Một lúc sau, có tiếng mở cửa phòng cùng tiếng bước chân, cô cảm nhận được phần giường phía bên kia lún xuống, Diệp Hạ Lam tính nằm yên giả vờ ngủ luôn thì đột nhiên cái chăn của cô bị kéo xuống sau đó khuôn mặt đẹp trai tuấn mỹ của Thịnh Khải Luân hiện ra trước mắt cô.
Diệp Hạ Lam nhìn anh bằng ánh mắt ảm đạm cũng không biết nên nói gì.
Thịnh Khải Luân khẽ hôn nhẹ lên trán của Diệp Hạ Lam một cái rồi lên tiếng nói chuyện: “Chuyện tin tức trên báo lúc trước chỉ là dàn xếp của công ty để PR cho sản phẩm mới thôi em sẽ không tức giận đúng chứ?”.
“Tôi có tư cách để giận sao???”.
Thịnh Khải Luân nằm xuống dán lồng ngực của mình vào lưng của Diệp Hạ Lam, cánh tay ôm ngang hông cô kéo cô sát lại gần mình: “Anh biết là em đang giận anh nên mới nói chuyện như vậy…em có biết vì sao thời gian vừa qua anh lại ở bên cạnh Hạ Mạt như thế không”.
Diệp Hạ Lam nghe trái tim mình nhói đau cô thật sự không muốn biết đáp án vì như thế sẽ làm cô tổn thương thêm mà thôi.
Giọng nói của Thịnh Khải Luân lại vang lên bên tai: “Anh làm như thế tất cả đều vì em…anh không muốn cô ấy khởi kiện em cho nên mới chấp nhận yêu cầu của cô ấy mà thôi”.
Diệp Hạ Lam đột nhiên ngồi dậy đẩy Thịnh Khải Luân một cái: “Thì ra từ đầu đến cuối anh đều không có tin tôi”.
Thịnh Khải Luân ngồi dậy anh cau mày nắm lấy cổ tay của Diệp Hạ Lam: “Chuyện cũng qua rồi…chúng ta bỏ qua hết tất cả được không?”.
“Có người vu khống anh giết người anh có bỏ qua được không chứ?”.
“Anh sẽ điều tra rõ ràng”.
“Anh chỉ toàn nói suông mà thôi…anh vốn không tin tưởng tôi thì chúng ta không còn gì để nói nữa hết”.
Diệp Hạ Lam vừa tính đứng dậy thì Thịnh Khải Luân bất chợt kéo tay cô lại, do mất đà nên Diệp Hạ Lam ngã lên giường, Thịnh Khải Luân nắm thế chủ động đặt cô dưới thân mình, anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy dục vọng, giọng cũng khàn đi: “Không có chuyện để nói…nhưng chúng ta có chuyện để làm đó”.
Thịnh Khải Luân đưa tay cởi từng cúc áo ngủ của Diệp Hạ Lam ra, cô liền giãy giụa lên tiếng mắng anh: “Thịnh Khải Luân anh điên rồi…tôi không muốn lên giường với kẻ phản bội như anh…mau tránh ra”.
“Nhưng anh rất nhớ thân thể của em…hình như anh nghiện em mất rồi”.
“Anh tránh…”.
Nửa câu nói còn lại chưa kịp thốt ra đã bị Thịnh Khải Luân phủ lên môi cô một nụ hôn ngang ngược đầy tính chiếm hữu bắt cô nuốt nửa câu nói kia ngược vào trong bụng.
Một đêm nồng nhiệt quá khích nên sáng hôm sau cả Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam đều không dậy nổi, mãi đến gần xế chiều hôm sau Diệp Hạ Lam mới lòm còm đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Nhìn những dấu hôn và dấu răng còn lưu lại trên cổ của mình Diệp Hạ Lam nhíu mày thầm mắng: “Hóa ra mình ở gần một tên cầm thú bao lâu nay mà vẫn không hay biết gì hết…người ta nói đúng mà cái gì đẹp chỉ nên ngắm nhìn không nên đụng vào”.
Thịnh Khải Luân nhàn nhã đứng ở cửa, khẽ cong môi lên mỉm cười: “Em dám nói chồng mình là cầm thú, xem ra lá gan của em cũng càng ngày càng lớn rồi đó”.
