Ở những chỗ khuất, bóng đen di chuyển không ngừng, lực lượng bí mật của Liễu gia từng uy chấn Hòa Bình Thành, giờ phút này lại một lần nữa được điều động!
Hơn nữa trong hành động lần này, tất cả những người tham gia, bất kì người nào trong số bọn họ đều vô cùng đáng tin cậy, tuyệt đối trung thành!
Phàm là những kẻ có chút nghi ngờ, tất cả đều bị gạt ra ngoài! Trong quá trình đàm luận vấn để nhại cảm này, mọi chuyện phải tuyệt đối được giữ bí mật, tránh những chuyện phát sinh ngoài ý muốn!
Chuyện này thật sự liên hệ quá lớn, một thiên tài như vậy xuất hiện sẽ kinh động đến rất nhiều người, hắn chỉ sợ để người khác nghe được, ghen ghét sẽ hại cháu mình, nên mới làm như vậy.
Hai đại trưởng lão của Liễu gia cũng bị kinh động đi ra, đi đến trước đại sảnh thấy mọi người đang ngồi trong đó, không khí trở nên nặng nhọc liền biết có chuyện lớn xảy ra.
Hai người liền nhanh chóng tiếng vào bên trong, liền nghe tiếng khanh khách của trẻ con, liền không khỏi nhíu mày.
- Tộc trưởng, chuyện này...
Đại trưởng lão đang hỏi liền bị Liễu Minh Khương ra hiệu đừng nói, làm hắn không khỏi có chút khó chịu, mọi người ở đây không ai nói gì cho bọn họ biết cả, hai người đành ngồi xuống ghế quan sát diễn biến.
- Ha ha, gặp nhau xem như đã là duyên! Xem như chúng ta kết xuống một chỗ thiện duyên đi! Tại đây ta sẽ giúp ngươi khai mở võ mạch, xem như món quà ta tặng Liễu gia vì đã làm phiền!
Giọng non nớt của đứa trẻ vang lên, sau đó mọi người đều thấy đứa bé lấy trong cổ áo mình ra một sợi dây chuyền, trên đó có sỏ một chiếc nhẫn, chỉ thấy đứa bé lắc tay một cái liền có hai bình ngọc xuất hiện.
- Nhẫn trữ vật!
Liễu Mộng Nhiên thất thố lên tiếng, nàng không ngờ chỉ là một đứa bé mà lại mang trên người bảo vật như thế.
Đại Vũ đưa bình ngọc cho Tiểu Vũ, sau đó ngồi xuống tiếp tục thưởng thức trà, ngắm nhìn mọi người xung quanh, xem diễn biến tiếp theo như thế nào.
Ánh mắt mọi người đều chăm chú vào hai chiếc bình ngọc trên tay Tiểu Vũ đang cầm, bọn họ giờ này thật sự quá kích động, đến nổi muốn phát điên lên rồi.
- Đây là nhị phẩm đan dược Tẩy Tủy Đan dùng để khai mở võ mạch dành cho những người có võ mạch cao cấp, nếu dùng nhiều không hại mà càng lợi, có thể giúp tăng đẳng cấp của võ mạch. Còn đây là Tụ Khí Đan, đan này mọi người ai cũng biết, nhưng đây là cực phẩm Tụ Khí Đan chứ không phải hạ phẩm như mọi người thường dùng.
Để hai bình ngọc xuống bàn, mọi người kích động, cha của Liễu Dương Thiên liền cầm một bình ngọc lên mở ra xem, bình vừa mở, mùi thơm đan dược truyền ra, chỉ cần hít vào một chút liền huyết khí sôi sục.
Kế bên Liễu Minh Khương cũng lấy chiếc bình còn lại mở ra, lần này mùi dược liệu nồng nặc truyền ra làm mọi người hít vào một hơi khí lạnh.
Tẩy Tủy Đan, nghe cũng không có nghe qua, mà đan dược loại này lại có thể dễ dàng đem tặng người khác, nếu muốn hạ độc thật không thể vì không ai lại rảnh như vậy, với lại đây còn là ân nhân của cháu gái mình.
Nghĩ đến đây Liễu Minh Khương đã mười phần tin tưởng những lời thiếu niên thần bí này nói.
- Còn lại phải dựa vào ngươi thôi, muốn có võ mạch hay không là tùy ở ngươi!
Tiểu Vũ thản nhiên nói với Liễu Dương Thiên, hắn giúp cũng đã tận tình rồi, không thể giúp thêm được nữa.
- Được ta sẽ thử! Dù sao ta cũng là phế vật, lần này nếu không nắm bắt cơ hội thì đợi đến khi nào?
Liễu Dương Thiên kích động đứng lên lại gần cầm bình đan dược lên chuẩn bị sử dụng.
- Ngươi quyết được như vậy là tốt, tiếp theo phải nhờ Liễu gia cho người giúp công tử luyện hóa đan dược rồi, quá trình này sẽ mất thời gian khá lâu vì hắn đã bỏ qua quá nhiều năm không khai mạch, giúp, ta cũng chỉ giúp được đến đây thôi!
Tiểu Vũ cười nhìn sang tất cả mọi người, sau đó chăm chú nhìn vào đệ đệ Liễu Dương Thiên.
Hai đại trưởng lão của Liễu gia nghe được thiếu niên kia nói như vậy, hắn cũng biết được chuyện sắp xảy ra, bọn họ đều rất kinh hỉ nhìn vào hậu bối của mình.
- Để gia gia giúp con luyện hóa đan dược!
Liễu Minh Khương sắc mặt rất ngưng trọng, liền đi lại ngồi trực tiếp xuống dưới chính sảnh, hiện tại không ai để ý đến mặt mũi cả, đây chính là chuyện quan trọng đến Liễu gia.
Liễu Mộng Nhiên thấy đệ đệ của mình sắp chuẩn bị khai mở võ mạch thì không khỏi siết chặt tay, thập phần lo lắng cho đệ đệ của mình.
Liễu Dương Thiên không chút nào chần chừ, liền lấy Tẩy Tủy Đan ra nuốt vào, sau đó liền ngồi xuống luyện hóa.
Đan dược vừa vào, một cổ dược lực mạnh mẽ truyền ra, gia gia của hắn liền nhanh chóng truyền chân khí vào cháu mình hòa tan dược lực, thúc đẩy dược lực chạy khắp kinh mạch.
Mặt Liễu Dương Thiên liên tục hiện lên các đường kinh mạch màu đỏ như ẩn như hiện dưới da, xung quanh nhiệt lưu cũng nhanh chóng phát ra, làm chính sảnh trở nên nóng nực hơn trước rất nhiều.