Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 5

Biên tập: Tiểu Vô Lại

Nếu kiếp trước Thẩm Trì có bất kỳ lựa chọn nào khác, hắn cũng sẽ không chọn con đường tu ma này. Có thuần linh thể, có nghĩa là hắn càng có nhiều sự lựa chọn hơn.

Sau khi nghe hệ thống nói xong, Thẩm Trì chỉ hơi trầm ngâm, hỏi thêm lần nữa, [Ngươi nghĩ dựa vào ta thì được cái gì? Nói cho rõ ràng, chúng ta mới có cơ hội hợp tác.]

[Giá trị phản kích, khi giá trị phản kích đạt đến 100%, 013 có thể thu được năng lượng.]

[Năng lượng để làm gì?]

[Mỗi hệ thống đều có chung một nguyện vọng là trở thành một cá thể độc lập, chỉ cần tích cóp từng chút năng lượng là được, 013 sẽ có thể tạo nên một thân thể cho mình, trở thành một con người thực sự.]

[Còn cần bao nhiêu năng lượng?]

[Thưa chủ nhân, trước đây 013 từng theo hầu 3060 vị chủ nhân, ngài là vị thứ 3061, chỉ cần ngài phản kích thành công, năng lượng tích cóp của 013 đạt đến max rồi.]

Sau khi nghe hệ thống nói xong, ngón tay của Thẩm Trì thong dong gõ nhẹ xuống đầu gối để trước ngực, tiếng va chạm rất nhỏ trong không gian tĩnh mịch nơi đây có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Nếu hệ thống nói là sự thật, như vậy hợp tác cùng với nó cũng coi là hành vi cùng có lợi, hơn nữa hiện tại nó đã ở trong cơ thể mình rồi, tạm thời trong lúc này cũng không tìm được cách đuổi nó ra ngoài.

Tâm trạng Thẩm Trì thay đổi nhanh chóng, rất nhanh sắc mặt đã thả lỏng, tra hỏi [Cần bao lâu?]

Hệ thống dường như không phản ứng kịp với sự thay đổi đột ngột của Thẩm Trì, dừng một lát mới ý thức được vấn đề Thẩm Trì hỏi là gì, [Bản thân chủ nhân chính là linh cốt thân thể, tẩy sạch linh căn chỉ cần ba tháng, trong lúc đó chủ nhân vô phương tu luyện bất kỳ công pháp nào. Đợi linh thể hoàn thành, chủ nhân có thể tự do lựa chọn phương thức tu luyện. Mời chủ nhân kiên trì đợi.] Tựa như sợ Thẩm Trì trách cứ, lại tiếp tục bổ sung [Nếu như trong lúc này có bất kỳ nguy hiểm nào, hệ thống sẽ bảo vệ chủ nhân an toàn tính mạng, khẩn cầu chủ nhân chớ nên thù hằn 013.]

Tuy âm thanh hệ thống không dao động, nhưng Thẩm Trì lại cảm giác nghe được một chút tủi thân.

Không thèm để ý đến oan ức của hệ thống, Thẩm Trì móc trong vạt áo ngực ra một cái hộp quẹt, quẹt vài cái lửa lóe lên, tầm mắt đen kịt liền rõ ràng.

Cái hộp quẹt này mới vừa rồi tiểu hộ vệ truyền âm kia trước khi đi len lén bỏ vào cho hắn, trừ cái đó ra còn có một túi giấy nhỏ ấm áp, có điều trải qua mấy canh giờ, lúc này đã sớm lạnh như băng.

Theo tia sáng của hộp quẹt, Thẩm Trì nhìn chằm chằm vào bao giấy nhỏ vừa bị hắn mở ra, ngẩn người.

Đó là hai cái đùi gà nướng, tuy lạnh lẽo nhưng vẫn tỏa ra mùi thịt đặc trưng, chắc là tiểu hộ vệ dùng làm đồ ăn thêm. Chẳng qua đùi gà này nướng có hơi cháy khét, thảo nào lúc kín đáo đưa cho hắn khuôn mặt hộ vệ kia có chút đỏ.

