Lại Trầm Luân Lần Nữa

Chương 2: Em đang đợi anh

Cố Noãn Phong có thể trở lại cuộc sống đã qua của mình xem như là chuyện ngoài ý muốn, ngoại trừ lần đầu suýt chết đuối gặp Diệp Thanh Thành ở ngoài, cuộc sống của nàng chủ yếu vẫn là giống như trước kia mà diễn ra, ví dụ như lúc này Cố ba ba đang cầm trên tay bưu kiện từ nhân viên công ty chuyển phát.

Cố ba ba bắt đầu từ lúc trông thấy trên mặt bưu kiện tên người gửi liền cao hứng phải không ngậm miệng được, nghe nhân viên chuyển phát nói lời chúc mừng, Cố ba ba ký tên biên lai thu nhận phải gọi là rồng bay phượng múa. Mặc dù biết điểm thi của bảo bối nhà mình vượt điểm sàn của đại học Tân Thành, đúng là chuyện đó và chuyện nhận được thư thông báo trúng tuyển cũng không là một chuyện, hiện tại lấy được thư thông báo trúng tuyển làm chỗ nỗi lo lắng trong lòng ông tan biến hết.

"Bà Thẩm, mau đến xem, thông báo trúng tuyển của Noãn Phong đến." Người nho nhã cổ giả như Cố ba ba này, hiện tại không chút nào để ý hình tượng mở cửa liền lớn tiếng hô bạn già, bên này Cố má má đã từ trong phòng bếp nghe thấy được động tĩnh, giọng cũng là không nhỏ: "Ở chỗ nào vậy lão Cố? Mau mở ra nhìn một chút. Noãn Phong, mau ra đây thư, thông báo đến."

Lúc Cố Noãn Phong đang vào mạng nghe tiếng gọi đi ra đã nhìn thấy ba mẹ cao hứng, trong nụ cười là một loại hạnh phúc cùng tự hào, mũi nàng đau xót, phát hiện thì ra là trong cuộc sống với ba mẹ nàng đã từng bỏ lỡ rất nhiều chuyện cảm động.

"Noãn Phong à, lần này bố mẹ rốt cuộc yên tâm, Trường đại học luật Tân Thành, nhìn xem, là trường học rất chuyên nghiệp..."

Trước kia tại thời điểm Cố Noãn Phong nhận được thư thông báo trúng tuyển là dương dương tự đắc, nhiều năm học tập đổi lấy được lá thư thông báo trúng tuyển đại học Tân Thành này, cũng được coi là phần nào báo đáp công ơn cha mẹ, nhưng bây giờ Cố Noãn Phong lại được trải nghiệm một lần nữa thì tâm tình lại khác.

Nàng giang hai cánh tay ôm ba mẹ: "Cha, mẹ, cám ơn hai người! Trong thư thông báo trúng tuyển của con có một nửa công lao là của hai người, không có sự bao bọc cùng bảo vệ của hai người, con sẽ không có ngày hôm nay. Hiện tại con mới thấy rõ thì ra mình là đứa con hạnh phúc như vậy." Có lẽ lời này nghe rất là hoa mỹ, nhưng bạn học Cố Noãn Phong tuyệt đối là hữu cảm nhi phát (có cảm xúc nên phát ra).

"Cái con bé này, nói vớ vẩn cái gì đấy?" Cố ba ba xoa xoa mái tóc suông ngắn ngang vai của Cố Noãn Phong, "Đều sắp thành sinh viên đại học, còn động một 

chút là khóc nhè, cũng không biết xấu hổ."

Cố Noãn Phong rưng rưng nước mắt cười nói: "Mẹ, mẹ xem cha lại bắt nạt con - - "

Nàng làm nũng lập tức khiến cho Cố ba ba cùng Cố má má chỉ biết nhìn nhau cười, con gái bảo bối của bọn họ không có bởi vì trưởng thành mà bất hoà với bọn họ, ngược lại càng thêm thân mật. Con gái cảm thấy hạnh phúc, bọn họ tất nhiên cũng cảm thấy hạnh phúc.

