Lấy được tiền, còn nhân tiện moi thêm vài cái hà bao khác, không khách khí lấy ngân lượng từ trong đó ra bỏ vào của mình, dù sao hắn cũng là trộm của người khác, nàng chỉ là xài giùm …người khác thôi.
Làm xong xuôi, nàng quay lại nhìn nữ nhân lúc nãy đã cứu mình. Nàng ta lại quay lại chỗ cũ, ngồi xuống, ngẩn người.
Phùng Hành dè dặt lại gần, thanh thanh giọng nói: “Cám ơn cô nương về việc lúc nãy.”
Nữ nhân đó vẫn không có phản ứng gì, chỉ ngồi đó, ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng. Phùng Hành thấy vậy, cũng không đê ý thái độ của nàng ta, cao thủ mà, thường không được bình thường, nàng có kinh nghiệm rồi.
Nghĩ nghĩ, cũng không làm phiền người ta nữa, xoay người, tính toán rời đi.
Tiểu Long Nữ ngơ ngẩn ngắm nhìn trời xanh, trong lòng nhớ lại những kí ức tốt đẹp khi còn ở Cổ Mộ với Quá Nhi. Những ngày tháng đó thật sự rất tuyệt, nếu như cả hai mãi mãi cũng không cần ra khỏi Cổ Mộ thì hay biết mấy.
Nếu như chỉ ở trong Cổ Mộ, bọn họ cũng không cần phải để ý đến ánh mắt thế nhân, cứ sống tùy ý tiêu sái theo ý thích, không cần quan tâm cái gì đạo lí luân thường, cũng không ai phản đối việc nàng muốn làm nương tử của Quá Nhi.
Chìm đắm trong những kí ức, nhưng Tiểu Long Nữ vẫn cảnh giới xung quanh. Tiếng bước chân soàn soạt do dẫm lên lá cây, là tiếng bước chân của nữ nhân lúc nãy.
Phùng Hành dè dặt đi đến trước nữ nhân đã cứu mình lúc nãy, đối diện với ánh mắt trong suốt như hồ nước xuân thu, nhưng lại thấp thoáng sự nhớ nhung, đau khổ,…trong trường hợp này, tốt nhất là không nên làm phiền người ta, thế nhưng, nàng cũng không còn cách nào nữa.
-“Vị cô nương này…ta..lạc đường.” – Thấy nữ nhân vẫn cứ nhìn nàng, nhưng lại không nói gì, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh lạnh lùng như cho dù trời có sập xuống, nàng ta vẫn sẽ như vậy.
Phùng Hành nhìn nhìn, sau đó lại dò hỏi: “Có…có thể dẫn ta ra khỏi chỗ này không? Hay là chỉ đường thôi cũng được.”
Người ta vẫn không để ý nàng, thấy vậy, Phùng Hành suy sụp cúi đầu. Ngay lúc nàng nghĩ đến sẽ đi chỗ khác chờ Hoàng Dược Sư đi tìm mình, thì một tiếng nói thanh lãnh, trong trẻo, không mang theo tí cảm xúc nào vang lên.
-“Ta cũng không biết đường.”
Phùng Hành giật mình, quay lại nhìn. Thì ra là không biết đường sao. Vậy thì phải làm thế nào, nàng không biết đường, nếu như đi bậy đi bạ, lỡ càng lạc thì sao. Nghĩ nghĩ một hồi, Phùng Hành quyết định không đi tìm đường, mà ngoan ngoãn ngồi tại chỗ chờ Hoàng Dược Sư đến cứu.
Dù sao, Hoàng Dung người ta cũng có hai con bạch điêu, khi cần, cũng có thể làm như chó cảnh sát mà dùng. Chắc lát nữa, nó cũng “đánh hơi” thấy nàng thôi.
Chọn một gốc cây gần đó, ngồi xuống, dựa lưng vào gốc cây, sau đó lấy túi tiền ra, đếm đếm cho đỡ buồn. Nàng cũng không dám ngồi gần người ta, dù sao cả hai cũng không quen biết. Cũng vì vậy, nàng đã không để ý, cảm xúc của người kia dần dần biến hóa.
Đôi con ngươi không có tiêu cự, cả người như thiếu sức sống, dường như, trên đời không còn gì khiến nàng ta bận tâm nữa.
