Lại Trầm Luân Lần Nữa

Chương 19: Không thể bỏ mặc em

"Thanh Thành?" Cố Noãn Phong trông thấy trong ánh mắt thâm thúy của Diệp Thanh Thành có ẩn giấu cảm xúc sâu xa khó hiểu, lôi kéo ống tay áo của hắn thử dò xét lại gọi một tiếng.

Hi vọng nhỏ nhoi như đốm lửa nhen nhóm trong lòng Cố Noãn Phong, từ phía phòng bệnh trừ cửa chính thì chỉ còn cửa sổ có thể chui vào, hắn sợ nàng sẽ xảy ra chuyện nên mới gấp gáp như trèo cửa sổ vào như thế, điều đó chứng tỏ ở trong lòng của hắn nàng vẫn rất quan trọng. Có hi vọng, nàng đối với tương lai của bọn họ tràn đầy lòng tin, nếu hai bên đã yêu nhau, chỉ cần giải trừ khúc mắc, nhất định có thể hạnh phúc dắt tay nhau cả đời.

Diệp Thanh Thành nhẹ nhàng khụ một tiếng, giả vờ trấn định. Có lẽ hắn bị ảo giác, Cố Noãn Phong lại nhút nhát e lệ lôi kéo hắn, trong đôi mắt rưng rưng nước mắt, đang thoáng hiện lên sự ủy khuất nhìn xem hắn, con ngươi ngập nước thật giống như sóng nước mùa thu mênh mông, mờ mịt mà mềm mại, mang theo một tia nói không nên lời nhu tình.

Nàng chưa bao giờ dùng giọng điệu gần như tại đang làm nũng nói với hắn như vậy, nàng luôn thuận theo mà lạnh nhạt, chuyện gì nàng cũng đều không để trong lòng, tựa như khi ngươi không ngừng ném đá xuống hồ nước, hồ nuốt chửng cục đá, lại kích khởi không nổi một chút rung động nào.

Có lẽ vì hôm nay nàng đã bị đả kích quá lớn, cho nên mới có chút khác thường, nàng không muốn nói cho hắn biết chuyện gì xảy ra, như vậy hắn cũng liền không hỏi, nhưng hắn không cho phép nàng lại xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào nữa.

Rất nhanh Diệp Thanh Thành liền thoát ra khỏi cảm xúc bất định, ngữ điệu bình tĩnh lại có chứa sự nghiêm khắc không để cho Cố Noãn Phong xem nhẹ: "Chuyện về nhà, chúng ta đợi tí nữa bàn lại. Sự tình hôm nay, cha mẹ em bên kia sau khi cân nhắc anh không thông báo cho bọn họ, chủ yếu là sợ bọn họ lo lắng. Tính mạng của em không phải là của một mình em, cha mẹ ban cho em sinh mạng, cho nên khi em muốn làm điều dại dột, trước tiên hãy hỏi ý kiến cha mẹ xem có đồng ý hay không được không?"

Diệp Thanh Thành nói có phần nặng nề, lông mày nhíu lại: "Có lẽ em sẽ được giải thoát, nhưng có biết hay không hành vi vô trách nhiệm như thế khiến cho những người quan tâm em, yêu em còn sống trên đời sẽ Bi thương đến cỡ nào?"

Đến bây giờ, hắn đều cảm thấy trong tim khó chịu, cảm giác tan nát cõi lòng trong nháy mắt đó hắn không có khả năng thừa nhận lần thứ hai.

Sự nghiêm khắc của hắn ở trong nhận thức của Cố Noãn Phong chính là biểu hiện quan tâm, nàng sẽ không lại làm cho những người yêu quý nàng thất vọng cùng khổ đau, hít hít mũi, nàng đáng thương ngửa đầu nhìn hắn nói: "Thanh Thành, sẽ không, vĩnh viễn cũng sẽ không, anh nhất định phải tin tưởng em."

"Muốn người khác tin tưởng mình, trước tiên em phải làm cho bản thân tin tưởng vào chính mình. Được rồi, anh đưa em về nhà, nhưng mà, trước tiên em có thể đi rửa mặt một chút được không?"

