Tương truyền trên Đông hải có Đào Hoa Đảo vô cùng mĩ lệ, hoa đào được trồng khắp nơi trên đảo. Đến mùa xuân tháng ba, khi hoa đào đồng loạt nở nô, tạo nên một cảnh sắc tuyệt vời, đẹp như tiên cảnh.
Không ai trong võ lâm mà không biết, đó là nơi ẩn cư của một trong thiên hạ ngũ tuyệt – Đông tà Hoàng Dược Sư.
Hoàng đảo chủ đã dựa vào Bát Trận Đồ để thi pháp, trồng rất nhiều cây đào trên Đào Hoa Đảo, lại thêm vào đó non nước hùng vĩ và trăm hoa đua nở, không những khiến người không hiểu thuật Kỳ Môn Ngũ Hành khó lòng vào đảo mà còn thêm những nguy hiểm rình rập của Đào Hoa Trận.
Người trên đảo hành sự tùy ý, không câu nệ lễ pháp, coi thường ánh mắt thế gian. Các thuộc hạ thường tuân theo lệnh của Hoàng đảo chủ, bắt rất nhiều những kẻ đại gian đại ác, xẻo tai cắt lưỡi, bắt làm nô bộc.
Vì lí do đó, đối với rất nhiều người, Đào Hoa Đảo là nơi cực kỳ nguy hiểm.
*-*
Quách Tĩnh bước vào phòng, nhìn thấy Hoàng Dung đang thu thập hành lí thì bước tới giúp.
Hoàng Dung vui vẻ nhường một phần công việc cho phu quân. Hai người tuy đã thành thân mười mấy năm rồi, nhưng vẫn còn rất ân ái.
Tuy Quách Tĩnh thật thà một chút, nhưng qua sự tôi luyện của thời gian, cũng trở nên thành thục không ít. Người nam nhân này, từ khi thành thân đến giờ, vẫn rất trân trọng nàng, vì vậy Hoàng Dung chưa bao giờ hối hận năm xưa đã gả cho hắn.
Tuy nhiên, cha nàng lại không thích Quách Tĩnh, là Đông Tà, gặp một kẻ vừa thật thà, thích nói chuyện nghĩa khí, còn hay nói lễ giáo trên miệng, sao mà người thích được, nhưng nữ nhi duy nhất của người, lại chỉ thích mỗi hắn ta, người cũng đành chịu.
Nhưng cũng vì chuyện này, Hoàng Dược Sư rất ít khi chịu gặp mặt một nhà bọn họ. Tuy cha cho phép họ sống trên đảo, nhưng cũng chỉ cho phép họ xây một thôn trang ở vùng đất gần biển, chứ không được phép bước vào trung tâm của đảo.
Ngay cả Hoàng Dung cũng không còn được phép bước vào, khu vực trung tâm rộng lớn của đảo, đã được thiết kế bát trận đồ, chỉ vào ngày tết hằng năm hoặc ngày giỗ của nương, cha mới giải trận, cho bọn họ vào cúng bái.
Nghĩ đến đây, Hoàng Dung lại thở dài. Nàng biết cha không hài lòng về phu quân của nàng, cha cho rằng, một kẻ thích nói chuyện nước nhà, nghĩa khí như vậy, sẽ không chăm sóc tốt cho nàng, có lẽ một ngày nào đó, sẽ có những chuyện như đại nghĩa diệt thân xảy ra, vì vậy, cha rất không thích phu quân.
Thế nhưng, nàng yêu Quách Tĩnh, nàng cũng chỉ có thể chống đối cha. Đôi khi nàng nghĩ, nếu nương còn ở trên đời này, có lẽ người có thể khuyên nhủ cha, như vậy, mọi chuyện sẽ tốt hơn. ( Thật ra thì nếu có, người ta cũng không dám khuyên đâu ạ).
Quách Tĩnh để hành lí đã được chuẩn bị qua một bên, bước đến bên thê tử : “Sao vậy, có chuyện gì mà thở dài.”
Hoàng Dung tựa đầu vào ngực phu quân: “Ta đang nghĩ đến cha, sau khi biết chúng ta sắp đi Tương Dương, có vẻ như cha càng bất mãn với chúng ta hơn.”
