Biên tập: Tiểu Vô Lại
Dương Tử Nguyên giãy ra khỏi đám ăn mày, dáng vẻ vô cùng chật vật, sắc mặt âm trầm trở lại khách sạn lúc trời đã sắp hoàng hôn, tức điên người chạy lên lầu.
“Ôi chao.” Thanh Liên đang cúi đầu đi tới suýt chút nữa bị gã đụng phải, được Vân Nhiêu kéo sang tránh được, lúc ngẩng đầu lên thì gã tu giả toàn thân dơ bẩn kia đã biến mất trong góc cầu thang.
“Kẻ này thật kỳ quái, không chừng là gã háo sắc ở đâu.” Vân Nhiêu nhéo mũi, quay sang Thanh Liên: “Ngươi không sao chứ?”
“Không, không sao, đa tạ tỷ tỷ.” Sắc mặt Thanh Liên trắng bệch.
“Ban nãy cái tên háo sắc kia sắp đụng phải ngươi, sao ngươi không biết đường né tránh hả? Nếu như ta không ở đây thì phải làm sao?” Vân Nhiêu tiếc hận rèn sắt không thành thép nhìn nhóc đáng thương khóc hu hu trước mặt. (Rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.)
“Ta, ta xin lỗi.” Thanh Liên nắm chặt tay áo rơi lệ: “Ta không chú ý tới…”
“Ngươi đúng là!” Nhìn dáng vẻ người trước mặt, Vân Nhiêu bực bội, sắc mặt khó coi, nàng thật hận bản thân mềm lòng, tiểu bạch liên như vậy nên được dạy bảo mới đúng.
Cảnh Nguyên đứng cạnh vuốt lưng cho Vân Nhiêu, lặng lẽ trừng mắt nhìn nữ nhân kia.
Lúc Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc trở lại khách sạn, Vân Nhiêu đã đuổi Thanh Liên trở về phòng, nàng ngồi ở đại sảnh lầu hai bỏ một miếng bánh ngọt vào trong miệng, thỉnh thoảng Cảnh Nguyên lại đưa cho nàng một chén trà, ánh mắt ngập tràn nhu tình.
Tầm mắt Thẩm Trì dừng một lát trên hai người họ, trực tiếp đi lên lầu.
“Tiểu sư thúc! Vô Hoặc sư thúc!”
“Hả?” Thẩm Trì dừng bước, bàn tay khẽ vịn lên lan can, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Nhiêu.
Ráng chiều đỏ rực rọi vào từ cửa sổ khách sạn, vừa vặn chiếu lên lưng Thẩm Trì, lúc hắn nghiêng đầu, nửa bên mặt bị ánh nắng chiều chiếu sáng, ngay cả hai tròng mắt luôn luôn đen nhánh cũng giống như hào quang rực rỡ sáng chói, trái tim Vân Nhiêu bỗng đập mạnh, rồi luyến tiếc dời mắt.
Nhưng chỉ trong chớp mắt tiếp theo, ánh mắt Vân Nhiêu tối sầm lại, nàng bị một bàn tay lớn che khuất tầm nhìn, hơi thở gần sát bên tai khiến lỗ tai nàng thoáng đỏ lên.
Giọng nói hờn tủi của Cảnh Nguyên vang lên bên tai nàng: “A Nhiêu, ta không đẹp sao? Vì sao cô cứ nhìn chằm chằm tiểu sư thúc?”
Vân Nhiêu trầm mặc một lát: “… Nói chuyện tử tế.” Còn dụ dỗ như vậy nàng sẽ không nhịn được.
Đại đa số lực chú ý của các khách nhân trong sảnh vốn đặt lên người Vân Nhiêu, phần lớn các tu giả lui tới lầu này đều vì nàng. Họ tới thành Trú Hạ phần đông để tham gia hội đấu giá, trong đó không thiếu con cháu thế gia lắm tiền nhiều của, ban đầu thấy Vân Nhiêu xinh đẹp cũng có chút ngứa ngáy trong lòng, nhưng ngại vì vừa nãy Cảnh Nguyên tận lực phóng ra uy thế không thể nhúc nhích, mà lúc này trông thấy Thẩm Trì rốt cục không kiềm chế nổi nữa.
Thản nhiên nhìn lướt qua mấy tên tu giả có ánh mắt vô cùng trắng trợn, khóe môi Thẩm Trì hơi nhếch lên, gã tu giả Chấp Phù tông ban nãy quá muốn ăn đòn rồi.