Cố Noãn Phong lúc rửa mặt nhìn thấy nữ nhân trong gương hai mắt sưng đỏ giống như hạch đào, nước mắt nước mũi tèm lem, lập tức túng quẫn, liền cái bộ dạng như quỷ này mà vừa rồi còn cố ý đối với hắn làm nũng bán manh, thật sự là mất hết cả mặt mũi.

Lúc trở về vừa vặn vào thời điểm đường phố rực rỡ lên đèn, từng chùm ánh sáng chiếu lên cửa kính xe hoa mỹ lóe ra, khiến cho mặt Diệp Thanh Thành lúc sáng lúc tối, hắn trầm mặc, mà tâm trạng của Cố Noãn Phong từ lúc đầu nhìn thấy hắn mừng rỡ dần dần bị lo lắng thay thế, nàng nhìn như ngồi yên lặng, trong lòng lại sớm đã bách chuyển thiên hồi, nàng muốn tích cực cứu vãn hôn nhân cùng tình yêu của bọn họ.

Xe chậm rãi ngừng lại, Diệp Thanh Thành đưa mắt nhìn Cố Noãn Phong cúi đầu không ngừng xoa bóp ngón tay, động tác này hắn rất quen thuộc, mỗi khi nàng khẩn trương sẽ vô ý thức làm động tác này. Nàng hiện đang khẩn trương cái gì đây?

Cố Noãn Phong còn đang vùi lấp ở trong suy nghĩ, mơ màng nhìn Diệp Thanh Thành.

"Đến."

Đưa mắt theo ánh nhìn của Diệp Thanh Thành ra ngoài cửa sổ, hoá ra đã tới cửa chung cư Kim Đỉnh Hoa, Cố Noãn Phong nhìn ra được hắn không có ý định đi xuống, nhưng lại không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, "Anh không đi lên sao?"

"Bệnh viện còn có việc."

"Nhưng mà đầu của em rất nhức nhối khó chịu, Thanh Thành, anh đã đồng ý đưa em về nhà." Cố ý chớp chớp mắt với hắn, vừa lừa vừa gạt, xem anh có mắc câu hay không.

Diệp Thanh Thành hơn một tháng thật vất vả xây dựng lên sự tỉnh táo bị ánh mắt của nàng đánh tan đến sụp đổ, trong lòng lại giận lại hờn nàng, nhưng chính là không nỡ bỏ mặc nàng. Vừa vào trong nhà liền bắt Cố Noãn Phong lên giường nằm: "Có thể do não bộ bị thiếu ôxi, hiện tại hãy ngủ một giấc, có việc gì em phải gọi vào điện thoại di động của anh." Đắp chăn lên cho nàng, hắn chuẩn bị rời đi.

"Nhưng mà em chưa được ăn cơm chiều, đói bụng không ngủ được." Tại sao có thể như vậy liền đi, còn không có đạt tới mục tiêu nàng dự định đâu.

Diệp Thanh Thành thật sâu nhìn nàng một cái, cũng không nói gì đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại.

Dựng thẳng lỗ tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, chỉ lát sau Cố Noãn Phong liền nghe thấy tiếng cửa chính đóng lại.

Hắn vẫn bỏ đi, xem ra lần này hắn thật sự sẽ không để ý tới nàng nữa, Cố Noãn Phong cảm thấy khắp nơi trong phòng trống rỗng mà lạnh lùng, nỗi bi thương lập tức ngóc đầu trở lại, những giọ nước mắt dành dụm bấy lâu tựa như ngọn núi lửa phun trào tuôn ra, nàng vùi đầu ở trong chăn, khóc đến khi trời đất tối đen.

Bên này Cố Noãn Phong trốn ở trong chăn khóc đến thương tâm, Diệp Thanh Thành thì đang trong siêu thị đẩy xe chứa đồ tràn đầy hàng hoá đi đến quầy thu ngân tính tiền. Phòng bếp liền giống như bị người cướp bóc qua, trong tủ lạnh cái gì cũng không có, trong tủ đồ cũng vậy, ngay cả gói mì ăn liền thậm chí trái cây đều không nhìn thấy. Không biết trong một tháng này đến nàng sống như thế nào? Buổi trưa có thể ăn ở nhà ăn, còn bữa sáng với bữa tối thì sao? Còn có mấy ngày cuối tuần nữa?

