Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 184: Câu tiên đoán kỳ lạ!

Dường như nó đã khởi sinh từ một lúc nào đó rất sớm mà ít khi ta còn nhớ được, để rồi vẫn tiếp tục đeo đuổi ta một cách dai dẳng cho đến tận cuối đời. 

Ta là ai mà đến và đi trong cuộc đời này nhưng không tự biết được nguyên nhân và mục đích? Ta là ai mà từ chỗ không có gì bỗng nhiên hiện hữu như một sinh thể đầy khát vọng? 

Ta là ai mà cuối cùng rồi phải từ bỏ cuộc đời này như một điều tất yếu trong khi vẫn còn tha thiết thương yêu luyến mến? Tại sao ta được sinh ra? Tại sao ta phải chết đi? Tại sao và tại sao... 

Nếu không trả lời những câu hỏi đại loại như trên, sẽ không thể hiểu được ý nghĩa sự hiện hữu của chính mình trong cuộc sống, cũng không thể hiểu được ý nghĩa của những việc mình làm, của những nỗ lực dù là để hướng đến một đời sống cao thượng hay chỉ để bon chen tranh giành một cuộc sống tốt hơn? 

Đang suy nghĩ mê man thì cảnh tượng sương mù trước mắt cũng dần tan biến, hắn lại một lần nữa biến tới một nơi khác. 

Hắn lập tức trừng to mắt, hắn rõ ràng mình đã không còn tại chỗ sương mù nữa, mà là đứng tại phía trên một mảnh thiên địa vô biên vô tận, khắp nơi đều là cây cổ thụ trọc trời, nước từ trên trời chảy xuống nhìn kỳ dị vô cùng. 

Trên trời thì có đám mây ngũ sắc dày đặc che lại, mây mù cuồng cuộn, không gian cũng hơi mờ ảo, toàn bộ hình ảnh cho người ta một loại cảm giác vô tận. 

- Nơi này là nơi nào? Ồ! Ta có thể sử dụng được linh lực! 

Tiểu Vũ mờ mịt thì thào nói, hắn chợt phát hiện lần này mình có thể thôi động linh lực. 

Hắn vội vàng dùng Ngự Phong Thuật bay lên, hướng về phương xa bay đi, ý đồ muốn quan sát nơi này là nơi nào, có người sống hay không, có phải hắn sẽ gặp một người kỳ lạ như ông lão kia hay không. 

Ước chừng bay hơn mười dặm, hắn đột nhiên nhìn thấy một cây đại trụ kết nối thiên địa với nhau, hắn đứng từ xa nhìn lại cứ ngỡ nó là cây trụ chống trời. Mặt ngoài hiện lên kim quang, đến gần xem xét, bên trên lại còn mọc ra lông mao lớn như đại thụ ngàn năm. 

Hắn vô thức nhìn xuống dưới, da đầu kém chút nổ tung, thân hình vội vàng lui nhanh về phía sau. 

Chuyện làm hắn sợ hãi chính là phía dưới đáy đại trụ lại là một bàn chân con người, mà nó tựa như như núi cao, dài ít nhất cũng vài trăm mét. 

- Cái này lại là một cái chân người, đùa sao! 


Tiểu Vũ hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn lại, rõ ràng cũng chỉ có thể nhìn tới đầu gối của cự nhân này mà thôi! Phần còn lại của thân thể đã bị đám mây ngũ sắc bên trên che phủ lại hết, làm lộ ra một khung cảnh quỷ dị. 

- Rốt cuộc cự nhân này cao bao nhiêu, ngàn trượng hay vạn trượng hay là lớn hơn nữa? 

Tiểu Vũ khóe miệng co quắp, miệng há lớn, đủ để nhét một quả trứng gà, vẻ ngạc nhiên trên mặt hắn khó mà tiêu tán nhanh được. 

Cự nhân cao không biết bao nhiêu đứng ở trước mặt hắn, chuyện này đủ sức phá vỡ thế giới quan của hắn. 

