La Phù

Chương 506: Ánh mắt lúc sinh tử

Thái Thúc hít một hơi thật sâu rồi chỉ tay. Thanh Ẩn đăng lập tức bay xuống phía dưới rất nhanh. Ánh sáng của nó đi tới đâu, những đám mây liền biến mất tới đó. Theo đám người Đông Bất Cố khép lại vòng vây, hơn mười người tu đạo tu vi cao trên không trung tản ra pháp lực dao động khiến cho không khí xung quanh biến thành những cơn gió to.

- Không ổn!

Nhưng điều khiến cho đám người Đông Bất Cố, Thái Thúc đều biến sắc đó là vào lúc này, khi nguyên khí dao động và những đám mây tan hết, cảnh vật hiện ra bên dưới chỉ có một chút những mảnh nhỏ màu lam, nhìn như là một thứ ngọc phù hay pháp bảo gì đó nhưng không hề có lấy một bóng người.

Trong lúc đám người Thái Thúc đang ngây ra đó thì Đông Bất Cố vung tay chộp một cái hút toàn bộ những mảnh nhỏ màu làm vào tay.

Trên những mảnh nhỏ màu lam đó vẫn còn vương lại một chút pháp lực dao động. Từ những hoa văn trên đó có thể nhận ra được đây là một tấm ngọc phù. Và lúc này, tấm ngọc phù không phải bị đánh nát mà là như sử dụng hết lực lượng của nó rồi tự mình vỡ vụn.

Nơi này giống hệt như khi thần cung Toái Hư phóng ra có nguyên khí dao dộng rất mạnh nhưng không ngờ là do cái ngọc phù này gây ra.

- A? Không phải.

Trong lúc Đông Bất Cố tái mặt, hai tay run run, Độc Nhân vương đã gần tiếp cận tới vị trí của bọn họ, thậm chí có thể nhìn thấy những lá cờ màu đen chợt dừng lại.

Trên cái ngọc phù Côn Bằng trong tay y, điểm sáng màu hồng bị đám người Đông Bất Cố bao vây hoàn toàn biến mất. Mà một cái đích mới, một điểm sáng màu hồng đột nhiên lại xuất hiện trên Ngọc phù Côn Bằng của y. Vào lúc này, nó đã tiến vào trong Thập Vạn đại sơn, đồng thời lao thẳng tới một chỗ.

Độc Nhân vương chợt dừng lại, cụp mắt xuống rồi một lúc sau lên tiếng đầy lạnh nhạt:

- Chúng ta đều xem thường người này. Cô ấy có một thứ pháp bảo gì đó có thể dời khí tức và nguyên khí dao động xung quanh người. Toàn bộ những kẻ đối đầu với các ngươi đều bị lừa. Vào lúc này, cô ấy đã đột phá sự phong tỏa của họ đi giết cái người kia.

Thiếu nữ mặc áo lông màu trắng như một làn khói nhẹ bay tới. Mặc dù lúc này, tốc độ của nàng có thể nói là kinh thế hãi tục nhưng lại không hề có một tiếng động.

Gương mặt của nàng có một sự đắc ý, hơn nữa hai cái búi tóc nhỏ trên đầu khiến cho gương mặt của nàng rất đáng yếu. Cho dù ai nhìn thấy cũng đều khó có thể ngờ được nàng lại lừa được bên phía Lạc Bắc.

Nhưng vào lúc này, trong lúc im lặng bay đi, trên người nàng lại tản ra một thứ sát khí lạnh lẽo. Cảnh tượng đó khiến cho nàng giống như là một tên thích khách thực sự. Một tên thích khách lạnh lùng từ vòng đảo thứ chín của Côn Luân ra ngoài.

Thông qua sự chỉ dẫn của thần cung Toái Hư, nàng có thể cảm giác được cụ thể vị trí của người đã nhiều lần ngăn cản được sự tấn công của mình. Mà vào lúc này, nàng đang đi theo một con đường thẳng nhất tới vị trí của người đó.