Quách Tĩnh nghe xong, cũng chỉ có thể thở dài. Nếu thê tử phiền lòng về chuyện có liên quan đến nhạc phụ, hắn cũng chỉ có thể thở dài.
Quách Tĩnh nói với Hoàng Dung: “Lần này đi Tương Dương, là để tập hợp anh hùng trong thiên hạ, cùng nhau góp sức chống lại quân Mông Cổ, đây là lúc để chúng ta đứng ra bảo vệ quốc gia, rồi nhạc phụ sẽ hiểu.”
Hoàng Dung khẽ gật đầu, nhưng trong thâm tâm lại nghĩ, cha thật sự sẽ thông cảm cho bọn họ sao. Nàng biết, cha không muốn bọn họ đi mạo hiểm. Nhưng phu quân của nàng muốn đền đáp nước nhà. Hoàng Dung thở dài, cũng chỉ có thể như vậy.
Lúc này, một tiếng nói thanh thúy vang lên : “Cha, nương, hành lí của chúng con đã sắp xếp xong rồi, chừng nào chúng ta lên đường.”
Chỉ thấy trước mắt là một tiểu cô nương, trông khoảng 15, 16 tuổi, mắt hạnh má đào, làn da trắng nõn mềm mại, dáng người thủy linh xinh xắn, rõ ràng là một tiểu mĩ nhân. Chỉ là trong đôi mắt long lanh kia, không giấu nỗi vẻ kiêu ngạo. Đây là Quách Phù, con gái của Quách Tĩnh và Hoàng Dung.
Theo sau Quách Phù, là hai huynh đệ Võ gia, Đôn Nho và Tu Văn. Tuy hai người niên kỉ chưa lớn nhưng trông cũng khá tuấn tú. Khi vừa bước vào, liền hành lễ với hai người:
-“Sư phụ, sư mẫu.”
Hành lễ xong, hai người liền đứng sau lưng Quách Phù, ánh mắt thỉnh thoảng liếc trộm sư muội của mình.
Quách Phù làm như không để ý đến ánh mắt của hai người kia, nhào vào lòng cha mẹ làm nũng: “Nương, chừng nào chúng ta khởi hành.”
Quách Tĩnh thấy hành động của Quách Phù thì quát lớn: “Lớn rồi còn làm nũng, ra thể thống gì nữa.”
Quách Phù nghe cha quát, chẳng những không sợ mà còn tinh nghịch nói: “Vẫn chưa, con vẫn chưa trưởng thành, nương nói, cho đến khi con thành thân, thì mới được tính là trưởng thành, phải không nương.”
Hoàng Dung yêu thương nựng Quách Phù: “Chưa gì đã nhắc đến chuyện thành thân rồi, sao vậy, có phải là đã để ý ai rồi không.”
Quách Phù đỏ mặt giãy nãy: “Nương này, con không giỡn với người nữa.”
Quách Tĩnh bên cạnh thì cười lớn, càng khiến Quách Phù đỏ mặt hơn, liền không để ý ai, chạy ra khỏi phòng. Hai huynh đệ Võ gia nhanh chóng đuổi theo.
Ở trong phòng, hai người vẫn vì phản ứng của Quách Phù mà cười không ngừng. Quách Tĩnh nhìn Hoàng Dung, nói: “Tinh quái y như nàng lúc xưa.”
Hoàng Dung cũng cười : “Chàng còn nói! Thôi, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm mai là phải đi rồi.”
Nói rồi đứng dậy, chuẩn bị thay y phục đi ngủ. Quách Tĩnh ngồi một lát, cũng đứng dậy đi theo Hoàng Dung.
*-*
Sáng hôm sau, một nhà Quách gia chất hành lí lên thuyền. Khi thuyền sắp rời bến, Hoàng Dung liền quỳ xuống, hô to về phía Đào Hoa Đảo:
-“Cha, nữ nhi đi rồi, người bảo trọng, nhớ giữ gìn sức khỏe !!!”
Phía sau, Quách Tĩnh, Quách Phù và huynh đệ Võ gia cũng quỳ xuống, dập đầu ba cái về phía Đào Hoa Đảo.
Mà người bên trong đảo, từ đầu tới cuối, không hề nói một tiếng nào. Hoàng Dung đành phải thất vọng, đứng lên. Quách Tĩnh và Quách Phù đi đến bên cạnh, không tiếng động an ủi nàng.