Tựa như một loại bản năng, có một lát hắn cơ hồ đã quên chuyện bọn họ muốn ly hôn, lại vẫn giống như mấy trăm ngày trước đây, tự nhiên đi tới siêu thị mua đồ cho nàng.

Biết rõ nàng sẽ không biết nấu nướng, mua cơ bản đều là thức ăn nhanh, chỉ cần dựa theo hướng dẫn dùng lò vi sóng hâm nóng lên là có thể ăn, cũng không biết nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tâm tình thay đổi lớn như vậy, hi vọng sau này trong cuộc sống Lâm Hiếu Quân có thể thật tốt chăm sóc cho nàng.

Từ mấy thứ thức ăn nhanh mua vè, Diệp Thanh Thành làm cho nàng một phần cơm cà ri đậu nành thịt bò, rám một đĩa tôm khô chưng trứng, rồi đem thức ăn vừa mua chất đầy tủ lạnh.

Lúc vào phòng ngủ nói cho nàng biết có thể ra ăn cơm, trên giường người nào đó vừa rồi khóc đến trời đấy đen kịt đã ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi một nửa ở trong chăn, nước mắt làm ướt chăn mền cùng gối đầu.

Diệp Thanh Thành không nghĩ tới nàng đã ngủ thiếp đi, cẩn thận đem chăn kéo đến dưới cổ của nàng. Lúc này hắn mới thật sự bắt đầu không kiêng nể gì cả tường tận quan sát nàng, hơn một tháng, tiểu nữ nhân không có lương tâm này căn bản cũng không biết hắn đã bị dày vò biết bao.

Mí mắt, mũi đều hồng hồng, tại sao lại khóc đây? Giặt một chiếc khăn lông bằng nước ấm đi đến tỉ mỉ lau sạch sẽ nước mắt đọng lại trên mặt nàng, nhất định là Lâm Hiếu Quân lại làm cho nàng thương tâm, kì thạt có đáng giá vì hắn mà lựa chọn buông tha cho sinh mạng không?

Ý nghĩ ghen ghét như vậy khiến dạ dày Diệp Thanh Thành lại bắt đầu bị bỏng rát, hắn hít một hơi thật sâu cho đến khi giảm bớt cảm giác đau nhức ở dạ dày, Noãn Phong, lựa chọn buông tay em là muốn thành toàn cho em được hạnh phúc hằng mong muốn, nếu như em luôn thương tâm như vậy, cũng không biết tự chăm sóc cho mình thật tốt, như vậy có phải anh đã làm sai rồi hay không? Hay là anh nên tiếp tục giả vờ như cái gì cũng không biết, ít nhất anh có thể làm cho em không bị rơi lệ.

Trong lúc ngủ mơ Cố Noãn Phong mơ tới Diệp Thanh Thành chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon cho nàng, còn có một nồi móng heo hầm cách thủy với táo đỏ củ từ, hắn tự tiếu phi tiếu* cong lên khóe miệng, chỉ vào nồi nói với nàng: "Noãn Phong, đây chính là thuốc bổ giúp cho bộ ngực lớn, bổ huyết còn có thể dưỡng nhan nha."

Cái tên xấu xa này chỉ biết bắt nạt nàng, Cố Noãn Phong cười đi véo hắn: "Thanh Thành, cái tên xấu xa này, chỉ biết bắt nạt người ta - - "

Trong lúc ngủ mơ Cố Noãn Phong cười duyên, tay cũng quờ quạng, Diệp Thanh Thành cầm lấy khăn lông chuẩn bị đứng lên liền ngẩn ngơ đứng nguyên tại chỗ, mấy câu cười mắng của Cố Noãn Phong làm cho hắn bắt đầu ảo tưởng, trong lòng của nàng cũng không phải là hoàn toàn không có hắn, chỉ là không quan trọng bằng người kia mà thôi.

Khi trời tờ mờ sáng, Cố Noãn Phong đã bị bụng réo ầm ĩ đánh thức, trong dạ dày trống trơn, rất đói bụng, nhưng mà nàng nằm không muốn động đậy, bởi vì động cũng không có ích gì, trong nhà không có gì cả, muốn pha tô mì cũng là hy vọng xa vời.