Đem bọc giấy khép lại lần nữa, Thẩm Trì tùy ý ném nó sang một bên, một tay cầm hộp quẹt, một tay cầm con dao găm dường như Thẩm Liệt đã quên thu lại, đi tới bên cửa.

Đây là một cánh cửa sắt không hề có gì đặc sắc, thâm niên lâu đời, bên trên còn phủ đầy những vết rỉ sắt màu đỏ, thậm chí đến gần có thể ngửi được một mùi rỉ sắt.

Nhưng Thẩm Trì cũng không cho rằng nó chỉ là một cánh cửa sắt đơn giản.

Trên cánh cửa này có chừng bảy mươi đạo pháp trận, mỗi đạo pháp trận đều ảnh hưởng đến một đạo khác, tuyệt đối là một vị thiên tài trên phương diện trận pháp mới có thể bố trí được một chuỗi pháp trận, chỉ cần chạm vào bất kì cái nào, thì sẽ khiến tất cả pháp trận cùng nhau khởi động, với năng lực hiện tại của hắn, nhất định xương cốt cũng chẳng còn.

Dưới tình huống không có bất kỳ tu vi nào, Thẩm Trì có thể thấy rõ hướng đi của những trận pháp này, với hắn mà nói đã là cực hạn, muốn phá bỏ thì phải đột phá, tất nhiên phải có tu vi nguyên anh trở lên mới có thể thử một lần, nhưng đối với Thẩm Trì hiện tại mà nói thì hiển nhiên là không có khả năng.

Còn đối với việc hệ thống vừa đưa ra lời hứa sẽ bảo vệ hắn, Thẩm Trì mặc dù không hoài nghi nhưng cũng không tin tưởng.


So với bất kỳ sức mạnh nào khác bên ngoài, hắn chỉ tin tưởng bản thân.

Nếu không còn cách nào khác để tăng cường sức mạnh, vậy dùng trí tuệ.

Kiếp trước Thẩm Trì từng thu được một trận pháp đại năng truyền thừa trọn đời, hơn nữa bản thân hắn đã nhiều năm nghiên cứu trận pháp, cũng từng tiếp xúc không ít với chuỗi pháp trận. Hầu như tất cả chuỗi pháp trận đều có chung một điểm, đó chính là chỉ có duy nhất một tâm trận.

Chỉ cần phá hủy được tâm trận, thì trận bị phá hủy.

Thoạt nhìn những đường nét linh lực trận pháp này cực kỳ lộn xộn hỗn tạp, ngay cả lúc này đây rất nhiều trận pháp đại năng cũng vô pháp trong khoảng thời gian ngắn phóng ra được mấy cái pháp trận, Thẩm Trì liếc mắt có thể nhìn ra nơi này có mười bảy cái pháp trận, đồng thời nắm rõ được hiệu quả riêng của từng cái, đủ thấy trình độ bề ngoài trận pháp.

Đáng tiếc ma tu bố trí pháp trận đều là sát trận, không giống với đạo tu khác sinh sát huyễn mê đều có thể, điều này đối với Thẩm Trì mà nói coi như một sự đáng tiếc nho nhỏ.

Mà có thể làm lại từ đầu, mặc dù không biết do nguyên nhân nào tạo thành, nhưng Thẩm Trì rất quý trọng cơ hội lần này, còn những chuyện đã từng đáng tiếc, tất nhiên sẽ không xảy ra lần nữa.

Còn cái hệ thống thần bí này, Thẩm Trì nhíu mày, tạm thời trước tiên cũng chỉ có thể giữ lại.

Thân hình Thẩm Trì thẳng tắp đứng ở trước cửa, giơ hộp quẹt lần lượt từng bước một nghiên cứu những pháp trận này.

Sau nửa khắc đồng hồ, ánh mắt Thẩm Trì có chút sáng lên, rốt cục xác định được tâm trận. Chỉ cần đem con dao trong tay hắn đâm vào trong đó, cánh cửa này sẽ không thể cản trở năng lực của hắn nữa.