Nàng biết rõ cho dù đối phương biết bị mình lừa nhưng sẽ có người nhanh chóng hiểu ra nàng định làm gì. Trước khi bọn họ quay lại mà không giết được người kia thì cho dù có giết được đối phương, nàng cũng không thể chạy thoát.


Mặc dù ở gần, nàng có thể thi triển pháp quyết lấy khí tức của đối phương để tấn công nhưng một khi thi triển thần cung Toái Hư, với tu vi của nàng lực lượng chân nguyên chỉ phóng được một lần. Mặc dù Thạch Nhũ đan có thể bổ sung chân nguyên, nhưng cũng cần có thời gian nghỉ ngơi nhất định. Cho nên mặc dù có pháp bảo mạnh như thần cung Toái Hư, nàng cũng không dám kiêu ngạo tự mình đối mặt với hơn mười người Nguyên Anh kỳ bao vây.

Cho nên thiếu nữ mặc áo lông trắng hiểu rõ, bản thân chỉ có một khoảng thời gian rất ngắn. Nàng chỉ có một cơ hội. Chỉ trong một chiêu phải giết chết được đối phương, mới có thời gian để bỏ trốn trước khi nhiều người tu đạo Nguyên Anh kỳ quay lại.

Một đòn tiếp theo mới là một đòn cuối cùng của nàng với người đó. Mà cho dù là Huống Vô Tâm trong hoàn cảnh nhiều người bao vây như vậy cũng không thể nào trốn được. Nhưng vào lúc này, đồng tử trong mắt Lạc Bắc chợt co lại.

Bởi vì vào lúc này, một tia sáng trắng chợt xuất hiện trong tầm mắt của hắn, Nạp Lan Nhược Tuyết và Nam Cung Tiểu Ngôn.

Đó là một thiếu nữ nhìn giống như thiên kim tiểu thư mặc áo lông màu trắng. Nhưng từ người của nàng, Lạc Bắc có thể cảm nhận được một thứ hơi thở trí mạng.

....

Bàn tay của thiếu nữ hơi rịn chút mồ hôi. Trái tim của nàng cũng đập nhanh hơn một chút.

Lúc trước, mặc dù nàng sử dụng thần cung Toái Hư "giết" người này nhiều lần nhưng nàng chưa hề đối mặt với hắn. Vào lúc này, khi phải đối mặt thật sự, trong lòng nàng có phần khẩn trương hơn một chút.

Trên thực tế, nàng sớm nên sử dụng thần cung Toái Hư tấn công người đó một đòn cuối. Nhưng bởi vì uy lực của thần cung Toái Hư càng tới gần lại càng mạnh cộng thêm khoảng cách nhỏ khiến cho sự phản ứng lại càng yếu thêm. Trong vòng bán kính hai mươi dặm, uy lực của thần cung Toái Hư tới mức cao nhất.

Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên sử dụng thần cung Toái Hư giết người, hơn nữa lại nhiều lần không chết khiến cho nàng khi đã tới gần Lạc Bắc lại muốn được nhìn xem người mình giết như thế nào, không ngờ lại có thể làm cho cả Côn Luân phải lo lắng.

Cho nên tới khi nàng có thể nhìn thấy Yêu vương liên thai nhưng vẫn chưa sử dụng thần cung Toái Hư mà lập tức phóng ra mười hai hạt châu màu lam giống như mười hai giọt nước mưa để chúng bay xung quanh người mà tới gần Lạc Bắc.

- Định Hải thần châu.

- Đó là Định Hải Thần châu của Lạc Tiên sư thúc. Cô ấy là đệ tử chân truyền của sư thúc, mấy người Đông Bất Cố không ngăn chặn được cô ấy.

Nhìn thấy mười hai hạt châu màu lam mà thiếu nữ phóng ra, Nam Cung Tiểu Ngôn cứng đờ người rồi thốt lên đầy kinh ngạc.

Vào lúc này, Lạc Bắc cũng hoàn toàn cảm giác được pháp lực dao động trên người thiếu nữ kia chính là của người sử dụng thần cung Toái Hư. Ánh mắt của hắn tràn ngập sát ý. Tuy nhiên hành động của thiếu nữ khiến cho hắn lại không tấn công ngay.


