Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 137: Niết Bàn Lần Một

P/s: hôm nay dịch sớm một chút nên úp sớm cho mọi người!

- Chân thân có khả năng khống chế phân thân, còn phân thân không thể khống chế chân thân, đây chính là nguyên tắc cơ bản của phân thân.

Cơ Nguyệt mỉm cười nghiêng đầu nói cho Trần Vũ biết, đây chính là điều tất yếu nhất của phân thân, nàng nhìn vào hai người liền rất dễ phân biệt đâu là phân thân đâu là bản tôn.

Vì nàng quan sát thấy bản tôn có ấn ký trên mi tâm, tuy nó không hiện ra nhưng cũng không thoát khỏi nhãn quang của nàng, còn phân thân chỉ là người thường, cũng không có ấn ký trên mi tâm.

- Nàng nói rất đúng ah! Ta không thể khống chế bản tôn (chân thân), nhưng ta và hắn cũng không có phân biệt vì ta là hắn, mà hắn cũng là ta thôi!

Phân thân cười ha hả, sau đó nhìn qua chân thân, nói:

- Ngươi còn bao lâu nữa sẽ tiến vào quá trình niết bàn kia?

- Ha ha, ngươi có vẻ lắm chuyện hơn ta nhỉ. Ta cũng sắp rồi, có lẽ là một chút nữa thôi ta sẽ thành phàm nhân, ha ha, cảm giác trở lại phàm nhân thật khó nói. Ai, về sau phải dựa vào ngươi rồi, Phi Kiếm này ngươi giữ lấy mà sử dụng, trong thời gian này ta chắc chắn không sử dụng được nó rồi!

Trần Vũ gật đầu cười cười, lấy ra Phi Kiếm đưa cho phân thân của mình.

Phân thân không ngần ngại, trực tiếp cầm lấy tay vuốt lên thân kiếm, đồ của chân thân (bản tôn) cũng là đồ của hắn, căn bản không phân ra được, cả hai điều có thể sử dụng như nhau, hắn thở dài một chút, nói:

- Ta lại phải tu luyện lại từ đầu rồi, lần này thật không may mắn chút nào, hiện tại ta chỉ là Hỏa linh căn, lấy hỏa làm gốc mà thôi, tu luyện sẽ có phần chậm chạp đây!

Hỏa linh căn, lấy hỏa làm gốc, nhưng những thuộc tính khác vẫn có thể điều khiển như thường, nhưng tu luyện thì phải dựa vào Hỏa thuộc tính rồi, vì nó nổi trội trong ngũ hành thuộc tính trong cơ thể hắn.

- Ngươi cũng không cần lo lắng, ta lần này cũng không biết mình sẽ niết bàn trong thời gian bao lâu, nếu nhanh như sư phụ nói sẽ là một năm, nếu ta xui xẻo thì có thể là hai hoặc ba năm cũng không chừng, hiện tại ngươi tu luyện lại từ đầu cũng không phải nói là trễ!


Trần Vũ dặn dò phân thân mình mấy câu.

Tiếp đến Trần Vũ cảm thấy trong người mình linh lực đang bị hút nhanh hơn lúc trước gấp đôi, phù văn từ linh lực được đúc kết nhanh chóng hơn, như một sa mạc khô nước, phôi thai Hỗn Độn Dung Lô không ngừng hấp thu.

Cảm thấy không ổn, hắn vội ngồi xuống điều tức tâm thần một chút, chưa đầy năm phút sau, linh lực trong người hắn hòa toàn mất hết.

Bây giờ không khác gì phân thân của mình, hắn liền trở thành phàm nhân, vì linh lực không liên quan đến thể lực của hắn, nên hắn cũng không có biểu hiện gì mệt mỏi, nhưng tinh thần có chút uể ỏa do ngưng luyện phân thân.

