Thịnh Khải Luân vốn không say nhưng anh cố tình mượn rượu để nói ra hết tâm tư nguyện vọng của mình, đột nhiên anh cảm thấy có thứ gì đó rơi xuống gò má của mình hình như là nước thì phải nhưng lại rất ấm.
Nghe những lời này nước mắt của Diệp Hạ Lam liền rơi xuống không ngưng, cô đưa tay chạm vào mặt của Thịnh Khải Luân dáng vẻ rất nhẹ nhàng dịu dàng nhưng sâu thẳm trong tim lại rất đau.
Diệp Hạ Lam thoáng nghĩ Thịnh Khải Luân say rồi nên chắc chắn sẽ không biết gì hết, ừ vậy thì hôm nay cô nói những điều mà cô luôn giấu trong lòng cho anh nghe vậy: “Thịnh Khải Luân có lẽ anh chưa bao giờ tìm hiểu về con người của em thì phải…nhưng em lại hiểu rất rõ về anh, món anh thích nhất là sườn xào chua ngọt, món anh ghét nhất là quả kiwi, anh bị dị ứng với nấm linh chi nên anh cũng không thích ăn nấm, còn nhiều thứ lắm nhưng…”.
Diệp Hạ Lam lấy tay che miệng vì sợ tiếng nấc của mình sẽ đánh thức Thịnh Khải Luân, qua một lúc chừng năm phút cô lại nói tiếp: “Em mệt mỏi rồi không muốn làm nhân vật đi bên lề cuộc đời của anh nữa đâu…bởi vì em mà anh không có hạnh phúc anh cũng rất chán ghét em vậy thì em còn ở bên cạnh anh nữa làm gì…em mệt mỏi rồi mỗi ngày chúng ta đều giày vò nhau em cũng muốn buông tay anh cũng xem như là buông tha cho chính mình…nhưng em lại không thể làm được…xin lỗi Khải Luân vì rất nhiều lý do nên em không thể rời xa anh…xin anh hãy tha thứ cho sự ích kỷ này của em bởi vì em đã…yêu anh từ lâu rồi … không có anh em làm sao có thể sống được chứ, em cần một gia đình mà anh lại chính là gia đình của em là nơi để em quay về hức hức”.
Nghe những lời nói ngắt quãng và những giọt nước mắt rơi xuống trên mặt mình tim của Thịnh Khải Luân cũng nhói lên nhưng anh không thể đột nhiên ngồi dậy ôm cô vào lòng rồi nói rằng anh chỉ đang diễn kịch mà thôi.
Bao nhiêu ngày qua Thịnh Khải Luân hạ quyết tâm lắm mới mượn rượu nói chuyện ly hôn với Diệp Hạ Lam, anh đã nghĩ sau khi ly hôn anh để Tiệp Tương Trang này cho cô ở mỗi tháng còn chu cấp một số tiền, ngày nào anh còn sống thì cô vẫn sẽ có cuộc sống an yên không cần phải lo cơm, áo, gạo, tiền nhưng bây giờ đối mặt với cô dũng khí của anh cũng biến mất sạch sẽ không còn dấu vết gì hết.
Diệp Hạ Lam chạy ra ngoài ban công kéo cửa phòng lại rồi ngồi xổm gục mặt khóc, dường như thế giới của cô đã sụp đổ thật rồi, vì sao mỗi ngày trên thế giới này có biết bao nhiêu người có thể với tay đến hạnh phúc còn cô thì lại bất hạnh như vậy.
Diệp Hạ Lam thấy tim của mình nhói đau rất chân thực cô cũng muốn thành toàn để Thịnh Khải Luân có được hạnh phúc nhưng nếu như vậy thì đứa bé trong bụng của cô phải làm sao đây cô không muốn con của mình chào đời lại phải sống một cuộc sống chênh vênh vất vả thiếu thốn tình thương của cha. Cô cũng cảm thấy quá mệt mỏi rồi nhưng cô không có lựa chọn nào khác cũng không biết phải làm sao để mỗi ngày không cảm thấy có lỗi với Thịnh Khải Luân bởi vì sự ích kỷ của bản thân nữa.
Thịnh Khải Luân nghe tiếng cửa kéo lại thì liền mở mắt ra anh đưa tay chạm lên gò má mình quả nhiên là nước mắt, anh đứng nép bên rèm cửa nhìn ra ngoài ban công thấy dáng vẻ của cô rất đáng thương lần đầu tiên anh thấy cô khóc mà lại còn khóc nhiều đến như vậy, trước đây mặc cho anh có đối xử lạnh lùng thậm chí làm tổn thương cô thì cô cũng chẳng bao giờ khóc trước mặt anh nhưng hôm nay những lời cô nói nghe rất thương tâm Thịnh Khải Luân tự nhiên thấy tim mình có chút nhói đau, anh tự trách tại sao lại giả vờ say rồi làm cho cô khóc nhiều như vậy.
Thịnh Khải Luân cứ đứng yên lặng lẽ nhìn Diệp Hạ Lam với ánh mắt phức tạp cảm xúc anh cũng muốn ra ngoài an ủi cô nhưng lại không làm được, anh thấy bối rồi trước lời tỏ tình vừa rồi của cô anh vốn hạ quyết tâm bù đắp cho Hạ Mạt nhưng chính bản thân của anh cũng không hiểu vì sao bản thân mình lại thấy phân vân không muốn tiếp tục làm cô tổn thương nữa.
Diệp Hạ Lam khóc suốt mấy giờ liền đến nỗi hai mắt sưng húp lên cô mới đúng dậy đi vào phòng, Thịnh Khải Luân vội chạy qua giường nằm xuống giả vờ như là đang ngủ rất ngon, Diệp Hạ Lam đắp chăn lại cho Thịnh Khải Luân rồi đi ra ngoài, cả đêm đó Thịnh Khải Luân cứ nằm thao thức không ngủ được, anh tự nhiên lại mong tới trời sáng để xem Diệp Hạ Lam như thế nào rồi vì cả đêm qua cô không có về phòng ngủ.
Bình thường Diệp Hạ Lam vẫn hay làm bữa sáng nhưng hôm nay Thịnh Khải Luân xuống bếp thì chỉ thấy má Lý đang dọn đồ ăn lên bàn, Thịnh Khải Luân thấy lạ nên nhíu mày hỏi: “Thiếu phu nhân đâu sao hôm nay không làm đồ ăn sáng?”.
Má Lý liền nhìn mấy món ăn trên bàn rồi nói: “Thiếu phu nhân đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho thiếu gia rồi mới đi ra ngoài cô ấy nói có việc gì đó”.
Thịnh Khải Luân liền gật đầu: “ Uh” rồi ngồi vào bàn bắt đầu ăn sáng, trên bàn toàn là những món là Thịnh Khải Luân thích nhưng anh lại nuốt không trôi, tâm trí toàn bị Diệp Hạ Lam lấp đầy, anh muốn biết bây giờ cô như thế nào rồi còn có đau khổ giống như hôm qua không, cô đang làm gì với ai?