơm với chúng con đi, Cơ Nguyệt làm đồ ăn ngon lắm!
- Đúng đó sư phụ, nàng làm rất ngon nha!
Tiểu Vũ cũng phụ họa theo.
- ------------------------------------------
P/s: Xin thiếu một chương nha!