- Tiểu Vũ chàng đi vào phòng nghỉ ngơi đi, còn Tiểu phân thân, ngươi cũng nên đi tu luyện đi.

Cơ Nguyệt lên tiếng nhắc nhở hai người, hai người đồng loạt đứng dậy nhìn nhau mỉm cười, sau đó mỗi người một đường mà đi.

Tuy pháp lực hắn mất hết, nhưng trong tháp vẫn bình thường, chỉ cần động tâm liền có thể đi tới, căn bản có pháp lực hay không đều không quan trọng, cũng chính điều này làm hắn ngạc nhiên, liên tục kinh hô “Bảo Bối”

...

Tại tầng hai Tàng Kinh Các, có một thiếu niên mặc hắc bào, nhìn từ xa có thể thấy hắn như đang lục loại gì đó, tay khẽ vuốt mồ hôi trên trán, lẩm bẩm:

- Thật tệ mà, Hỗn Độn Thiên Kinh thì không thể luyện được, nếu không ta cũng như bản tôn chính mình bị niết bàn, đành phải kiếm một môn công pháp khác mới được.

Thiếu niên này không ai khác đó chính là phân thân của Trần Vũ, hắn đã ngồi ở đây hơn một khắc suy nghĩ, hiện tại hắn đang lựa chọn công pháp phù hợp với mình.

- Băng Phong Quyết, cái này hành như không phù hợp với ta lắm, nên chọn thứ khác ah!


- Lôi Đế Quyết, cái này cũng không ổn lắm!

- Băng Long Minh Quyết, cái này không được!

...

- Hỏa Nguyên Quyết! Có lẽ thích hợp với Hỏa linh căn của ta.

Ngồi xuống, hắn bắt thả thần thức vào bên trong ngọc giản để lấy nội dung ra, nhưng tấm ngọc giản không có một chút phản ứng nào với hắn, hiện nó nằm trên tay hắn không khác gì một tấm ngọc bội to lớn.

- Chết tiệt, ta quên mất mình là phàm nhân làm sao sử dụng được ngọc giản này chứ, thật là làm khó ta mà!

Cười thảm, hắn cầm ngọc giản trên tay, thần niệm vừa động liền xuất hiện ngay tại cung điện của Cơ Nguyệt.

Hắn chậm rãi đi vào bên trong, đi đến trước của phòng của nàng, tay còn chưa kịp gõ cửa liền có thanh âm dịu dàng, ngọt ngào vang lên.

- Tiểu phân thân vào đi!

Hắn sờ mũi cười một cái, trong lòng không khỏi thầm nghĩ “Xú lão bà của ta cũng nhanh nhạy lắm, không cần nhìn cũng biết mình là phân thân!”

Bước vào trong liền thấy nàng đang pha trà, tay trắng noãn của nàng duỗi ra cầm ấm lấy trà rót ra một chén để xuống bàn.

Hắn liền không khách khí, cầm chén trà lên uống một cái, miệng không ngừng tấm tắc khen ngon, đây là lần đâu hắn uống được loại trà ngon như thế, trà trên Linh Giới có khác!

- Tiểu phân thân, chàng tìm ta có chuyện gì, sao không ở trên đó tu luyện đi?

Nàng liếc mắt ngang một cái liền biết đây là phân thân của hắn, chuyện này đối với nàng dễ như trở bàn tay.

- Ha ha, cũng không có chuyện gì to tác, ta muốn nhờ nàng lấy nội dung bên trong ra cho ta, hiện tại ta chỉ là phàm nhân nên không thể sử dụng ngọc giản này được!

Trần Vũ gãi đầu cười trừ, không ngờ ngọc giản cũng có điều bất tiện như thế, lúc trước hắn không nghĩ ra, nhưng hiện tại mình đang trong hoàng cảnh này mới thấy thảm.

P/s: Chương kế tiếp -> Chương 137: Cơm Canh Chi Chiến ( 6:30 pm | 03/04/2019)