Thịnh Nhất Phi cau mày: “Sao anh không chịu nói ra tình cảm mà anh dành cho chị ấy”.
Thịnh Khải Luân cười khổ: “Nói rồi, anh cũng hạ mình cầu xin cô ấy cho anh một cơ hội nhưng Hạ Lam dứt khoát cự tuyệt anh…cô ấy bảo cô ấy tái hôn rồi”.
Thịnh Nhất Phi ngơ ngác ra mặt: “Cái gì chị ấy tái hôn rồi sao??? Người con gái tốt như vậy mà anh lại đánh mất đúng là đáng đời anh lắm mà”.
“Không biết em có phải là em gái ruột của anh hay không nữa, anh của em khổ sở như vậy còn chưa đủ sao em còn châm thêm dầu vào lửa”.
Thịnh Nhất Phi đột nhiên kéo tay của Thịnh Nhất Luân: “Anh, chị Hạ Lam ở bên kia kìa”.
Thịnh Khải Luân nhìn theo hướng tay của Thịnh Nhất Phi thì thấy Diệp Hạ Lam đang đứng ở giang hàng trái cây, cạnh cô còn có một chàng trai nhìn cao hơn cô một cái đầu, gương mặt cũng ưa nhìn, hai người còn cười nói với nhau rất vui vẻ.
Diệp Hạ Lam đang lựa mấy quả cam thì tình cờ gặp chàng trai kia, anh này không biết nên lựa cam như thế nào mới ngon cho nên đã hỏi Diệp Hạ Lam, cô cũng chỉ là tốt bụng chia sẻ chút kinh nghiệm mua đồ của mình cho người ta thôi nhưng ai ngờ lại làm Thịnh Khải Luân hiều lầm.
Thịnh Khải Luân như người mất hồn đứng yên nhìn Diệp Hạ Lam và chàng trai kia một lúc thật lâu cho đến lúc bị Thịnh Nhất Phi đánh vào vai một cái mới giật mình: “Em làm cái gì vậy??”.
“Anh đứng đực mặt ra làm gì chứ, anh hai của em bản lĩnh như vậy cơ mà nếu yêu người ta thì đi mà giành lấy đứng đây nhìn cũng có làm được gì đâu”.
“Anh không có tư cách để tranh giành với người ta cũng không muốn làm cho Hạ Lam ghét anh hơn nữa…nhưng chúng ta cũng nên đi xem thử Thiên Duệ đó có thật là đối tốt với Hạ Lam hay không”.
Thế là Thịnh Khải Luân và Thịnh Nhất Phi mon men đi theo, lúc Diệp Hạ Lam đi đến giang hàng bánh kẹo thì liền gọi: “Thiên Duệ mau qua đây”.
Thịnh Khải Luân đứng ở giang hàng kế bên nhìn xuyên qua kệ hàng có thể thấy rõ Diệp Hạ Lam nhưng anh lại quay người nhìn về hướng khác, rũ mắt xuống thì thầm: “Nhìn họ thân thiết với nhau kiểu này chắc có lúc anh vỡ tim mà chết mất…Nhất Phi em nhìn xem người đàn ông tên Thiên Duệ đó rốt cuộc là tốt Hạ Lam hay không giùm anh đi”.
Sau khi Diệp Hạ Lam gọi “Thiên Duệ mau qua đây” thì có một đứa bé trai chừng bốn, năm tuổi chạy tới vẻ mặt hớn hở: “Mẹ con tới ngay đây hihihi”.
Thịnh Nhất Phi trợn tròn mắt lên mà nhìn xuyên qua cái kệ hàng cô đưa tay ra sau vẫy Thịnh Khải Luân giọng thì thào: “Anh đùa em đó hả…Thiên Duệ chỉ là một đứa trẻ chừng bốn, năm tuổi thôi mà…hơn nữa gương mặt đứa trẻ này không bình thường chút nào hết á”.