Một gian mật thất rộng lớn, không gian khép kín trở nên sáng trưng nhờ những viên dạ minh châu to tướng được khảm trên tường. Bên trong là bộ bàn ghế bằng đá, bàn trang điểm, tủ đựng y phục, giá sách và những vật dụng của nữ nhân.
Moị thứ đều nhìn như mới, có vẻ như chúng thường xuyên được lau chùi, nhưng cũng vì vậy nên không khó để nhận ra việc chúng đã không còn được sử dụng từ lâu.
Ở giữa mật thất là một cây hoa đào nhỏ đang trổ hoa, ở nơi thiếu ánh nắng như thế này mà người trồng còn có thể khiến cho cây nở hoa thì người trồng cây hoa đào này quả là rất tài giỏi.
Dưới cây hoa đào là một cỗ quan tài không nắp làm bằng hàn băng, bên trong có một người nằm, nói đúng hơn là một nữ nhân rất xinh đẹp đang nằm. Tuy đã lâu, nhưng do luôn được đặt trong hàn băng ngàn năm nên nên cơ thể của nàng vẫn như lúc ban đầu.
Làn da nàng như trứng gà vừa bóc vỏ, trắng muốt mà mịn màng, bờ môi chúm chím nhỏ nhắn hơi tái nhợt, mày lá liễu, bên dưới là hàng mi cong, rậm rạp che khuất đôi mắt đen kia, ba ngàn tóc đen được buộc cẩn thận bằng một dây lụa màu hồng phấn, ngoài ra không còn trang sức gì khác.
Hoàng Dược Sư ngắm dung nhan của thê tử mà thất thần. Tuy đã đến tuổi trung niên, nhưng do đặc trưng của võ công của đảo Đào Hoa cộng thêm Hoàng Dược Sư là người sống ẩn cư, không màng thế sự nên bề ngoài của hắn chỉ khoảng 25, 26.
Từ khi Dung Nhi thành thân, không còn ai làm phiền hay khiến hắn bân tâm nữa, nên hắn thường xuyên đến bên cạnh nàng. Vốn định là sau khi Dung Nhi tìm được người đã phó thác suốt đời, hắn có thể buông xuôi mà đi tìm nàng, nhưng ai ngờ, người Dung Nhi lấy lại là Quách Tĩnh.
Hoàng Dược Sư cảm thấy, Quách Tĩnh không phải kẻ đáng tin tưởng. Không phải vì hắn gian trá, xảo quyệt, nếu được như vậy, hắn cũng yên tâm phần nào. Đằng này, Quách Tĩnh quá thật thà, thật thà quá mức cần thiết, còn thích lo chuyện bao đồng, sớm muộn gì cũng khiến Dung Nhi chịu thiệt.
Vì không yên tâm về Quách Tĩnh, nên mãi đến giờ hắn vẫn chưa thể đến bên thê tử, điều này càng khiến thành kiến của Hoàng Dược Sư đối với vợ chồng Quách Tĩnh tăng cao. Bây giờ lại dẫn cả nhà đi Tương Dương, nói là trợ cứu quốc gia, hừ, đúng là ngu xuẩn. Một đứa, hai đứa, đúng là không bớt lo.
Đưa tay cầm lấy bàn tay lạnh như băng của thê tử áp lên má, chỉ có ở bên cạnh nàng, hắn mới cảm thấy như mình đang sống.
Trong lúc Hoàng Dược Sư không để ý, trong không gian tĩnh mịch bắt đầu vang lên từng tiếng động nhỏ, rất nhỏ, đến khó mà nhận ra.
Là một trong thiên hạ ngũ tuyệt, Hoàng Dược Sư rất nhanh cảm nhận được hơi thở của một người xa lạ trong mật thất, rất yếu ớt, nhưng không khó nhận ra. Điều đầu tiên hắn nghĩ trong đầu là: có kẻ xâm nhập.
Tập trung thần lắng nghe tiếng hơi thở để có thể tìm ra kẻ kia. Sau một hồi, đôi mắt Hoàng Dược Sư chuyển về một hướng, mắt trợn lên, trong mắt là sự kinh ngạc, không thể tin, cùng vô vàn sung sướng nhưng lại thêm một chút chần chờ, như sợ mình lầm.
