La Phù

Chương 485: Năm tội lớn. tuyệt sát trí mạng

Giữa thung lũng đầy tàn tích có một vầng sáng bao phủ một khoảng đất rộng hơn mười mẫu. Mà bên ngoài vầng sáng đó cũng có một lá cờ hiệu dài tới một trượng. Cái cờ đó có trăm dải, kết thành một tấm võng lớn, gắn ở bên ngoài vầng sáng.

Một lão đạo đầu đội thạch quan, mặc áo choàng đỏ đang nhắm mắt ngồi trong một cây cột đá nơi thung lũng như đang dưỡng thần, hay bảo vệ lá cờ nhiều dải như vậy, để cho thứ gì đó cho quầng sáng không thể thoát ra.

- Từ sư thúc.

Vầng sáng màu vàng nhìn thấy lão đạo liền lập tức dừng lại. Bóng người xuất hiện trong vầng sáng đó chính là thiếu nữ mặc cung trang có nước da trắng như tuyết, cộng với phong thái cao quý mà đã đại diện cho Côn Luân tới gặp Lạc Bắc để đàm phán hòa bình - Hoài Ngọc.

Nghe thấy âm thanh của Hoài Ngọc, lão đạo họ Từ liền mở mắt.

Tuy nhiên lão cũng không lên tiếng mà chỉ hơi gật đầu với Hoài Ngọc.

Hoài Ngọc cũng không tiếp tục nhìn lão đạo đó nữa mà xoay người nhìn vầng sáng màu xanh bao phủ khoảng đất rộng mười mẫu rồi khẽ thở dài:

- Sao khổ vậy?

Mặc dù trong quầng sáng không hề có tiếng động nhưng Hoài Ngọc vẫn lên tiếng nói:

- Ta đã gặp qua sư đệ Lạc Bắc của các ngươi.

Bên trong vầng sáng màu xanh vẫn không hề có phản ứng. Hoài Ngọc chỉ ngẩng đầu lên cười cười:

- Thế nào? Chẳng lẽ các ngươi không muốn biết tại sao ta lại đi gặp Lạc Bắc sao?

- Muốn nói gì thì nói đi. Đừng có vòng vo. - Từ trong vầng sáng màu xanh cũng vang ra tiếng cười lạnh.

Âm thanh đó chính là âm thanh của Huyền Vô Kỳ. Giọng nói của gã cực kỳ không hay đối với Hoài Ngọc. Nhưng Hoài Ngọc cũng không để ý. Đôi mắt đẹp nhìn quầng sáng màu xanh rồi mỉm cười nói:

- Ta đi gặp Lạc Bắc là đại diện cho Côn Luân hòa đàm với hắn.

- Hòa đàm? - Huyền Vô Kỳ lại cất tiếng cười lạnh:

- Ta thấy chưa chắc là hòa đàm mà lấy chúng ta để áp chế hắn đúng không?


- Ta thấy các ngươi không nên có địch ý với chúng ta như vậy. Trên thực tế nếu thay đổi vị trí, các ngươi cũng sẽ làm như chúng ta. - Hoài Ngọc bình tĩnh nói:

- Các ngươi chỉ thấy Côn Luân chúng ta mạnh, nhưng nếu hiện tại thế lực mạnh nhất là Trạm Châu Trạch Địa, chỉ sợ huyền môn chính đạo sẽ bị người ta muốn giết thì giết. Cho dù không có Trạm Châu Trạch Địa, không có Côn Luân, bao nhiêu môn phái mất đi sự khống chế chắc là giới tu đạo sẽ rơi vào sự hỗn loạn. Các ngươi chỉ thấy Côn Luân chúng ta không tốt nhưng lại không nghĩ tới chúng ta đã làm gì cho giới tu đạo trong bao nhiêu năm qua.

- Ngươi chỉ nói là nếu. - Âm thanh của Huyền Vô Kỳ vọng ra từ trong vầng sáng:

- Cho dù là hoàng đế cũng có đủ loại hoàng đế. Ngươi đừng có dùng cách nói này để che giấu cho hành động của Côn Luân các ngươi. Nếu ngươi tới đây để cãi nhau với chúng ta thì không cần nói nữa.