Nhưng Thẩm Trì cũng không lập tức phá hỏng nó, mà giơ hộp quẹt lên, lui lại phía sau hai bước, nhìn xung quanh không gian nhỏ hẹp này một vòng, liền đứng tại chỗ bất động.

[Chủ nhân có gì cần trợ giúp, cứ việc nói cho 013.] Nhìn Thẩm Trì đứng lặng lẽ hồi lâu, hệ thống thân thiết mở miệng.

Thẩm Trì không nghĩ tới tâm trận kia sao lại cao như thế, lấy chiều cao hiện tại của hắn mới vừa qua ba thước, nếu muốn phá hư chuẩn xác tâm trận, tất nhiên phải va chạm vào cái cửa sắt này, đến lúc đó trận pháp khởi động, chỉ sợ rằng sau khi phá trận hắn cũng không trốn được một kiếp.

Nói tóm lại – hắn quá lùn.

Bỗng nhiên nghe thấy âm thanh hệ thống, sắc mặt Thẩm Trì hơi động, [Ngươi có cách nào đem con dao này đâm vào góc dưới bên phải cửa sổ một tấc không?]

[…]

[Trả lời ta.]

[Thưa chủ nhân, có thể.]

Sau khi hệ thống trả lời, Thẩm Trì chỉ cảm thấy có một hệ thống năng lượng khó giải thích từ vùng đan điền tuôn ra, theo kinh mạch rót vào trong tay hắn, truyền vào con dao trên tay, lập tức con dao kia từ từ bay lên, vững vàng đâm tới chỗ Thẩm Trì nói.

Khi dao đâm vào, Thẩm Trì dường như nghe thấy bụp một tiếng, nhìn lại thấy toàn bộ pháp trận trên cánh cửa đã mất đi hiệu lực.

Nghĩ đến năng lượng mới từ vùng đan điền của mình tuôn ra, Thẩm Trì như có điều suy nghĩ, dù sao chăng nữa, tóm lại đã biết được chỗ nó nương nhờ rồi.

Mặc dù đã quyết định tạm thời hợp tác với hệ thống, nhưng lai lịch của nó quá mức thần bí, huống chi lại ký sinh trong cơ thể mình, Thẩm Trì không thể không đề phòng.

Hiển nhiên không biết vị trí của mình bị đã phát giác, hệ thống sau khi hoàn thành nhiệm vụ Thẩm Trì giao phó, lần thứ hai lên tiếng, [Chủ nhân, xin hỏi có cần rút dao găm ra không?]


[Ừm, tiện thể mở cửa ra.]

[Dạ.]

[Dừng lại.]

Ngay lúc hệ thống đem dao rút ra, chuẩn bị lần thứ hai sử dụng lực phá cửa, Thẩm Trì bỗng nhiên ngăn cản nó.

Cấp tốc đem con dao thu vào trong ống tay áo, Thẩm Trì dập tắt hộp quẹt, lui về trên đống cỏ khô trong góc, lại ngồi xuống tựa vào vách tường, sau khi xác định không còn sơ hở nào liền ngồi cuộn tròn thu lu một góc.

“Lộc cộc…”

Tiếng bước chân vô cùng nhỏ đang từ xa đến gần.

Người này đi không nhanh không chậm, dường như mỗi bước chân đều chạm xuống một tâm điểm, có một sự nhịp nhàng lịch sự tao nhã rất tự nhiên. Chỉ nghe từ tiếng bước chân, người đang bước đến không hề có chút tu vi, nhưng có thể thẳng đường trong địa lao Thẩm gia như vậy, thân phận nhất định không thấp.

Người đến rõ ràng đang tìm kiếm gì đó, từng cánh cửa nhà lao bị mở ra, sau đó lại bị đóng vào, tuy người này đã hết sức khống chế hạ thấp âm thanh phát ra nhưng không thể thoát khỏi lỗ tai Thẩm Trì.

Cuối cùng, tiếng bước chân dừng lại trước gian phòng Thẩm Trì.

“Rắc rắc” một tiếng, khóa cửa được mở ra.

Lúc khóa sắt bị đặt dưới đất khẽ vang lên một tiếng trầm lắng.