“Mỹ nhân nhìn ta.” Một gã tu giả mặt tròn trán rộng ngồi trong góc đang bưng đôi gò má đỏ bừng, trong mắt tràn đầy si mê, lập tức quay sang tu giả bên cạnh: “Tiểu sư đệ, sao ngươi không kích động chút nào vậy?”
Tu giả ngồi cùng bàn với gã không để ý chút nào, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi bước tới nghênh đón Thẩm Trì, gã tu giả nhất thời kinh ngạc, vội vàng đuổi theo, gã cũng không quên nam tử khí thế ở sau lưng mỹ nhân, nếu như tiểu sư đệ không có chừng mực bị đánh thì phải làm sao?
Thẩm Trì lướt qua Cảnh Nguyên vừa gửi cho hắn ánh mắt cảnh giác, gật đầu với y, đúng lúc Thẩm Vô Hoặc đẩy chén nước trà mới rót đến bên tay hắn, lại nhìn sang Vân Nhiêu: “Sư điệt có chuyện gì?”
Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Vô Hoặc, Vân Nhiêu lập tức hoàn hồn, lỗ tai vẫn còn ửng hồng trừng mắt với Cảnh Nguyên, lại ân cần đẩy bánh ngọt tinh tế đến trước mặt hai người: “Đây là bánh ngọt chiêu bài của Kình Vân Lâu, ăn rất ngon, hai vị sư thúc nếm thử.” Dừng một lát, lại nói tiếp: “Tiểu sư thúc, nghe nói mấy ngày nữa có hội đấu giá, ngươi muốn tham gia không?” Ý kiến của Thẩm Vô Hoặc đã bị Vân Nhiêu xem nhẹ, qua những ngày này quan sát, nàng xem như đã hiểu, chỉ cần là chuyện Thẩm Trì đồng ý, Thẩm Vô Hoặc tuyệt đối không thể phản đối.
Thẩm Trì xoay nắp chén trà một vòng, hỏi ngược lại: “Ngươi muốn đi?”
“Ừm!” Vân Nhiêu gật mạnh đầu, trong mắt tràn đầy chờ mong: “Nghe nói ở đó vô số kỳ trân dị bảo, ta muốn đi mở mang tầm mắt.”
“Ừ, dù sao cũng không trở về tông gấp, muốn đi thì đi.” Thẩm Trì vân vê ấn đường, cuối cùng có hơi mệt mỏi: “Ta về phòng trước.”
“Vô Trì đạo hữu?”
Thẩm Trì chưa đi được mấy bước đã bị một thanh niên thanh tú gọi lại.
Thẩm Trì xoay người, dưới tầm mắt hồi hộp của thanh niên kia, đáp: “Lăng đạo hữu, đã lâu không gặp.”
Thấy Thẩm Trì nhận ra mình, Lăng Cốc Diệc chợt thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thực lần đầu Lăng Cốc Diệc trông thấy cũng không nhận ngay ra Thẩm Trì, mà là Thẩm Vô Hoặc đứng bên cạnh Thẩm Trì, so với đại hội tu giả năm đó, Thẩm Vô Hoặc cũng không thay đổi bao nhiêu, ngược lại Thẩm Trì thay đổi khá nhiều. Ngũ quan trong trí nhớ có phần nhu hòa đã trở nên góc cạnh rõ ràng, hoàn toàn trút bỏ vẻ thiếu niên ngây ngô, y tin tưởng chỉ cần một ánh mắt của Thẩm Trì, nhất định sẽ có vô số người nguyện ý xông pha khói lửa vì hắn.
Hít một hơi thật sâu, Lăng Cốc Diệc mím môi cười ngượng ngùng: “Đã lâu không gặp.”
Đến bây giờ còn chưa nhập ma, Thẩm Trì liếc mắt nhìn tu giả mặt tròn trán rộng bên cạnh Lăng Cốc Diệc, lại thoáng nhìn tiểu giao long đang cuốn trên cổ tay y, khóe môi nở nụ cười: “Ngày khác nói chuyện tiếp.”
“Được, được.”
Thấy bóng dáng hai người biến mất trong góc cầu thang, tu giả bên cạnh Lăng Cốc Diệc vẫn chưa từng mở miệng rốt cục hoàn hồn, vẻ mặt không thể tin nổi, lắp bắp hỏi: “Tiểu, tiểu sư đệ, ngươi biết vị mỹ nhân kia?”
“Ừ, hắn là ân nhân của ta.” Nói đến điều này, vẻ mặt Lăng Cốc Diệc nhu hòa, dịu dàng vuốt ve tiểu giao long trên cổ tay.