Bởi vì vào lúc này, thiếu nữ còn cách chừng vài dặm. Pháp thuật của Lạc Bắc mặc dù có thể đạt tới khoảng cách đó nhưng bản mệnh kiếm nguyên có uy lực lớn nhất lại chỉ có lực sát thương mạnh nhất trong vòng hai trăm trượng.

Hiện tại, thiếu nữ vẫn đang tới gần cho nên Lạc Bắc hết sức bình tĩnh tiếp tục chờ cho nàng tới gần thêm một chút nữa.

Bởi vì Lạc Bắc hiểu rõ trong tình cảnh như thế này có phòng ngự thế nào cũng chẳng có tác dụng. Tất cả đều khó ngăn được thần cung Toái Hư tấn công. Hoặc là có thể nhân lúc thần cung Toái Hư chưa động mà đánh chết thiếu nữ hoặc là bị thần cung Toái Hư động mà bị thiếu nữ đánh chết.

Trong khoảng thời gian này, ngay cả việc sử dụng thần kiêu pháp giới hóa ra phân thân cũng không kịp.

Cho nên thậm chí Lạc Bắc không tốn chân nguyên điều khiển Yêu vương liên thai, chỉ nhìn thiếu nữ đang tới chằm chằm và chuẩn bị một đòn mạnh nhất của mình.

Cũng đúng. Không còn hai lớp ánh sáng của Yêu vương liên thai, nên trong nháy mắt Lạc Bắc và thiếu nữ đều nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương.

- Ngươi...

Liếc mắt nhìn thấy rõ gương mặt của Lạc Bắc, thiếu nữ áo trắng đột nhiên ngừng lại.

- Cơ hội tốt.

Nhưng vào lúc này, Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Nam Cung Tiểu Ngôn cũng đồng thời cảm nhận được sự khác thường của thiếu nữ cho nên tản ra pháp lực dao động cực mạnh.

Một đạo kiếm nguyên màu đỏ sậm, một tia sáng vàng và một tia sáng đó xuyên qua không trung lao về phía thiếu nữ.

Lạc Bắc hội tụ toàn bộ chân nguyên vào đạo bản mệnh kiếm nguyên.

Nạp Lan Nhược Tuyết sử dụng Hoàng Sa thần đao.

Nam Cung Tiểu Ngôn sử dụng Trảm tam thi diệt thần tiễn.

Trong nháy mắt, Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Nam Cung Tiểu Ngôn đều sử dụng một đòn mạnh nhất để tấn công.

Tuy nhiên mười hai viên Định Hải thần châu quanh người thiếu nữ chợt xoay với tốc độ cực nhanh như tọa thành một đại dương quanh người nàng. Cùng lúc đó, nàng nhìn Lạc Bắc với ánh mắt khác thường rồi đột nhiên nói ra một câu khiến cho Nạp Lan Nhược Tuyết và Nam Cung Tiểu Ngôn đều cảm thấy khó hiểu:

- Thần tiên sẽ không chết. Ngô gia gia nói trên ngọn núi kia có thần tiên. Chờ khi ngươi hết bệnh ta sẽ dẫn ngươi lên ngọn núi kia, nói không chừng chúng ta sẽ gặp được thần tiên.

Nhưng câu nói của nàng lại khiến cho Lạc Bắc choáng váng, toàn thân như cứng đờ. Ngay cả bản mệnh kiếm nguyên cũng rung mạnh khiến cho không khí xung quanh xuất hiện từng trận lốc xoáy.

- Hâm Duyệt! Là muội? - Lạc Bắc thốt ra âm thanh không thể tin được vào tai mình.

- Thạch đầu ca ca! Đúng là huynh?

Thiếu nữ áo trắng buông tay xuống hoàn toàn không có ý sử dụng thần cung Toái Hư. Ánh mắt của nàng cũng chẳng thèm để ý tới ba luồng sáng đang lao về phía mình như sẵn sàng đón nhận chúng. Nàng chỉ nhìn Lạc Bắc với một con mắt long lanh.