Biên tập: Tiểu Vô Lại
Ra khỏi rừng rậm, trước mắt lại sáng sủa thông suốt.
Một dòng sông rộng ba trượng uốn khúc chảy qua, nước sông cách bờ chừng hơn hai trượng, róc rách vòng quanh tháp truyền thừa.
Sông này tên Mặc Hà, là con sông bảo vệ tháp truyền thừa, không giống với những con sông bình thường khác, hễ kẻ nào có mưu đồ mà vượt qua sông sẽ bị rơi vào lòng sông, thân tử đạo tiêu.
Tháp truyền thừa đứng cao lớn vững chãi bên sông, khí thế kia khiến người ta vừa thấy đã khiếp sợ.
Lúc này bên bờ sông đã có lác đác tu giả nghỉ chân đứng chờ nơi truyền thừa mở ra, có điều giữa các môn phái đều có một khoảng cách, mỗi người đều cảnh giác. Trông thấy người tới là Thừa Kiếm tông, họ lặng lẽ buông lỏng vũ khí đang siết chặt trong tay.
Một cục đá rơi tõm vào lòng sông, nước sông vốn trong veo tan ra một màu đen, cục đá kia liền biến mất hoàn toàn trong nháy mắt.
Vân Nhiêu sợ run người, có chút kinh hãi liếc nhìn cục đá Thẩm Vô Hoặc ném ra: “Con sông này thật là đáng sợ.” Sau đó nàng lập tức rời mắt khỏi dòng sông, nhìn xung quanh hướng rừng rậm vài lần: “Vì sao tiểu sư thúc còn chưa tới?”
Thẩm Vô Hoặc cũng nhìn về phía rừng rậm một lát, đáp: “Nhanh thôi.”
Chờ đến nửa đêm, đa số tu giả đều đã chạy tới, tu giả mỗi môn phái đều rất khách khí nhưng không ai mở miệng bàn tán về thu hoạch trong bí cảnh, đều rất tự mình cảnh giác.
Vân Dục kiểm lại nhân số, sau đó truyền âm với Thẩm Vô Hoặc: “150 đệ tử tông ta đã tới hơn 130 người, xác nhận mười một người đã ngã xuống, ngoại trừ tiểu sư thúc thì toàn bộ đã đến đông đủ.”
Lúc này thời gian đến lúc nơi truyền thừa mở ra chỉ còn hai canh giờ.
Thẩm Vô Hoặc gật đầu, thần sắc không có nửa điểm hoang mang âu lo, khiến các đệ tử vốn sốt ruột thay cho Thẩm Trì cũng an tâm hơn.
Các đệ tử Chấp Phù tông tu tập ở chỗ không xa Thừa Kiếm tông, vừa vặn có thể trông thấy người đứng đầu nhóm đệ tử Thừa Kiếm tông.
Trần Lục đang bận rộn băng bó vết thương trên vai cho Tần Mạnh, thấy vết thương vẫn còn rơm rớm máu liền cau mày: “Đại sư huynh, thương tích của ngươi đã qua mấy ngày mà sao vẫn không khá hơn chút nào nhỉ?”
Một lúc sau vẫn không nghe thấy Tần Mạnh trả lời, Trần Lục ngẩng đầu nhìn y, đã thấy hai mắt Tần Mạnh đang nhìn thẳng về phía đội ngũ Thừa Kiếm tông, tựa hồ đang thất thần, vẻ mặt tên mập nhất thời có chút căng thẳng: “Đại sư huynh?”
Tần Mạnh bỗng hoàn hồn, hai mắt nhìn Trần Lục chăm chú, một lát sau mới khôi phục khuôn mặt tươi cười: “Trần sư đệ, có chuyện gì?”
“Sư huynh ngươi đang nhìn cái gì mà mê mẩn thế?” Trần Lục nhìn về phía Thừa Kiếm tông bĩu môi, chế nhạo nói: “Đệ nhất mỹ nhân còn chưa tới, không phải sư huynh lo lắng cho hắn chứ?”
“Chớ nói bậy, ta chỉ thấy Thừa Kiếm tông thương vong ít vậy, lại nghĩ đến trăm người tông ta thế mà mất đi ba bốn phần mười, thực sự có hơi thất thần.” Nói xong Tần Mạnh kéo y phục trên vai lên, sắc mặt vẫn bình thường ngồi xuống điều tức.