“Tiểu Nguyên, thanh niên xinh đẹp kia sẽ không mến mộ tiểu sư thúc chứ?” Hai người Ngự Thú tông đi rồi, Vân Nhiêu kéo Cảnh Nguyên lại, thấp giọng hỏi: “Đúng là hiếm thấy sắc mặt tiểu sư thúc ôn hòa với người nào như thế, hơn nữa ngươi nghe y nói không? Y nói tiểu sư thúc là ân nhân của y, không phải là y muốn lấy thân báo đáp đấy chứ?! Vô Hoặc sư thúc phải làm sao đây?”
“… Đừng suy nghĩ nhiều.” Cảnh Nguyên xoa đầu Vân Nhiêu: “Ta thấy ánh mắt y nhìn tiểu sư thúc rất trong sạch, không giống như có tâm tư về phương diện kia.”
Vân Nhiêu lại trừng mắt nhìn Cảnh Nguyên: “Đó là tiểu sư thúc của ta, ngươi gọi theo làm gì?”
Gian phòng hai người ở tầng năm, cơn buồn ngủ đột ngột kéo đến khiến đầu óc Thẩm Trì loạn như hồ dán, lúc đi tới lầu bốn, Thẩm Vô Hoặc vốn im lặng đi theo sau Thẩm Trì đột nhiên kéo tay hắn lại.
Thẩm Trì chỉ cảm thấy cánh tay bị nắm chặt, sau đó toàn thân rơi vào trong lòng Thẩm Vô Hoặc, lưng dán lên lồng ngực nóng bỏng của y, Thẩm Trì chớp chớp mắt, dường như vẫn còn mê man.
Trông thấy vẻ mặt Thẩm Trì, thần sắc Thẩm Vô Hoặc không thay đổi, trong mắt xẹt qua ý cười, y đưa tay xoa nhẹ lên đôi mắt Thẩm Trì đang gắng gượng mở ra, giọng nói dịu dàng: “Mệt thì ngủ đi, ta trông cho em.”
Trong lúc bất tri bất giác, Thẩm Trì đã sớm quen với hơi thở của Thẩm Vô Hoặc, hơn nữa cũng thực sự không chịu nổi, nhắm mắt lại thiếp đi.
Ôm lấy người trong lòng, Thẩm Vô Hoặc nhìn sang nữ nhân đang ngồi dưới đất há hốc miệng nhưng lại không nói ra lời, trong mắt lộ ra sát ý lạnh như băng.
Ban nãy nếu không phải y phản ứng nhanh, Tiểu Trì đã bị nữ nhân này đụng phải.
“Bắt kịp.”
Đôi mắt Thanh Liên rưng rưng, sắc mặt trắng bệch, nhắm mắt đi theo sau Thẩm Vô Hoặc, ánh mắt vẫn thi thoảng nhìn về phía Thẩm Trì bị y ôm trong lồng ngực.
Thẩm Vô Hoặc cẩn thận đặt Thẩm Trì lên giường, chu đáo cởi áo khoác với giầy cho hắn, kéo chăn lên, lại nhìn hắn một lúc mới ra khỏi gian trong. Y nhìn về phía Thanh Liên đang cúi đầu, giọng nói lạnh lẽo: “Nói đi, mục đích của ngươi.”
“Ta, tiểu nữ chỉ ngưỡng mộ ân công.” Thanh Liên nước mắt dàn dụa, “Hôm nay đi ra ngoài suýt nữa ta bị gã háo sắc đùa giỡn, Thanh Liên hơi sợ, lúc trông thấy công tử mới có chút không cầm lòng nổi.” Nói xong thân thể nàng khẽ run rẩy, dáng vẻ y như bị hù dọa.
“Phải không?” Thẩm Vô Hoặc bất động, liếc nhìn con dao găm được tẩm độc trên mặt đất.
“Con dao này là vật Thanh Liên vẫn mang theo người để phòng thân, xin đại nhân minh xét, Thanh Liên tuyệt đối không có tâm hại người, đại ân đại đức của ân công đối với Thanh Liên, Thanh Liên suốt đời khó quên.” Thanh Liên cúi dập đầu, sống lưng gầy yếu run rẩy.
Thanh Liên đang định chứng tỏ cõi lòng, đột nhiên bị một bàn tay nắm yết hầu, không thể không ngẩng đầu đối diện với Thẩm Vô Hoặc, lại phát hiện trong đôi mắt kia ngập tràn lạnh giá, giống như nàng chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
“Thánh nữ, à không, thánh tử.” Giọng nói Thẩm Vô Hoặc lạnh lẽo, bàn tay siết chặt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bóp nát cổ họng yếu ớt của đối phương. “Mạng của ngươi cùng nhiếp hồn châu, cái nào quan trọng?”