Thịnh Khải Luân cũng rất ngạc nhiên quay lại nhìn Thịnh Nhất Phi: “Không bình thường chẳng lẽ bị dị tật…nhưng Thiên Duệ không thể là đứa trẻ được đâu chính Hạ Lam thừa nhận Thiên Duệ là bạn trai hiện thời của cô ấy mà”.
Thịnh Nhất Phi kéo tay của Thịnh Khải Luân lại gần cái kệ hàng rồi nói: “Anh tự mình nhìn đi rồi sẽ hiểu”.
Ở phía giang hàng bên kia, Diệp Thiên Duệ vui vẻ cầm hai hộp bánh lên rồi nói: “Mẹ, mẹ mua cho con cả hai hộp có được không??”.
Diệp Hạ Lam nhéo mũi Diệp Thiên Duệ một cái rồi giả vờ không đồng ý: “Con ăn tham vừa thôi chứ, chọn một trong hai là được rồi”.
Diệp Thiên Duệ rũ mắt xuống, vẻ mặt ủy khúc: “Mẹ mua cả hai đi mà, cái nào cũng ngon hết nên con không biết phải chọn sao cả, mẹ mua cả hai đi mà Thiên Duệ hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ mà”.
Diệp Hạ Lam nhìn Diệp Thiên Duệ mỉm cười xoa đầu bé một cái rồi bảo: “Thôi được rồi, còn muốn ăn thêm gì nữa cứ chọn đi mẹ sẽ mua cho con hết chịu không?”.
Diệp Thiên Duệ gật đầu cười toe toét: “Dạ được con muốn mua thêm thạch rau câu nữa”.
Thịnh Khải Luân và Thịnh Nhất Phi liền quay qua nhìn nhau: “Em có đang nghĩ giống anh không?”.
“Vậy anh có đang nghĩ giống em không??”.
Thịnh Khải Luân liền rút trong ví ra một một tấm hình rồi nói: “Đứa bé đó nhìn y hệt như anh lúc còn nhỏ, đúng là không bình thường mà”.
Thịnh Nhất Phi liền gật đầu: “Đúng vậy có khi nào đứa bé đó…”.
Cả hai đồng thanh reo lên: “Là con trai của anh”.
Thịnh Khải Luân và Thịnh Nhất Phi lái xe theo sau chiếc Ferrari màu đỏ của mẹ con Diệp Hạ Lam, Thịnh Khải Luân tặc lưỡi: “Không thể ngờ được là bây giờ cô ấy lái xe giỏi như vậy nha lần trước còn tự mình lái xe đưa anh về nhà nữa…trước kia mà kêu cô ấy lên xe cứ như là ép cô ấy uống thuốc độc vậy đó”.
“Hồi xưa chị Hạ Lam luôn bị ám ảnh trong đầu vụ tai nạn năm đó của gia đình mình nên rất sợ ngồi trên xe hơi bộ anh không biết sao???”.
Thịnh Khải Luân lại thấy chạnh lòng vì cho đến tận bây giờ vẫn có rất nhiều thứ về cô mà anh không hề biết.
Thịnh Khải Luân đi theo chiếc Ferrari màu đỏ của Diệp Hạ Lam đến một khu chung cư cao tầng, Diệp Hạ Lam và đứa trẻ tên Thiên Duệ cùng xuống xe và xách đồ mua trong siêu thị đi vào trong.
Họ vừa đi tới chỗ thang máy thì gặp Diêu Tư Dương đi cùng một đứa bé gái cũng chừng ba hoặc bốn tuổi.
Diệp Thiên Duệ liền chạy tới nắm tay cô bé kia: “Tiểu Khê à mình có mua rất nhiều kẹo và thạch trái cây nè”.
Hàn Tiểu Khê mỉm cười: “Thật thích quá hihi…nhưng ăn kẹo nhiều sẽ sâu răng đó”.
Diệp Thiên Duệ liền xua tay “ Không có đâu…sau khi ăn kẹo chỉ cần chải răng sạch thì sẽ không bị sâu răng đâu”.
Tiểu Khê liền gật đầu tỏ vẻ thích thú: “Vậy là chúng ta có thể tha hồ ăn kẹo mà không lo bị sâu răng hihihi”.