******

Cố Noãn Phong tiễn ba mẹ lên xe bus của cơ quan du lịch, vẫy tay tạm biệt với bọn họ. Vợ chồng già bắt đầu chuyến du lịch sang Mĩ trong mười lăm ngày tới.

Lần ra nước ngoài này cả nhà đã thương lượng cùng đi từ trước khi Cố Noãn Phong thi tốt nghiệp trung học, đặt chỗ ở cơ quan du lịch và nộp tiền đặt cọc, chờ đến lúc cơ quan du lịch thông báo đi phỏng vấn xin thị thực ở đại sứ quán, Cố Noãn Phong lại bỏ qua lần du lịch này. Nàng cần tận dụng những ngày nghỉ dài đó, bởi vì có rất nhiều chuyện cần phải làm, du lịch thì sau này còn có rất nhiều cơ hội, mà bây giờ nàng muốn học lái xe, học nấu nướng...

Nếu đã có thể làm lại thì tại sao có thể để tình trạng như trước đây diễn ra. Nàng muốn thay đổi, hơn nữa phải đạt được hạnh phúc đã vụt mất.

Vợ chồng già đối với chuyện Cố Noãn Phong trở nên tích cực phấn đấu như vậy thì rất vui mừng, học xe là kỹ năng, học nấu nướng là cuộc sống. Bọn họ nghĩ như vậy liền đều không định đi nữa, con gái lớn như vậy, bọn họ còn chưa từng xa nàng, làm sao có thể yên tâm để nàng ở một mình trong nửa tháng, về phần đã nộp cho cơ quan du lịch tiền đặt cọc muốn trừ liền để cho bọn họ trừ đi thôi.

Cố Noãn Phong đương nhiên nói nhất định không đồng ý, cha mẹ của nàng đều là lão sư trung học bình thường, bởi vì chiếu cố nàng mà mỗi lần trường học tổ chức du lịch đều không tham gia, nếu như muốn du lịch thì đều là cả nhà đi loanh quanh trong Tân Thành. Lần du lịch này nói thế nào cũng phải đi, hơn nữa nàng 

đã lớn như vậy, cần biết tự lập, đã đến lúc bọn họ nên buông tay.

Tiễn ba mẹ đi, Cố Noãn Phong một chút cũng không có nhàn rỗi, mỗi ngày sắp xếp thời gian hết sức kín, buổi sáng đi học lái xe, xế chiều đi học nấu ăn.

Nửa tháng sau du lịch trở về Cố ba ba cùng Cố má má bị Cố Noãn Phong thần bí yêu cầu ngồi ở phòng ăn chờ đợi chứng kiến thời khắc kỳ tích, đến khi năm sáu món ăn lần lượt được mang lên bàn, bọn họ thật sự rất bất ngờ, đây tuyệt đối là kỳ tích, đứa con gái hai tay không dính nước dương xuân (ý là không phải làm việc nhà, nấu nướng bao giờ) của nhà bọn họ lại có thể tay chân lanh lẹ hoạt động vây quanh bệ bếp, tuy nói trước mắt chỉ là mấy món ăn gia đình đơn giản, có thể mùa hè này con gái đã có sự thay đổi rất lớn, bọn họ còn đang lo lắng về sau nàng sẽ không biết sống độc lập như thế nào, bây giờ nhìn lại những chuyện mà họ lo lắng kia đều là dư thừa.

"Noãn Phong, những món ăn này đều rất hợp khẩu vị của chúng ta, chỉ là làm sao con lại gầy và đen đi nhiều như vậy?" Bảo bối của bọn họ đen gầy đi rất nhiều, Cố má má trong lòng đau nhức a, nhai lấy miếng măng mà vành mắt đều đỏ.

Cố Noãn Phong ở trong lòng hạnh phúc hở dài, cảm khái thiên hạ cha mẹ đều mong muốn con của mình trắng trẻo mập mạp, kỳ thật nàng học lái xe bị rám đen là rất bình thường, đen thì có đen một chút thật, nhưng mà cân nặng cũng không có giảm bớt a?