- Được rồi! Mặc kệ các ngươi nghĩ thế nào. Nhưng lần này ta đi gặp Lạc Bắc, thật sự là Côn Luân chúng ta muốn đàm phán hòa bình với hắn. - Hoài Ngọc khẽ thở dài, cụp mắt xuống:

- Có thể các ngươi còn không biết hiện tại hắn đã liên minh với Trạm Châu Trạch Địa, núi Chiêu Diêu và ngay cả Vũ Sư Thanh cùng với Nga Mi cũng công khai đứng về phía hắn.. Hắn chính thức thành lập môn phái tại Thương Lãng cung. Hắn làm như vậy cũng tương đương với việc hạ chiến thư cho Côn Luân chúng ta. Nói thật, không phải Côn Luân chúng ta không có khả năng đối đầu với hắn. Chỉ có điều chúng ta không muốn lưỡng bại câu thương khiến cho đám người Trạm Châu Trạch Địa và núi Chiêu Diêu được lợi. Lần này ta đi tìm hắn đưa ra điều kiện chỉ yêu cầu hắn bí mật khai sơn lập phái, lấy thất hải làm ranh giới không xâm phạm lẫn nhau. Thậm chí còn giúp hắn nâng cao tu vi thêm một bậc. Đương nhiên ta cũng nói với Lạc Bắc rằng các ngươi đang ở trong tay ta. Nhưng hắn lại kiên quyết từ chối điều kiện của Côn Luân chúng ta.

Từ chối thẳng thừng?

Rõ ràng là Lạc Bắc đã hẹn với Côn Luân dùng chính bản thân để trao đổi Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng. Nhưng vào lúc này, Hoài Ngọc lại nói rằng Lạc Bắc từ chối thẳng thừng điều kiện của Côn Luân.

.....

- Chẳng trách được các ngươi lại muốn tìm hắn để hòa đàm. Hóa ra sư đệ Lạc Bắc của ta đã có thực lực như thế. - Âm thanh của Huyền Vô Kỳ vọng ra từ trong vầng sáng:

- Cho dù là ta cũng sẽ không đồng ý với điều kiện của các ngươi. Đối với một đối thủ không đáng tin thì làm gì có điều kiện.

- Ta biết. Nhưng ta chỉ thấy các ngươi không có lấy một chút giá trị. - Hoài Ngọc lắc đầu:

- Các ngươi bất chấp tính mạng tới núi Đại Đông để giúp hắn nhưng khi các ngươi ở trong tay chúng ta, hắn lại chẳng thèm để ý, từ chối thẳng thừng điều kiện của ta. Lúc trước, Hàng Thanh Phong, Ảo Băng Vân và Nam Ly Việt thực tế là bị Huống Vô Tâm điều khiển, không có liên quan tới chưởng giáo của chúng ta. Chỉ cần các ngươi nghĩ lại, đại khái chúng ta có thể xóa bỏ những hiềm khích trước đây...

- Ngươi muốn châm ngòi ly gián?- Huyền Vô Kỳ cất tiếng cười lạnh, cắt lời của Hoài Ngọc.

- Ta không muốn các ngươi chết theo hắn một cách vô vị. - Hoài Ngọc lẳng lặng nhìn quầng sáng:

- Hôm nay ta tới là để báo cho các ngươi một tin. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay, Lạc Bắc sẽ chết.

Quầng sáng im lặng một chút rồi vọng ra âm thanh của Lạn Hàng:


- Không có gì bất ngờ xảy ra... Côn Luân các ngươi muốn giết chết Lạc Bắc không biết bao nhiêu lần rồi.