Thẩm Trì câu được câu không đùa giỡn với Chấp Ảnh đang nằm úp trên bờ vai, Chấp Ảnh phối hợp vẫy đuôi dùng móng vuốt chộp lấy ngọn cỏ đang ve vẩy, hắn bước đi không nhanh không chậm, Nguyên Vu theo sát phía sau, vẻ mặt có hơi gấp gáp: “Tiểu Trì, còn có hai canh giờ nữa tháp truyền thừa sẽ mở ra, nếu như bỏ lỡ thì khả năng cuộc đời này sẽ không còn cơ hội thứ hai.”
“Hai canh giờ.” Thẩm Trì giương mắt thoáng nhìn đỉnh tháp trong bóng đêm, quay đầu lại mỉm cười với Nguyên Vu: “Dì nhỏ không cần sốt ruột, theo tốc độ hiện tại của chúng ta vừa vặn có thể đến kịp.”
Nguyên Vu hiển nhiên không tin, cũng quay sang nhìn hắn, trong lòng càng sốt ruột: “Từ đây qua đó còn tận mấy ngàn dặm, lại không thể ngự không, sao có thể tới kịp? Cho dù có thể ngự không, dựa vào tu vi Kim đan trung kỳ của ta bay đến cũng phải mất một canh giờ.”
Thẩm Trì phớt lờ nghi ngờ của nàng, mỉm cười thần bí, thuận tay ném đi cọng cỏ xanh trong tay, hạ giọng nói: “Đi thôi.”
Lời còn chưa dứt, con mèo trắng vốn nằm trên vai hắn đã hóa thành một tia chớp biến mất ở trong rừng rậm trước mặt.
Thẩm Trì tìm một vùng đất rộng rãi tương đối bằng phẳng, cầm kiếm vẽ lên mặt đất một hồi, sau đó lui về phía sau đứng ngoài vòng tròn, ném vào trong trận mấy viên linh thạch, một tia bạch quang rực rỡ thoáng chốc bao phủ lại phạm vi nhỏ hẹp này.
“Tiểu Trì, đây là…” Nguyên Vu nhìn động tác của Thẩm Trì, khuôn mặt tỏ vẻ khó hiểu.
Thẩm Trì đáp: “Đây là Thiên võng trận.”
Thiên võng trận là một trong những pháp trận tu giả thường dùng để bắt lấy yêu thú, Nguyên Vu gật đầu, trong lòng nghĩ có lẽ Thẩm Trì muốn dùng yêu thú thay cho đi bộ, bỗng nghi ngờ hỏi: “Nhưng ngươi không phải là kiếm tu sao? Sao lại biết về trận pháp?”
Thẩm Trì mỉm cười đáp: “Nghe nói thịt yêu thú rất ngon miệng, trong yêu đan dồi dào linh khí, rất hữu ích cho tu hành. Những lúc rảnh rỗi ta cũng học vài phương pháp bày binh bố trận, có điều chỉ nghiên cứu trong thời gian ngắn ngủi nên mới là khuôn sáo rỗng thôi, lát nữa nếu trận pháp bị phá vỡ còn phải dựa vào dì nhỏ xuất thủ tương trợ đấy.”
Pháp bảo của Nguyên Vu là một cây roi da bảo khí thượng phẩm màu xanh đậm được nàng cầm trong tay, thật ra càng khiến nàng thêm vẻ oai hùng, nàng quay đầu lại nhìn Thẩm Trì: “Được rồi, Tiểu Trì, dì nhỏ còn chưa hỏi ngươi, thời gian ngươi tu hành ngắn như vậy mà sao tu vi lại tăng nhanh như thế?”
“Sư tôn ta chính là trưởng lão Thừa Kiếm tông, có y chăm sóc, tu vi mới tăng lên nhanh chóng như vậy.”
“Xin hỏi sư tôn ngươi là người nào?”
“Minh Lệ.”
Nghe Thẩm Trì nói vậy, Nguyên Vu âm thầm hít vào một hơi, tiếng tăm của Minh Lệ đương nhiên nàng đã nghe qua, không ngờ Thẩm Trì lại là đồ đệ của y, chẳng qua điều này cũng dễ hiểu, hiện tại Thẩm Trì mới có mười mấy tuổi, làm sao có thể dựa vào chính mình tu hành đến Kim đan trung kỳ, tất nhiên phải có linh đan thần dược tương trợ.
Nghĩ thế, trong mắt nàng không khỏi xẹt qua một tia khinh thường cùng hãnh diện, nhưng giọng nói vẫn mang theo vẻ lo âu: “Sử dụng linh dược tất nhiên tu vi tăng nhanh, nhưng lại dễ khiến căn cơ bất ổn, về sau Tiểu Trì vẫn nên dùng ít thôi.”