******

Tháng tám, thứ hai tuần cuối cùng, Cố Noãn Phong mang theo thư thông báo trúng tuyểncùng giấy chứng nhận đến Đại học Tân Thành báo danh, nàng đã xong khoá nấu ăn, giặt ủi quần áo, chương trình học trang trí nhà cửa..., học lái xe cũng chỉ còn lại giai đoạn cuối, nàng chuẩn bị vào nghỉ đông sẽ thuận lợi lấy được bằng lái.

Đại học Tân Thành là trăm năm danh giáo, Viện y học cùng Trường luật đặc biệt là nổi danh, thu hút rất nhiều học sinh dự thi trường đại học này, Cố Noãn Phong bản thân chính là người Tân Thành đương nhiên chọn lựa đầu tiên chính là thi vào trường Đại học Tân Thành, cùng với hai chuyên ngành nổi danh này.

Lần nữa bước vào chỗ tráng lệ hùng vĩ lại có trăm năm danh giáo này, nhìn xem mái trường đã từng trải qua bốn năm sinh sống và học tập, Cố Noãn Phong đeo túi xách lẳng lặng đứng ở cửa sân trường, cảm thụ được sân trường nơi chính mình đã từng đi qua, cái tuổi thanh xuân vừa yêu vừa hận kia, chuyện cũ vừa chua xót vừa 

vui mừng.

Cửa trường học, nhân viên nghênh đón sinh viên mới của các khoa đều giơ lên biển ghi rõ tên hệ đào tạo, thời gian khoá học..., thân thiện nghênh đón các em khoá dưới, trong chốc lát trong sân trường, trên các con đường mòn người qua lại tấp nập, có vẻ chen chúc mà không loạn, tràn đầy sức sống.

Cố Noãn Phong quen cửa quen nẻo căn bản cũng không cần đi xem, đi hỏi, đã có thể biết rõ ràng sân trường hoa thơm điểu ngữ, cây cao bóng cả, còn có các dãy phòng học đan xen hợp lí. Cố Noãn Phong lướt qua đám người, đi tới chỗ tiếp đãi học sinh mới của trường luật. Trở về sân trường, đi ở trên đường lớn bằng phẳng tràn ngập mùi hương cây nhãn của sân trường cổ xưa, nhìn xem cảnh đẹp độc nhất vô nhị của nó, nhẹ ngửi mùi thơm hoa cỏ thanh nhã, nàng liền hồi tưởng lại chuyện cũ.

"Em là tân sinh viên trường luật?" Một chàng trai tóc ngắn màu nâu nhạt đứng tựa vào thân cây hương nhãn, nhìn thấy Cố Noãn Phong ngang qua hỏi.

Giọng nói khiêu gợi xen lẫn một tia mị hoặc khàn khàn, kích thích xúc cảm ở một nơi nào đó của Cố Noãn Phong, trong lòng nàng trầm xuống, ánh mắt liếc nhanh qua đôi mắt đào hoa chuyên phóng điện của chàng trai kia. Ở nơi giống nhau trông thấy người giống nhau, chỉ là nàng lại không còn tâm tình như vậy. Nàng không muốn cùng hắn lại có chút liên quan nào.

"Nếu như cần giúp đỡ anh rất sẵn lòng bất chấp ánh nắng mặt trời chói chang vì mỹ nữ như em phục vụ."

Cố Noãn Phong đã từng là hội viên cao cấp của hội đơn thuần, đối với nam sinh yêu nghiệt chủ động đến gần ẩn tình phóng điện như thế, nàng không có sức miễn dịch cắm đầu ngã vào dòng nước xoáy nghiệt duyên, từ đó không thể thoát ra. 

Chẳng qua hiện tại nàng đã không còn nổi lên hứng thú, có cũng chỉ là chán ghét như gặp ruồi bọ.

"Học trưởng vẫn là chuyên tâm chờ người anh nên chờ đi, tôi không dám làm phiền anh phải hao tâm tổn trí."

Năm đó Cố Noãn Phong cũng là sau khi hoa khôi khoa luật Trương Tư Khiết đi đến cảnh cáo nàng cách Lâm Hiếu Quân xa một chút mới biết được, ngày đó hắn đứng dựa vào trên thân cây hương nhãn không phải là để tiếp đón sinh viên mới, mà là đang chờ hắn đương nhiệm bạn gái Trương Tư Khiết, lúc đó tỏ ra ân cần chẳng qua là hắn trông thấy nàng ngây ngốc tạm thời nảy lòng tham mà thôi.

