Thịnh Khải Luân nhìn Hàn Long Phi rồi lên tiếng:” Chuyện lần này là tôi nợ cậu sau này nhất định báo đáp”.
“ Chỗ bạn bè với nhau mà cứ nói vậy hoài là tôi giận đó nha, thôi hai người nghỉ ngơi đí tôi về trước, à ở đây tôi đã cử người bảo vệ hai người nên cứ yên tâm còn chuyện cậu nhờ tôi điều tra chắc nay mai sẽ có kết quả thôi”.
Thịnh Khải Luân gật đầu:” Cảm ơn cậu”.
Hàn Long Phi thở dài:” Lại cảm ơn…phiền quá đi”.
Lại thêm một ngày trôi qua nữa, Diệp Hạ Lam ngồi trên giường bệnh ngắm nhìn cảnh biển ngoài khơi cô cảm thấy rất bình yên nhưng cũng cảm thấy lo lắng vì sự việc xảy ra mấy hôm trước, vết thương đã ổn định nên nói với Thịnh Khải Luân:” Chúng ta về thành phố X được không Khải Luân?”.
Thịnh Khải Luân nhíu mày hỏi lại:” Tại sao lại muốn về thành phố X, anh thấy em rất thích phong cảnh cùng khí hậu ở đây mà”.
Diệp Hạ Lam đắn đo một lúc rồi lên:” Ở đây nguy hiểm quá, lúc bọn người đó đuổi theo phía sau em còn nghe họ bảo nhất định phải lấy mạng của anh cho bẳng được, em thấy rất lo sợ khi anh cứ bị nguy hiểm rình rập thế này”.
Thịnh Khải Luân khẽ cong môi lên cười rồi cho Diệp Hạ Lam một cái nhìn trấn an:”Không sao đâu em đừng có lo lắng nữa, chẳng phải bây giờ anh vẫn bình yên ngồi bên cạnh em hay sao”.
“ Nhưng em không yên tâm, vẫn chưa biết ai là kẻ chủ mưu ám hại anh nên chắc chắn là anh vẫn sẽ gặp nguy hiểm”.
“ Cốc…cốc…cốc”
Có tiếng gõ cửa phòng rồi Hàn Long Phi đẩy cửa đi vào:” Cô cứ yên tâm đi hai người sẽ không gặp nguy hiểm nữa đâu”.
Diệp Hạ Lam nhíu mày hỏi:” Anh nói vậy là có ý gì?”.
Hàn Long Phi bước qua cái ghế ngồi bắt chéo chân dáng vẻ cà lơ phất phơ nhưng cũng rất tiêu soái:” Mấy tên truy sát hai người chỉ là lính đánh thuê tự phát thôi, chẳng có gì đáng để lo ngại bởi vì tôi đã bắt giữ nguyên bang rồi hahaha”.
Hàn Long Phi nháy mắt với Diệp Hạ Lam một cái rồi tự tin hỏi:” Thấy tôi có giỏi chưa?”.
Thịnh Khải Luân nhướng mày hỏi:” Cậu đúng là hành sự nhanh chóng thật, thế đã điều tra được người đứng sau đám lính đánh thuê đó chưa?”.
Hàn Long Phi hất mặt lên:” Bạn bè đã lên tiếng nhờ vã tôi đương nhiên dốc sức làm rồi, người đứng sau muốn lấy cái mạng nhỏ của cậu cũng không phải ai xa lạ mà chính là…Thịnh, Khải, Lăng”.
Diệp Hạ Lam ngạc nhiên vô độ không dám tin vào những gì mình vừa nghe được:” Không…không thể nào…sao anh hai lại có thể thuê người truy sát Khải Luân…hai người họ là anh em trong một gia đình cơ mà”.
Hàn Long Phi bĩu môi:” Cô ngây thơ quá rồi cô bé à”.
Vẻ mặt của Thịnh Khải Luân vẫn điềm tĩnh cũng không mấy ngạc nhiên khi nghe kết quả điều tra từ Hàn Long Phi, anh khẽ nhếch môi mỉm cười:” Đúng là không ngoài dự đoán của tôi”.
Diệp Hạ Lam quay sang nhìn Thịnh Khải Luân:” Ý anh là anh đã nghi ngờ người đứng sau là anh Khải Lăng sao?”.
Thịnh Khải Luân gật đầu:” Phải, trước mặt của ông nội anh hai luôn nói không tranh giành với anh nhưng thực chất lại ở phía sai giở rất nhiều thủ đoạn bẩn thỉu để có thể lôi kéo cổ đông trong công ty ủng hộ mình…ở cuộc họp cổ đông lần trước anh hai chiến bại thê thảm trong phút chót sao có thể bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy chứ”.
“ Nhưng nói cho cùng hai người vẫn mang huyết thống của Thịnh gia vì sao lại phải đấu đá đến nỗi muốn lấy mạng của nhau chứ…anh hai là người lịch thiệp nho nhã em không nghĩ anh ấy lại làm ra những chuyện như vầy đâu, chắc là có hiểu lầm gì đó”.
Hàn Long Phi khẽ lắc đầu:” Cô bé à, cô ngây thơ quá rồi mấy thằng bề ngoài luôn tỏ vẻ tốt đẹp thì trong lòng lại rất nham hiểm, cô đó đã gả vào hào môn ngồi vào cái vị trí tam thiếu phu nhân của Thịnh gia thì nên tập làm quen dần với những chuyện đấu đá vì lợi ích mà thanh trừng lẫn nhau đi là vừa”.
Diệp Hạ Lam bắt đầu hoang mang.
Hàn Long Phi lại nói tiếp:” Theo tôi thấy cô không thích hợp để sống trong môi trường nguy hiểm rình rập như thế đâu hơn nữa cô ngây ngô quá sợ là bị người ta xơi tới cái xương cũng không còn…hay là cô ly hôn với Khải Luân đi về đây với tôi sống cuộc đời đạm bạc bên bờ biển mỗi ngày cùng đón bình minh ngắm hoàng hôn…”.
Mặc dù đã biết là Hàn Long Phi chỉ đang đùa giỡn cho vui thôi nhưng bất chợt trong lòng của Thịnh Khải Luân lại có chút không vui khi nghe người khác nhắc đến hai chữ “ ly hôn”, ánh mắt đầy sát khí kèm theo giọng nói lạnh lẽo của anh hướng về phía của Hàn Long Phi:” Cậu đúng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, nếu còn nói nhảm thì tôi sẽ không khách khí đâu đấy”.
Hàn Long Phi tỏ vẻ khoái chí khi thấy Thịnh Khải Luân xù lông lên:” Hahaha có người ghen rồi…thú vị làm sao”.
Thịnh Khải Luân có chút đỏ mặt anh vừa đứng dậy tính bước qua chặn cái mồm của Hàn Long Phi lại thì con hàng này đã nhanh chân chạy mất dép luôn rồi.
Sau khi Hàn Long Phi rời đi, trong phòng lại trở nên yên lặng, cả Diệp Hạ Lam và Thịnh Khải Luân đều rơi vào trạng thái ngượng ngùng không biết phải đối mặt với nhau như thế nào