Tất nhiên Thẩm Trì thấy được thần sắc trên mặt Nguyên Vu, trong lòng biết mục đích đã sắp đạt được, chắp tay nói cảm ơn: “Đa tạ dì nhỏ quan tâm.”
Thông hành lệnh mật cảnh của Nguyên Vu là do xin được từ trong tay một vị sư huynh cùng tông, nàng không tham gia đại hội tu giả nên không biết biểu hiện của Thẩm Trì trong đại hội, hơn nữa đoạn đường này vận khí hai người vô cùng tốt, đều gặp phải những yêu thú bình thường tu vi không cao, Thẩm Trì vẫn chưa chân chính động thủ. Ban đầu nàng vốn nghi ngờ thực lực của Thẩm Trì, bây giờ nghe hắn nói vậy càng tin tưởng hắn chỉ được cái mẽ ngoài.
Tâm tư nảy sinh từ ngay lúc đầu gặp Thẩm Trì càng thêm trỗi dậy, mà bây giờ chính là cơ hội tốt nhất.
Có điều, trước đó nàng vẫn cần xác nhận một việc.
Rừng rậm đêm khuya vắng vẻ không tiếng động, lúc này ngay cả một cơn gió cũng không có.
“Tiểu Trì.” Nguyên Vu nhìn về phía Chấp Ảnh biến mất ban nãy, khẽ cất giọng gọi.
“Dạ?” Thẩm Trì đáp lại có chút hờ hững.
“Trước lúc mẹ ngươi ra đi có lưu lại vật gì cho ngươi không?”
Thẩm Trì liếc nhìn Nguyên Vu, vờ tỏ thái độ hiếu kỳ: “Sao dì nhỏ lại hỏi chuyện này?”
Lúc Thẩm Trì nhìn qua, trong lòng Nguyên Vu hơi run rẩy, suýt chút nữa tưởng mình đã bị nhìn thấu, có điều ngẫm lại mấy ngày nay mặc dù biểu hiện của Thẩm Trì thành thục hơn một chút so với bạn cùng lứa, luôn nhờ cậy nàng làm việc này nọ, nhưng không mảy may hoài nghi thân phận của nàng. Mỗi khi nàng nhắc đến Trì Nguyên Gia trong mắt hắn chan chứa vẻ ngưỡng mộ không phải làm bộ, nghiễm nhiên chỉ là một thiếu niên nhớ thương mẫu thân bình thường.
Nghĩ đến đây, Nguyên Vu thầm nói mình cả nghĩ quá rồi, khẩu khí nặng nề hơn: “Haiz, tỷ tỷ với ta là chị em thâm tình, nàng rời đi cũng không để lại cho ta mảy may tưởng niệm.” Nói đến đây, giọng nói Nguyên Vu có chút nghẹn ngào: “Tiểu Trì yên tâm, ta chỉ muốn nhìn thấy kỷ vật tỷ tỷ đã từng dùng, thấy vật nhớ người một lúc, nếu ngươi không bằng lòng cũng không sao.”
Thẩm Trì giống như có chút do dự, hồi lâu mới nói: “Trước khi mẫu thân lâm chung quả thực có để lại cho ta một vật, chính là một chiếc vòng ngọc mặc sắc không rõ phẩm giá.”
“Ở đâu?” Nguyên Vu vội hỏi, sau đó dường như ý thức được giọng nói của mình hơi kích động, vội vã áp chế vui mừng hân hoan trong lòng, hai mắt rưng rưng nhìn Thẩm Trì.
Thẩm Trì giơ tay vén tay áo lên, lộ ra chiếc vòng ngọc mặc sắc trên cổ tay, hắn tiến lên phía trước đưa tay ra ý bảo cho Nguyên Vu xem.
Thấy dáng vẻ Thẩm Trì không phòng bị chút nào, ánh mắt Nguyên Vu hung ác, thầm nghĩ đúng là ngây thơ, nàng phi thân nhảy lên mấy bước, chiếc roi da vốn cầm trên tay lúc này đang quăng về phía cổ Thẩm Trì.
Trên roi da bảo khí thượng phẩm hiện lên thanh quang, mang theo uy thế của tu giả Kim đan trung kỳ, nếu như một chiêu này thực sự đánh trúng nhất định có thể cắt đứt đầu Thẩm Trì xuống.