Sau khi Diệp Thanh Thành tức giận sập cửa rời nhà đi, nàng đem đồ ăn trong nhà nhà có thể đều ăn hết rồi, sau đó mõi buổi sáng đều ở phòng làm việc trong cục uống một túi sữa đậu nành, ăn hai miếng bánh bích quy, buổi trưa ăn ở nhà ăn, tối muộn lúc đi làm trở về thì ăn một bát mì sợi hoặc là cơm chiên ở quán ăn nhỏ, một ngày ba bữa cứ như vậy là xong.

Ngày nghỉ cuỗi tuần, Lâm Hiếu Quân sẽ mang nàng ra ngoài ăn cơm, nhưng mà bọn họ đều là một trước một sau đến, lén lén lút lút, còn có áp lực và đạo đức ở trong lòng, nàng căn bản không có khẩu vị gì.

Khi lấy được giấy thoả thuận ly hôn của Diệp Thanh Thành, nàng cũng không cảm thấy như đã cởi được gánh nặng, ngược lại trào dâng sự khủng hoảng, cái cảm giác sắp bị mất đi thứ trọng yếu nhất đó, khiến cho nàng nhận ra nguyên lai sống giữa sự thâm tình của hắn, nàng đã vô thức yêu hắn.

Hôm nay, thái độ của Diệp Thanh Thành với nàng, Cố Noãn Phong biết rõ không thể gấp gáp, băng dày ba thước không phải chỉ trong một ngày lạnh mà kết thành, nàng phải dùng thời gian dài để hòa tan băng giá giữa bọn họ, mặc kệ hắn đối với nàng cỡ nào lạnh lùng, nhưng thật lòng yêu một người, phần tình cảm này không phải cứ muốn biến mất là có thể biến mất.

Cho nên, Thanh Thành, anh hãy chờ đấy, em nhất định phải đoạt lại anh. Cố Noãn Phong! Ngươi phải cố gắng lên! Cố Noãn Phong siết chặt quả đấm bày tỏ quyết tâm của mình.

"Ọc ọc ọc", đang khi cảm xúc dâng trào, cái bụng của nàng lại vô dụng kêu lên, bất kể kế hoạch đoạt lại lão công thế nào, bây giờ lấp đầy bụng mới là đại sự hàng đầu, nếu không giữ được cái mạng nhỏ này, thì còn nói gì đến tiến hành đại kế.

Nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, 6h10", thời gian này phía dưới chung cư chắc đã có cửa hàng bán đồ ăn sáng mở cửa.

Nhìn vào trong gương đã thấy đôi mắt không còn doạ người như tối hôm qua nữa, chỉ có hơi chút sưng đỏ, cào cào mái tóc, nghĩ đến nữ nhân nhìn thấy ở phòng bệnh cao cấp ngày hôm qua kia, yêu kiều mềm mại xinh đẹp động lòng người, đợi tí nữa nàng muốn thay đổi kiểu tóc, từ đi học đến bây giờ đều là kiểu tóc ngang đến bả vai canh suông mì sợi, thiếu một chút nữ tính, vẻ ngoài của nữ nhân đã kết hôn rất quan trọng, ngàn vạn không thể bị nữ nhân kia vượt mặt.

Thay một bộ quần áo ở nhà thoạt nhìn rất có tinh thần, Cố Noãn Phong mở cửa phòng ngủ ra, nàng dường như ngửi được hương vị của cà ri ở trong không khí. Ai, người bị đói sắp bất tỉnh, khả năng tưởng tượng luôn phong phú hơn người thường một chút, trong nhà lấy đâu ra cà ri.

Trên bàn trà ở phòng khách có một đĩa trái cây, trong đó có cam, quýt, táo, lựu, nàng rất nhanh ý thức được chuyện gì xảy ra, chạy nhanh vào bếp, quả nhiên trong tủ lạnh bị nhét phải tràn đầy, còn có một nồi thuỷ tinh đựng cơm cà ri đậu nành thịt bò đã nấu xong.

Thì ra là, tối hôm qua tiếng đóng cửa kia, không phải là hắn bỏ đi, mà là hắn đi mua đồ cho nàng, nàng Thanh Thành, quả thật là không nỡ bỏ mặc nàng.

...