Lâm Hiếu Quân trơ mắt nhìn Cố Noãn Phong không đếm xỉa đến hắn bỏ đi, mặc dù không hiểu nàng dựa vào cái gì kết luận hắn đang chờ người khác, nhưng mà đây còn là lần đầu tiên có cô gái đối với sự chủ động ân cần của hắn vẫn bất vi sở động (không có hành vi, hành động gì), chưa bao giờ trải qua cảm giác bị thất bại làm cho hắn cảm thấy hành vi của mình rất nhàm chán.

Hắn không khỏi nhớ lại nàng không thèm để ý chút nào chính mình nhìn thoáng qua, đôi mắt lộ ra linh khí kia xán lạn như ngàn ngôi sao, sáng đến làm cho tim hắn không hiểu có chút xao động.

Cố Noãn Phong bởi vì có hộ khẩu ở đây, là học sinh ngoại trú không cần ký túc xá, cho nên xét duyệt tư cách sinh viên mới rất nhanh liền kết thúc, lúc cầm lấy chứng nhận trình diện rời đi chỗ tiếp đãi học sinh mới của trường luật, nhìn thấy phía trước không xa hai bóng lưng của một đôi nam nữ thoạt nhìn rất xứng đôi đứng cùng nhau, tên nam sinh có tóc ngắn màu nâu nhạt kia đang nghiêng đầu nói gì đó với cô gái ở trong vòng tay, lộ ra nụ cười cuồng dã phóng đãng trên khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ.

Cố Noãn Phong cười lạnh nhạt, thì ra là đối với người nào nụ cười của hắn cũng đều như thế, chỉ là nàng liên tục không có nhìn thấy rõ mà thôi.

******

Viện y học cùng trường luật ở gần nhau, tập quân sự kết thúc là đến thời gian nghỉ Quốc Khánh, Cố Noãn Phong đeo túi xách chờ ở cửa Viện y học từ sớm, nàng đang chờ người, chờ cái người mà đáng nhẽ phải đến hội hữu ái lễ Nô-en vào cuối năm mới quen biết

- Diệp Thanh Thành. Nàng không kịp đợi lâu như vậy mới được gặp hắn, nếu hắn 

đã có thể cứu mình không bị chết đuối lúc ở bãi biển, thì có lý do gì mà mình không thể làm quen với hắn sớm hơn một chút đây?

Không biết là Cố Noãn Phong đứng ở cửa học viện rất đáng chú ý, hay là các bác sĩ tương lai đi qua đi lại cảm thấy nàng rất lạ mặt, thi nhau đưa ánh mắt hiếu kỳ cùng tìm tòi nghiêm cứu chiếu tới nàng.

Cố Noãn Phong bị những đôi mắt này nhìn chăm chú khiến trong lòng chíp bông, không trách được tất cả mọi người đều nói Viện y học ở bên trong đi ra đều là một đám người lý tính, liền ánh mắt kia, thật sự là kính nhờ các vị, không cần phải dùng ánh mắt quan sát tiêu bản phòng thí nghiệm để quan sát tôi, tôi chính là sinh vật sống có trí năng.

Cố Noãn Phong đang oán thầm trong lòng, lại cảm thấy xung quanh có chút xôn xao dị thường, dõi mắt nhìn về phía trước, trông thấy ba nam nhân cao sàn sàn nhau đang đi tới hướng cửa chính này, thuần một sắc tuấn lãng bất phàm. Cố Noãn Phong liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đi ở chính giữa là Diệp Thanh Thành, một nam nhân khiến cho ai đã gặp qua là không quên được.

Cố Noãn Phong kiềm lại kích động trong lòng, thật sự là không biết mình trước kia bị làm sao, người nam nhân không chỗ nào là không đàng hoàng mà cao quý cùng ưu nhã này, thế mà mình lại không động lòng, càng muốn thích tên nam nhân cặn bã vô lương đào hoa vô vàn kia.

_________________