Ngón tay Thẩm Trì đặt lên trên cán con dao găm, thân thể căng thẳng, chỉ đợi người nọ có dị động liền phát động tấn công y.

Nhưng đã qua hồi lâu, trước sau cũng không thấy cánh cửa bị kéo ra. Hai người một kẻ ở trong một kẻ bên ngoài, nín thở trầm mặc, hai bên đối đầu giằng co.

Thẩm Trì luôn luôn có tính nhẫn nại, nhưng người ngoài cửa so với hắn cũng chẳng kém chút nào.

Một lúc lâu sau, nếu không để ý đến mấy tiếng hít thở, Thẩm Trì suýt chút nữa cho rằng người ngoài cửa đã sớm rời đi.

Ba canh giờ sau, tay Thẩm Trì có hơi tê cứng.

Mà lúc này, người nọ rốt cục di chuyển.

Trong bóng tối, Thẩm Trì như một con dã thú ấn núp, nhìn chằm chằm về phía cánh cửa, chỉ đợi người nọ vừa tiến vào liền chớp lấy thời cơ.

Nhưng kỳ lạ là, cửa chỉ bị kéo nhẹ ra một cái khe nhỏ, người nọ dường như bị giật mình, vội vã chạy đi.

So với ưu nhã thận trọng lúc trước, tiếng bước chân rời đi của người này có vẻ cực kỳ vội vàng, Thẩm Trì thậm chí nghe được âm thanh loạng choạng lúc y bị vấp vào cánh cửa.

“…” Xảy ra chuyện gì vậy.

[Ngươi có thể nhìn thấy người vừa mới đến là ai không?]

[Thưa chủ nhân, không thể, 013 chỉ có thể nhìn được sự vật trong phạm vi tầm mắt của chủ nhân.] Hệ thống trả lời, làm như sợ Thẩm Trì chê nó vô dụng, dừng một lát lại bồi thêm một câu, [Thế nhưng 013 biết rất nhiều thiên tài địa bảo, có thể trợ giúp chủ nhân thu được rất nhiều cơ duyên.]

Cái thứ cơ duyên này, đối với đa số tu giả mà nói là thứ có thể gặp mà không thể cầu. Lần cơ duyên duy nhất của Thẩm Trì là truyền thừa được một trận pháp đại năng, mà hệ thống lại mở miệng nói ra cái từ “rất nhiều” này.

Thẩm Trì khép hờ mắt, không nói tiếp.

Sau khi xác định ngoài cửa không còn ai, rốt cục Thẩm Trì hơi buông lỏng thân thể. Thế nhưng hắn vẫn chưa thu hồi dao găm, hộp quẹt cũng không châm lửa lên nữa, chỉ chậm rãi đứng dậy, theo phương hướng trong trí nhớ lần mò chính xác đến chốt cửa.

Khóa cửa đã bị vị khách không mời mà đến vừa rồi mở ra, Thẩm Trì chỉ đẩy nhẹ, nó liền hơi vang lên một tiếng ken két, mở rộng ra ngoài.

Góc thông đạo xa xa có một ngọn đèn dầu trường minh, ánh sáng lóe lên chuếnh choáng khiến địa lao có chút u ám, men theo tia sáng đó, Thẩm Trì có thể trông thấy hành lang dài trong địa lao này không có một bóng người.

Mà dưới chân hắn đang đặt một tấm lụa gấm màu trắng xòe ra, trên tấm lụa đặt một chiếc vòng tay ngọc mặc sắc vô cùng trơn bóng dưới tia sáng u ám, mặc dù ánh sáng mờ mịt, nhưng chữ “Trì” phía mặt bên trong kia ở trong mắt Thẩm Trì lại hết sức rõ ràng, vật ấy, chính vào ngày hôm trước lúc mẫu thân Thẩm Trì qua đời, là di vật Thẩm Ích cướp đi trong tay Thẩm Trì, mà thứ bên cạnh nó, chính là lệnh bài màu xanh có khắc hoa văn xanh thẫm phức tạp, cũng là lệnh thông hành nơi địa lao này.