Đếm đi đếm lại, đếm hết tiền lại xem xem trên người mình có gì quý giá không, đem ra ước lượng một chút, ước lượng xong rất vui vẻ cho hay, nàng cũng là một tiểu phú bà, cả người toàn hàng hiệu.
Tuy không biết đánh giá chất lượng sản phẩm thời nay như thế nào, thế nhưng cảm giác thoải mái khi chạm vào vải này, độ tinh xảo đến từng chi tiết của trâm cài tóc này, đôi hài xinh xinh nhưng mang thoải mái không kém giày thể thao này, đôi hoa tai ngọc lưu ly trong suốt ánh màu xanh phản chiếu dưới ánh mặt trời,…chậc chậc. Cỡ này không phải Chenal cũng là Gucci.
Ngắm chán rồi, lúc này Phùng Hành mới đưa mắt lại chỗ nữ nhân kia.
Úc, trống không. Đi mất rồi. Nàng nhìn nhìn xung quanh, vẫn không tìm thấy bóng dáng của nàng ta, trong lòng đầy cảm khái. Quả nhiên là cao thủ có khác, đi mà không gây tiếng động, khiến cho người ta không thể phát giác.
Nhìn một hồi, đang định quay lại chỗ ngồi, thì một hình ảnh đập vào mắt của nàng. Trên mặt nước của dòng sông cạnh đó, một bóng dáng trắng tinh trôi nổi giữa dòng. Cả người như thoát cả sức lực, túy ý mặt nước vô tình đẩy đi.
Phùng Hành liền hoảng, nhanh chóng chạy lại gần mép sông để nhìn kĩ hơn. Quả nhiên là nàng ta, nhưng vì sao đang yên đang lành lại chơi trò tự tử rồi.
Phùng Hành đoán nàng ta tự tử cũng không phải không có lí do, đối mắt tan rả, lờ đờ như cái xác không hồn. Hơn nữa, nàng ta lợi hại như vậy, không lí gì không thể thoát khỏi dòng sông, đằng này, lại mặc cho dòng nước đưa đẩy, dần dần chìm xuống, thậm chí có va vào đá cũng không có phản ứng. Tình hình này, có muốn nghĩ khác cũng không được.
Dù gì người ta cũng đã từng cứu mạng mình, Phùng Hành liềndùng kĩ thuật đi trên nước không mấy thành thục của mình, đi đến bên cạnh nàng ta. Vừa đi vừa hô lớn:
-“Nè, cô nương, có gì từ từ giải quyết, đừng nghĩ quẩn, phải biết quý trọng sinh mạng mình…”
Phùng Hành vừa vận nội lực chống đỡ đôi chân vừa cố sức khuyên nhủ nàng ta, nàng ta là cao thủ, nếu như nàng ta có thể suy nghĩ thông suốt, thì cũng không cần nàng phải cứu, như vậy, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.
Thế nhưng nói một hồi, người ta cũng không thèm để ý đến nàng. Một lát sau, Phùng Hành không thèm nói nữa, mà cố hết sức đi đến bên người nàng ta.
Mỗi bước đi đối với nàng là vô cùng khó khăn. Dù sao con sông này cũng không yên ắng như hồ nước ở Đào Hoa đảo, nó chẳng những có dòng chảy xiết, mà xung quanh còn có vô vàn đá ngầm nhô lên.
Khi Phùng Hành tân tân khổ khổ, sắp đi đến bên người nữ nhân kia, thì sự cố đã xảy ra. Một tảng đá ngầm ẩn dưới dòng nước xiết, ngay lúc nàng không để ý, đã vô tình vấp phải nó. Phùng Hành bất ngờ té xuống sông.
Dòng nước nhanh chóng bao lấy nàng, chui vào miệng, khoang mũi nàng, lại mạnh mẽ không để cho nàng có cơ hội đứng lên.
Sặc nước, lại thiếu dưỡng khí, Phùng Hành nhanh chóng lâm vào mơ hồ. Trước khi chìm vào hôn mê, Phùng Hành nghĩ.
Từ nay về sau, quyết không làm cái gì mà báo ân nữa, làm một kẻ vô ơn bội nghĩa sẽ sống lâu hơn.
Hoàng Dược Sư.
Xin lỗi.
Ngươi lại phải trải qua cảm giác mất đi thê tử…một lần nữa rồi.
Thật xin lỗi….
_Hết_