Lúc Nguyên Vu gần như sắp đắc thủ, Thẩm Trì tựa như bị giật mình gian nan lui về phía sau một bước, bị roi da đánh trúng vào ngực, nhất thời phun ra một búng máu té ngã xuống đất, hắn ho khan vội vã hoảng sợ kêu lên: “Dì nhỏ, ngươi làm gì vậy?”
Lúc đầu thấy chưa trực tiếp lấy được mạng Thẩm Trì Nguyên Vu còn có chút ảo não, nhưng nhìn Thẩm Trì suy yếu như vậy, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ, trong lòng lập tức biết tên này quả thực là cái gối thêu hoa, nàng cũng không nóng vội, giơ roi da lên thanh thúy nói: “Tiểu tử, tức thời thì đem vòng ngọc mặc sắc trên tay giao ra đây, có lẽ tâm tình bản cô nương tốt sẽ thả cho ngươi một con đường sống.”
Thẩm Trì ngẩng đầu nhìn nàng, giọng nói khiếp sợ: “Vì sao? Ngươi không phải dì ta sao?”
Nguyên Vu cười lạnh một tiếng, mấy ngày nay nàng đã khôi phục tu vi ở trạng thái tốt nhất, đương nhiên không sợ Thẩm Trì: “Muốn trách thì trách mẹ ngươi cái con tiện nhân kia, nếu không phải ả năm đó làm bộ làm tịch, cướp mất Nguyên tiên sinh, còn mang bầu tên tạp chủng nhà ngươi thì sao Trì gia có thể diệt môn được?”
“Nguyên tiên sinh?” Thẩm Trì nhíu mày, “Nói như vậy, Trì gia diệt môn là do ngươi làm?”
Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Trì, nét mặt Nguyên Vu hiên lên một tia khoái chí, lại lảng tránh nói về Nguyên tiên sinh, đáp: “Không sai, chính vì ta không ưa nhìn Trì gia từ trên xuống dưới đều vây quanh ả Trì Nguyên Gia, đều do một cha mẹ sinh ra, dựa vào cái thá gì ả ta mạnh hơn ta mọi điểm? Hay do dung mạo ta không bằng ả? Vậy nên ta lặng lẽ nói cho một số người biết Trì gia có đồ tốt, ha ha, mang ngọc có tội.” Nàng nhìn vào khuôn mặt Thẩm Trì, trong mắt tràn đầy oán độc, lập tức lại cười lạnh hai tiếng: “Nếu ta đoán không sai, hẳn là ả chưa bao giờ đề cập về ta với ngươi, chậc chậc, đúng là một nữ nhân dối trá.”
Đôi mắt Thẩm Trì hơi tối sầm đi, giọng nói vẫn vô cùng bình tĩnh: “Vì sao ngươi muốn chiếc vòng ngọc này?”
Hiển nhiên không phát hiện ra sắc mặt Thẩm Trì, ánh mắt Nguyên Vu nóng bỏng nhìn vòng ngọc trên tay Thẩm Trì: “Nể tình mấy ngày nay ngoài mặt ngươi gọi ta là dì nhỏ, ta để ngươi làm quỷ minh bạch, không đúng, e rằng ngươi chẳng thể thành quỷ rồi, ha ha! Năm đó để Trì Nguyên Gia chạy trốn là sai lầm của ta, chết sớm như vậy quá hời cho ả, hôm nay nhất định phải trả hết tội lỗi của ả lên đầu ngươi.” Dứt lời, nụ cười của nàng càng hả hê: “Vòng ngọc này chính là chìa khóa mở ra truyền thừa của Trì gia. Được rồi, ngươi có thể đi chết!”
Lời còn chưa dứt, chiếc roi da trong tay Nguyên Vu hóa thành mấy tia tàn ảnh, giống như thiên la địa võng bao phủ lấy Thẩm Trì, nàng nắm chắc cho dù Thẩm Trì ở thời kỳ toàn thịnh cũng nhất định không trốn khỏi một kích này.
Hả?
Một roi cứ ngỡ nhất định sẽ đánh trúng cư nhiên rơi vào khoảng không, Nguyên Vu định thần nhìn lại, quả thực chính xác Thẩm Trì ngồi ở chỗ kia, có điều thân hình lại càng lúc càng mờ nhạt, dường như chỉ là một ảo ảnh.
Gay rồi! Trúng kế!
“Ah.”
Nguyên Vu còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng cười lạnh, ngay sau đó nàng liền bay lên.