Chỉ thấy Phùng Hành, cơ thể của nàng vẫn không có gì thay đổi, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng nếu quan sát kĩ, sẽ thấy hai cánh mũi của nàng đang dùng một biên độ rất nhỏ phập phồng lên xuống. Trong mật thất yên lặng, tiếng “thình thịch” vang lên nhịp nhàng, chậm rãi, yếu ớt như thể không thể nghe.
Ngọc tiêu trên tay đã rơi xuống từ lúc nào, Hoàng Dược Sư nhanh chóng bế nàng dậy, ôm vào lòng, cảm nhẫn sự thay đổi rất nhỏ trong cơ thể nàng. Hắn ôm lấy nàng, đi ra mật thất, dùng tốc độ nhanh nhất có thể, phi qua rừng đào. Trong đầu ngổn ngang khó tả.
*-*
Phùng Tường Hy, không, bây giờ phải gọi nàng là Phùng Hành, hiện đang nằm bất động trên giường, nhìn chăm chăm trần nhà. Đối với một người vừa tỉnh dậy đã được một soái ca thông báo cho biết: mình là thê tử người ta đấy, con gái cũng đã có rồi đấy, ngay cả cháu ngoại cũng sắp lớn rồi, tương lai gần sẽ được ôm cháu cố ngoại mà nói, nàng cảm thấy, bản thân vẫn khá là bình tĩnh.
Nàng nhớ lúc đó, nàng đã ngây ngốc gật đầu, ngây ngốc để người ta đút cháo cho, ngây ngốc nghe lời nằm ngủ tiếp, đúng kiểu thích nghi với mọi hoàn cảnh.
Phùng Tường Hy từ trước đến giờ luôn là kẻ thích sống an nhàn, không muốn nổi bật. Thân là con tư sinh, mẹ đã nhận tiền bồi thường sau đó quất mông chạy từ tám trăm năm trước. Nhu thuận nhận tiền chu cấp của cha 18 năm trời mà không hề được gặp ông một lần.
Đến khi qua 18 tuổi mới chợt nhận ra, tài sản mà mình được chia cũng chỉ có căn biệt thự mà mình đã sống bấy lâu nay. Nhanh chóng chấp nhận sự thật, cố gắng sống tiếp.Năm nàng 15 tuổi, đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với cổ cầm, thế là mất một phen khóc lóc ỉ ôi, năn nỉ sư phụ hiện giờ của nàng dạy cho.
Vì thế đại học nàng cũng không thi, mà học hết cấp ba liền chuyên tâm học cầm với sư phụ. Chủ yếu là cũng chỉ học được da lông, khi sư phụ đi biểu diễn thì nàng phụ trách bưng trà rót nước là chính, nói trắng ra là sai vặt. Đây chắc là lí do sư phụ nhận nàng.
Thật ra nàng còn hứng thú với tiêu, nhưng với cái đầu có hạn cộng thêm người ta toàn học từ nhỏ, còn nàng thì 15 tuổi mới bắt đầu sờ mó nên sư phụ nàng không cho động vào thứ khác. Trước mắt cứ đem cầm học xong đã. Nhưng mà học tới 23 tuổi, vẫn chỉ có thể bưng trà rót nước, suýt nữa khiến sư phụ phải từ nàng.
Bình yên học cầm với sư phụ, lâu lâu lại đi diễn kiếm ít tiền. Căn biệt thự thì bán đi, mua căn nhà nhỏ hơn, tiền dư thì dùng để mua bất động sản rồi cho thuê, kiếm cũng được kha khá, nói chung là không giàu mấy nhưng cũng không cần lo về tiền bạc. Nàng cũng không có ý định tranh giành tài sản hào môn làm gì, dù gì cũng tranh không nổi.
Tuy cuộc sống trôi qua không mấy đặc sắc, nhưng có thể nói là yên bình, thảnh thơi, nàng vốn không có bất mãn gì về việc này, nhưng vì sao lão thiên gia gia lại cho nàng xuyên không, hơn nữa còn xuyên qua Phùng Hành nữa cơ chứ.