- Nhưng lần này thì khác. - Hoài Ngọc chợt nghĩ tới người thanh niên có gương mặt kiên nghị... Nàng thầm nghĩ, nếu Lạc Bắc đồng ý với điều kiện của mình, để cho nàng và hắn hợp tịch song tu thì không biết cảnh tượng đó sẽ như thế nào. Nhưng Hoài Ngọc biết rất rõ, chỉ sợ lần này thật sự không có gì bất ngờ. Điều này khiến cho không biết tại sao, Hoài Ngọc cảm thấy hơi buồn. Sau khi im lặng một lát, Hoài Ngọc cũng không nói rõ nguyên nhân mà chỉ lên tiếng:

- Hơn nữa các ngươi cũng không có sự lựa chọn khác. Cho dù các ngươi không chết thì hắn cũng chẳng thể cứu được các ngươi. Huyền Vô Kỳ! Lạn Hàng! Bạch Lạc tiên tử. Mặc dù chúng ta không biết các ngươi không biết tại sao các ngươi ở đây, lại còn khởi động cái trận pháp thượng cổ này khiến cho chúng ta không thể phá được. Nhưng nếu chúng ta không nhịn nhầm thì cái trận pháp này cũng giống với những trận pháp khác cần có tinh thạch khởi động. Một khi linh lực trong tinh thạch hết thì nó cũng không có tác dụng. Hiện tại, căn cứ vào mức độ suy giảm của trận pháp thì chỉ sợ một, hai tháng nữa, trận pháp này sẽ không còn tác dụng. Đến lúc đó, các ngươi khó lòng thoát chết.

- Vậy thì chờ tới khi các ngươi phá được trận pháp rồi nói. - Âm thanh của Huyền Vô Kỳ từ trong quầng sáng vọng ra rồi sau đó không còn tiếng động nào khác.

- Có lẽ cũng tới rồi. - Hoài Ngọc ngẩng đầu lên nhìn trời mà khẽ thở dài trong lòng.

.....

- Côn Luân tới.

Vào lúc này, một tiếng gầm từ trên mặt biển xa xa vọng tới giới Niết Bàn. Âm thanh đó ngay vào lúc đám người Trạm Châu Trạch Địa và Núi Chiêu Diêu đưa lễ tới, đám người tu đạo đang khiếp sợ mà vọng đến.

Côn Luân có người tới đây?

Gần như toàn bộ người tu đạo có mặt đều căng thẳng, xoay người lại.

Chỉ thấy trên mặt biển có một vầng sáng màu lam đang lao tới với tốc độ cực nhanh, hạ xuống trên cái bình đài.

Người tới mặc một bộ pháp y màu xám điểu khiển một cái pháp bảo màu lam mỏng như cánh ve. Tuổi người đó cũng không lớn lắm, nhìn như chỉ chừng hai mươi tuy nhiên phong thái lại hết sức lạnh lùng.

Đệ tử Côn Luân mặc áo xám ở trong giới tu đạo có thể xếp vào hạng nhất. Nhưng toàn bộ người tu đạo có mặt ở đây lại không biết được tên của người này. Cho thấy đệ tử tu vi cao của Côn Luân có rất nhiều.

Tên đệ tử Côn Luân mặc áo bào xám đứng trên bình đài màu trắng kia cũng không tiến vào giới Niết Bàn mà lấy ra một cái hịch văn màu vàng kim rồi đọc với giọng lạnh lùng.

Âm thanh lạnh thấu xương vọng vào tai của mỗi người.

- Yêu đồ Lạc Bắc ẩn núp ở Thục Sơn, dối sư lừa trên là tội thứ nhất.

- Cấu kết yêu nghiệt giết đệ tử chính đạo là tội thứ hai.

- Làm bạn với Ma môn, tu luyện ma công là tội thứ ba.

- Ngăn cản Hoa giáo trừ ma, giết pháp vương Hoa giáo là tội thứ tư.

- Ngông cuồng lập nơi cho yêu ma tung hoành là tội thứ năm.

- Phạm cả năm tội là kẻ đại gian đại ác, thiên đạo không chứa. Phải diệt.

Người Côn Luân tới không ngờ đọc hịch văn liệt kê tội trạng của Lạc Bắc.

Trên bình đài, mặc dù cách khá xa không nhìn rõ gương mặt của tên đệ tử Côn Luân, nhưng đám người Hà Thường Sinh liếc mắt nhìn nhau rồi thay đổi sắc mặt.