Sắc mặt Thanh Liên trắng nhợt, y chẳng thể nghĩ ra, bản thân tính kế tỉ mỉ thì ra chỉ là trò khôi hài, bao gồm cả thân phận, cư nhiên đều bị Thẩm Vô Hoặc nhìn thấu. Không, nhìn thấu y có lẽ còn có cả người kia, Thanh Liên nhìn vào gian trong, trong lòng vô cùng phức tạp, y hít sâu một hơi, âm thanh phát ra trong cổ họng không còn là giọng thiếu nữ dịu dàng, mà là giọng nam trầm hơi khàn khàn: “Ngươi muốn thế nào?”
“Nhiếp hồn châu.” Thẩm Vô Hoặc nói, “Chúng ta còn dừng lại ở đây mười ngày.”
Nhiếp hồn châu chính là vật quý nhất của ma tu, do các đời Ma tôn tự mình cất giữ trong Ma cung, chỉ có Ma tôn và thánh tử mới có thể tới gần, Thẩm Trì chứa chấp y cũng do chủ ý này.
Giãy dụa hồi lâu, Thanh Liên thoáng nhìn vào gian trong, cuối cùng hạ quyết tâm, nuốt xuống đan dược trong tay Thẩm Vô Hoặc, sắc mặt y trắng bệch, đứng dậy đi ra ngoài cửa: “Là ta tính kế thua một nước, trong vòng mười ngày, ta sẽ đem nhiếp hồn châu tới cho các ngươi.”
Thẩm Vô Hoặc cũng không cản Thanh Liên, để mặc y đẩy cửa rời đi.
Lúc Thẩm Trì tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Vô Hoặc quả thực trông cho hắn như lời y nói. Thẩm Trì hơi híp mắt nhìn Thẩm Vô Hoặc, đúng lúc trông thấy tình ý nồng nàn còn chưa kịp che giấu trong mắt y, nhưng chỉ chớp mắt tiếp theo, cặp mắt kia đã khôi phục vẻ lạnh tanh như mọi lần.
“Tỉnh rồi.” Giọng nói Thẩm Vô Hoặc không chút khác thường.
“Ừ.” Thẩm Trì ngồi dậy. “Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Không lâu, năm canh giờ.” Ánh mắt Thẩm Vô Hoặc dừng lại trên người Thẩm Trì: “Nước nóng ở trong thùng tắm, đi tắm đi.” Y thoáng ngưng lại, rồi nói tiếp: “Tên thánh tử ma tu kia đã đi rồi, ta sai y đi lấy nhiếp hồn châu.”
“Tốt, đa tạ đại ca.” Thẩm Trì đáp, sau đó vén chăn lên, chậm rãi dẫm lên mặt đất.
Thẩm Trì cũng không mang giầy, hai chân dẫm xuống đất, dưới ống quần lộ ra nửa mu bàn chân, ngón chân trắng muốt như ngọc, xếp thành hình cung xinh đẹp, móng chân màu hồng nhạt cắt sửa gọn gàng đều đặn, có thể mơ hồ trông thấy mạch máu màu xanh hơi nổi lên trên mu bàn chân.
Thẩm Vô Hoặc hít vào một hơi khí lạnh: “Ta có chút việc, đi ra ngoài một chuyến.”
Nhìn cánh cửa vội vã khép lại, Thẩm Trì nhíu mày.
Chuyện về Thanh Liên Thẩm Trì cũng không khó hiểu, từ ngay lần gặp đầu tiên hắn đã nhận ra người nọ chính là thánh tử ma tu, chẳng qua do y hóa trang khá hay ho, hơn nữa lại có tác dụng nên mới giữ lại bên người. Bây giờ nếu đã tới thành Trú Hạ, đại bản doanh ma tu lại ở gần đây, cũng đến lúc y phát huy công dụng rồi.
Về việc Thẩm Vô Hoặc hiểu rõ ý nghĩ của hắn, mặc dù Thẩm Trì hơi kinh ngạc, song hắn thấy cảm giác này cũng không tồi.
— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Thanh Liên: Ta là em gái có JJ bự đây! Sợ không!
Thẩm Vô Hoặc: Chân Tiểu Trì thật đẹp, muốn hôn nhẹ QAQ nhưng sợ bị Tiểu Trì đánh.
— ♥ —
Thẩm huynh từ ‘tra công’ chuyển thành trung khuyển:v
Thanh Liên đã giật giải diễn viên phụ xuất sắc nhất truyện, từ giờ sẽ trở lại thành anh trai, không cosplay em gái nữa.