Tiểu Vũ không thể nhìn thấy mặt của cự nhân này, thấy cũng chỉ có thể thấy được một chân mà một chân còn lại cũng không biết đang nằm nơi đâu. Đứng trước mặt cự nhân này hắn hoàn toàn không có một chút ý chí chống cự. 

- Cự nhân này... 

Tiểu Vũ trong miệng tự lẩm bẩm, lúc này, hắn bỗng nhiên chú ý tới, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một đạo kim văn, mỗi một chữ to ít nhất cũng hơn trăm mét. 

- Khi ta trở lại, khắp trong tam giới là đời Thượng Ngươn! 

- Đời Thượng Ngươn? Đây là ý gì? 

Hắn nhìn lại cái chân khổng lồ kia thì thấy lần này trên chân hiện lên bốn chứ “Hỗn Độn Thiên Kinh”.

- Đây là có ý gì? Tại sao lại nói như vậy? Nhưng Hỗn Độn Thiên Kinh là công pháp mà ta đang tu luyện, chẳng lẻ người khổng lồ này có liên quan đến ta sao? 

Hàng ngàn câu hỏi như ẩn như hiện bên trong đầu của hắn, nhưng nó chỉ là một ẩn số, không có lời giải đáp. 

Bỗng nhiên có một cơn lốc xoáy cuốn tung hắn ra khỏi thế giới này. 

* * * 


Trong Khai Thiên Tháp! 

Trần Vũ đang nằm trên giường ngủ thì bỗng nhiên ngồi bật dậy, hắn thấy chính mình vừa lạc vào trong một khu rừng đầy sương mù, mà còn gặp một ông lão kỳ lạ nữa, như thế nào mà còn để lại cho hắn hai câu hỏi. 

Rồi còn bị lạc vào một thế giới có cự nhân kỳ lạ kia cũng để lại cho hắn một câu bá đạo và vô cùng khó hiểu, nhưng hắn không biết tất cả những thứ đó đang gợi ý đến chuyện gì! 

- Hai câu thơ đó, cùng với câu nói kia, rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào! Nó đang ám chỉ điều gì? 

Hắn nghĩ mãi mà không ra, tuy hai câu hỏi cùng với câu nói kia xem chừng như không có gì, nhưng đối với hắn nó không đơn giản là như vậy, hắn mơ hồ nhận ra một chút huyền cơ bên trong, mà ông lão đó dường như đang nhắc khéo hắn chuyện gì đó mà hắn không biết! 

Trần Vũ ngồi suy ngẫm một chút thì đột nhiên hắn cảm thấy có cảm giác vô cùng bất an đang hiện diện ngày càng mạnh trong lòng. 

- Hỏi thử một chút vậy, biết đâu có chuyện gì đó không ổn đang xảy ra với mình! 

Quyết định xong, hắn đi đến phòng của vợ mình, đứng ngoài cửa hắn thử gõ cửa vài cái. 

Cốc cốc cốc! 

- Chàng vào đi! 

Cơ Nguyệt thấy Trần Vũ bước vào nhưng mà trên khuôn mặt đang có chút lo lắng, thấy vậy nàng hỏi. 

- Có chuyện gì sao? 

- Ta cũng không rõ lắm, nhưng ta thấy có một cảm giác vô cùng bất an nó đang ngày càng lớn dần! 

Trần Vũ cũng không chần chừ mà nói ra chuyện quan trọng. 

Cơ Nguyệt nghe vậy liền bấm chỉ tay, chưa được năm giây sau, sắc mặt đen xám lại, liền đứng bật dậy, có phần khẳng trương nói: 

- Đúng là có chuyện không ổn với cái phân thân của chàng rồi! 

Nàng lấy Sinh Mệnh Hoa của hắn ra xem, chuyện làm hắn giật mình đã thật sự xảy ra, cây Sinh Mệnh Hoa của hắn đang dần dần chuyển thành màu đen, chuyện này quả thật là rất nghiêm trọng rồi. 

- Vậy chúng ta tiến ra ngoài xem! 

Trần Vũ cảm thấy chuyện này đã bắt đầu nghiêm trọng, hai người liến tiến ra bên ngoài tháp.