Diệp Hạ Lam quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn Thịnh Khải Luân nữa, anh liền bước qua ôm eo cô buộc cô phải đối mặt với mình: “Nếu em vẫn còn giận thì anh vẫn sẽ còn dùng cách tối hôm qua để giảng hòa với em đó”.
Diệp Hạ Lam nhíu mày: “Anh điên thật rồi nhưng tôi còn rất tỉnh…tôi không muốn chung đụng một người đàn ông cùng với người khác, cảm giác rất là bẩn”.
Thịnh Khải Luân để cằm của mình nằm trên bả vai của Diệp Hạ Lam rồi dịu dàng nói: “Thì ra ở đây có bình giấm vỡ”.
Diệp Hạ Lam huých tay vào bụng của Thịnh Khải Luân một cái rồi đi ra ngoài.
Thịnh Khải Luân vội đuổi theo phía sau: “Anh xin thề ngoài em ra anh chưa bao giờ lên giường với bất cứ cô gái nào khác…kể cả Hạ Mạt”.
Diệp Hạ Lam dừng lại vẻ mặt đầy sự nghi hoặc…
“Anh xin lỗi, anh vì muốn giải quyết rắc rối về cái chết của ba Hạ Mạt nên thời gian qua mới đối xử lạnh nhạt với em như vậy anh hứa sau này sẽ không như thế nữa”.
Có lẽ Diệp Hạ Lam yêu Thịnh Khải Luân đến mức mù quáng rồi nên chỉ cần vài câu nói của anh cô đã dễ dàng tha thứ cho anh.
Nhưng bản thân Diệp Hạ Lam biết mối quan hệ giữa cô và Thịnh Khải Luân đã xuất hiện một vết nứt vô hình chỉ là cả hai đang cố tình không muốn nhìn nhận mà thôi.
Những ngày bình yên quay trở lại, cuộc sống của Diệp Hạ Lam cũng trở nên dễ thở hơn, nghĩ tới nghĩ lui cô quyết định buông bỏ quá khứ dù sao thì người cũng mất rồi giờ có tính toán thiệt hơn thì được gì.
Vừa tan học, Diệp Hạ Lam cùng Thịnh Khải Tề đi ăn kem, cô muốn cảm ơn anh lần trước đã giúp đỡ cô trong lúc cô bế tắc nhất, hai người đang ngồi nói chuyện vui vẻ thì Diệp Hạ Lam lại nhận được điện thoại của bệnh viện báo tình hình ba nuôi của cô có chuyển biến xấu nên cô liền lập tức chạy tới bệnh viện.
Tống Dụ bị đẩy vào phòng cấp cứu rất lâu, mấy tiếng đồng hồ Diệp Hạ Lam ngồi bên ngoài chờ mà cứ tưởng là mấy năm trôi qua.
Bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra rồi lắc đầu: “Cô nên chuẩn bị tâm lý”.
Diệp Hạ Lam thở thẩn bước vào trong, cô nhìn Tống Dụ hơi thở yếu ớt bất cứ lúc nào cũng thể ngừng lại.
“Ba à sao ba lại nở bỏ con lại một mình như chứ vậy?” Diệp Hạ Lam vẻ mặt tràn ngập đau khổ quỳ sụp xuống bên giường bệnh của Tống Dụ.
Khóe mắt của Tống Dụ chảy nước mắt, ông cố gắng dùng hết sức lực còn lại muốn giơ tay lên lau nước mắt cho Diệp Hạ Lam nhưng cánh tay bất lực rơi xuống giữa không trung, Diệp Hạ Lam đau đớn cầm tay Tống Dụ lên để tay ông áp vào gò má của mình gào lên: “Ba à, ba đừng... bỏ lại con mà…huhuhu…huhuhu”.
Đôi vai nhỏ nhắn gầy yếu của Diệp Hạ Lam không ngừng run rẩy, nước mắt nặng nề từng giọt rơi xuống, cô gào khóc đến nỗi giọng cũng lạc đi.
Thịnh Khải Tề bước tới lên tiếng an ủi Diệp Hạ Lam: “Chuyện trước mắt cần phải an táng bác trai chị nên nén bi thương”.
“Ba của tôi không còn nữa rồi huhuhu”, giọng nói của Diệp Hạ Lam nghe rất bi thương, nước mắt vẫn giàn giụa trên gương mặt xinh đẹp không góc chết của cô.