Không, chỉ có đầu nàng bay. Trong thoáng chốc nàng trông thấy khuôn mặt bình tĩnh của thiếu niên vốn nên chết dưới roi của nàng đang tra kiếm vào vỏ, trong mắt hắn không chút mảy may ưu tư, trên người cũng chẳng có nửa dấu vết thương tích, giống như nàng chính là một trò cười.
Không, không có khả năng, nàng còn muốn thu được truyền thừa của Trì gia tiến vào thiên đạo, sao có thể chết trong tay kẻ này được?
Đưa tay sờ lên vòng ngọc lạnh như băng trên cổ tay, sắc mặt Thẩm Trì khó hiểu, hẳn Trì Nguyên Gia biết được kẻ thù diệt môn Trì gia là ai nên mới nói bà là con gái duy nhất của Trì gia, không thừa nhận cô em gái kia. Có điều mỗi lần hắn hỏi bà đều muốn nói lại thôi, ban đầu Thẩm Trì còn tưởng bà sợ hắn biết sẽ kích động tìm người báo thù, nhưng kết hợp với lời Nguyên Vu vừa nói, chắc hẳn đang cố giúp cô em gái này giấu diếm.
Mà em gái của bà lại muốn con trai bà hồn phi phách tán.
Thực sự là không đáng.
Thế nhưng… Nghĩ đến Nguyên tiên sinh trong miệng đối phương, Thẩm Trì liếc nhìn thi thể đầu một nơi thân một nẻo, bước đến trước đầu nàng, trong mắt xuất hiện một tia sáng mặc sắc lưu chuyển, một lát sau ánh sáng mới biến mất.
Phương pháp nhiếp hồn là pháp thuật ma tu thường sử dụng, có thể dò biết ký ức sâu sắc của tử thi lúc còn sống, cả đời Nguyên Vu có thể nói xuôi buồm thuận gió, nhưng tính cách lại vặn vẹo vô cùng. Thẩm Trì chỉ thấy được cừu hận trong ký ức của nàng, không cam lòng, đố kị, phẫn nộ, trong thế giới của nàng không có một người tốt nào.
Chỉ ngoại trừ cái vị “Nguyên tiên sinh” kia, tuy trong trí nhớ của Nguyên Vu vẫn chưa từng xuất hiện tên của Nguyên tiên sinh, nhưng lại có dáng vẻ của y.
Lặng lẽ ghi nhớ tướng mạo người nọ, Thẩm Trì tung ra lá bùa, trong nháy mắt một ngọn lửa màu xanh lam bảo phủ lấy thi thể, dường như có tiếng rên rỉ phát ra từ trong đống lửa, trong giây lát ngay cả ánh lửa cũng biến mất không còn tăm hơi.
Trận pháp Thẩm Trì mới bố trí đương nhiên không phải Thiên võng trận mà là Huyễn sát trận, chẳng qua chỉ thay đổi một chút phương thức bày trận so với Thiên Võng trận mà thôi. Mấy ngày nay Nguyên Vu quan sát hắn, hắn cũng thăm dò nàng, đương nhiên đã sớm biết nàng dốt đặc cán mai về trận pháp.
Thực ra nếu như nàng thông minh hơn một chút, kiềm chế một chút, có lẽ Thẩm Trì sẽ lưu lại nàng mấy ngày, đáng tiếc hôm nay chỉ mới thăm dò đơn giản nàng đã không chịu được.
Không đến giây lát, từ phía xa bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng vó ngựa rầm rập, còn cả tiếng mãnh thú đang kêu gào.
Đó là ba thớt ngựa chiến, khác với ngựa thông thường, chúng sinh ra đầu đã mọc sừng nhọn, miệng nhô răng nanh, lông toàn thân cứng rắn, không ăn cỏ chỉ ăn thịt, chạy cực nhanh, là một loại yêu thú thường thấy trong rừng rậm phía tây.
Mà ưu điểm lớn nhất của chúng chính là chạy cực nhanh.
“Meo meo meo!” Chấp Ảnh chạy ở phía trước nghiêng nghiêng vẹo vẹo, thường hay vọt lên cây, dường như đang chơi đùa với ngựa chiến phía sau, lúc đến nơi nó liền thả người nhảy lên một thân đại thụ, vểnh đuôi giống như đang khoe công. Tiếp theo nó lách khỏi pháp trận đang vận hành dừng tại bên cạnh Thẩm Trì, nghênh ngang đắc ý nhìn chằm chằm nhóm ngựa chiến đang chạy tới.