Hồi xưa nàng cũng rất thích coi Anh hùng xạ điêu với Thần điêu đại hiệp, Ỷ Thiên Đồ Long Kí cũng coi sơ sơ, nên nàng rất rõ, Hoàng Dược Sư là kẻ rất yêu thê tử, hơn nữa còn cực bao che khuyết điểm. Nếu như hắn biết nàng không phải Phùng Hành, mà chỉ là một cô hồn dã quỹ chiếm lấy thân thể Phùng Hành, không nghi ngờ gì nữa, trên người nàng chắc chắn sẽ cắm thêm mấy cây phụ cốt châm.
Mấy ngày nay nàng vẫn luôn tỏ vẻ mất trí nhớ, nhu thuận nghe lời, nói ít nghe nhiều, chỉ mong sao không bị phát hiện, nàng còn muốn sống lâu một chút. Lúc trước đọc tiểu thuyết đồng nhân về Hoàng Dược Sư, thấy nữ chính xuyên qua sau đó khiến Hoàng Dược Sư say như điếu đổ, nguyện chỉ yêu mình nàng, Phùng Tường Hy liền không tin.
Nếu Hoàng Dược Sư dễ động lòng như vậy, thì hắn đã không phải cô đơn đến chết (trong tác phẩm gốc). Tình yêu đủ để khiến hắn nguyện chết bên thê tử, nguyện cô đơn đến già, không phải nói đổi là đổi. Vì vậy, cái gì mà khiến Hoàng Dược Sư yêu nhân cách chân thật của mình, sau đó nói cho hắn biết mình không phải Phùng Hành, đợi hắn vì quá yêu mình mà tha thứ, sau đó happy ending gì đó, Phùng Tường Hy nàng cũng không mắc bệnh hoang tưởng.
Mục tiêu của nàng bây giờ là, tận hết sức không để Hoàng Dược Sư nhận ra mình là đồ giả, giấu được bao lâu thì sống lâu bấy nhiêu. Dù sao trong cái thế giới Kim Dung này, chỉ cần Hoàng Dược Sư không muốn giết nàng, chỉ cần hắn còn nhầm nàng thành thê tử của hắn, thì không ai có khả năng động vào nàng được.
Cánh cửa phòng mở ra làm cắt đứt mạch suy nghĩ của Phùng Tường Hy, không, từ bây giờ, nàng sẽ là Phùng Hành. Hoàng Dược Sư tay cầm một bát thuốc đen đen, tay kia cầm một đĩa điểm tâm ngọt đi tới.
Nhìn nàng, mặt không đổi sắc nói:” Uống thuốc!” Sau đó vươn tay đỡ nàng dậy, bắt đầu cầm muỗng đút thuốc cho nàng.
Phùng Hành ngoan ngoãn uống thuốc, vị đắng khiến mặt nàng nhăn lại nhưng vẫn kiên trì nuốt từng muỗng thuốc hắn đưa tới. Nhìn thấy nước mắt nàng đã ứa ra, nhưng vẫn nhu thuận uống tiếp, đôi mắt Hoàng Dược Sư bất giác trở nên mềm mại hơn.
Đút xong, hắn liền cầm một miếng bánh hoa mai, đút cho nàng. Phùng Hành vừa hạnh phúc nhấm nháp bánh hoa mai vừa nghĩ, từ lần đút thuốc đầu tiên, hắn đã chuẩn bị điểm tâm cho nàng rồi, điều này chứng tỏ, “Phùng Hành” cũng sợ đắng, cũng có thói quen ăn đồ ngọt sau khi uống thuốc, nàng phải ghi nhớ mới được.
Hoàng Dược Sư đưa tay bắt mạch cho nàng, so với mấy hôm trước, mạch tượng đã khá hơn, nhưng do cơ thể đã lâu không hoạt động, nên nàng chưa thể cử động được, mấy hôm nữa, hắn sẽ châm cứu, đả thông kinh mạch cho nàng, khi đó, nàng liền có thể hoạt động.
Nhìn gương mặt quen thuộc đang nhìn ngắm hoa đào ngoài cửa sổ, Hoàng Dược Sư đưa tay vuốt tóc nàng, trong lòng đầy thỏa mãn. Nàng đã thật sự về bên cạnh hắn rồi, tuy nàng không còn nhớ gì nữa, nhưng điều đó đã không còn quan trọng, cho dù có kí ức đó hay không, nàng vẫn là nàng, là thê tử của hắn, nữ nhân của hắn.
_Hết_