La Phù

Chương 477: Đại lễ khai sơn lập phái

- Hoài Ngọc hiểu. - Hoài Ngọc gật đầu nói với Lạc Bắc:

- Chưởng giáo Lạc Bắc! Ta phải về phục mệnh.

Nói xong câu đó, Hoài Ngọc liền quay người. Chỉ trong chốc lát, nàng liền biến mất trong màn đêm đen.

Nhìn về phía Hoài Ngọc biến mất, sắc mặt của Lạc Bắc thay đổi mất lần. Thậm chí hắn xuất hiện ý nghĩ âm thầm theo dõi nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Một nhân vật như Hoàng Vô Thần nếu để cho Hoài Ngọc một mình tới đây chắc chắn sẽ không để cho Lạc Bắc bám theo, không thể để cho hắn qua nàng mà tìm ra Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ. Mà hiện tại với cái phân thân này của hắn cũng là chỗ dựa lớn nhất.

Lạc Bắc đã hỏi kỹ Nạp Lan Nhược Tuyết lấy được bản ghi chép về Giám bảo bí lục, trong đó cũng có ghi lại pháp bảo kỳ lạ như tiểu thiên động phủ của Thần Kiêu vương nhưng lại không có ghi chép về Thông thiên diệu thụ.

Cho nên Hoàng Vô Thần cũng không thể căn cứ từ Thông Thiên diệu thụ mà đoán ra được chuyện Thần Kiêu vương, không thể biết được trong tay Lạc Bắc có thứ vũ khí bí mật như Thần Kiêu pháp giới.

Chính vì hiểu được sự quan trọng của Thần Kiêu pháp giới cho nên hiện tại Nhan Thọ sơn và Vũ Mạc Thạch bị Lạc Bắc giữ trong Thương Lãng cung. Các giao dịch ở Nam Thiên môn tạm thời do Đông Bất Cố tiếp quản.

Trước khi chuyện Thần Kiêu pháp giới bị lộ, Lạc Bắc để cho hai người Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch tu luyện trong Thương lãng cung.

Vào lúc này, Hoàng Vô Thần không thể nào biết Lạc Bắc có được Thần Kiêu pháp giới. Hắn cũng có thể khẳng định Hoàng Vô Thần sẽ đồng ý với điều kiện của mình. Thực hiện cái giao dịch này, nhiều lắm Lạc Bắc chỉ mất một cái phân thân mà thôi.

Tuy nhiên không hiểu vì sao, Lạc Bắc cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như vậy.

Với sự xuất hiện của Hoài Ngọc, Lạc Bắc cảm giác được gốc rễ của Côn Luân có lẽ còn hơn cả sự tưởng tượng. Điều này khiến cho hắn cảm nhận Côn Luân vẫn chưa tới mức cùng quẫn như Hoài Ngọc nói. Hơn nữa, hắn cảm nhận Hoàng Vô Thần không dễ dàng thỏa hiệp với mình.

Có thể nói cho dù hiện tại Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ đúng là trong tay Côn Luân thì chuyện hòa đàm với hắn đúng là chuyện đáng ngờ.

Những cũng đúng như lời Lạc Bắc nói với Hoài Ngọc, đại lễ khai sơn nhất định phải cử hành đúng thời hạn, không thể thay đổi.

Mặc kệ Hoàng Vô Thần còn có thủ đoạn gì nhưng chỉ cần thành lập được căn cơ thì chính là một sự đả kích lớn nhất đối với Côn Luân.


Sáng sớm, ánh mặt trời rải khắp mặt biển mênh mông bát ngát. Có mấy con chim biển màu trắng bay lượn xuống sát tận mặt biển.

Xa xa, trong cả một vùng toàn màu làm đó chợt xuất hiện một sợi chỉ trắng. Khi sợi chỉ đó tới gần thì ra là một vị đạo sự ngự kiếm mặc áo màu xanh đang phi độn về phía Thương Lãng cung.

Vị đạo sĩ đó có gương mặt chữ điền, ngũ quan đoan chính, tầm tuổi trung niên. Bộ đạo bào của y thấp thoáng có hình long hổ, còn có ánh sáng lưu chuyển khiến cho chúng giống hệt như vật sống. Những cơn gió to ập tới nhưng không thể vượt tới gần người đó trong phạm vi năm trượng. Cho thấy cái đạo bào của y cũng là một cái pháp y thượng đẳng.

Trong khi phi hành, người trung niên mặc đạo bào màu xanh đó đứng khoanh tay tạo ra một thứ phong thái uy nghiêm.

Thứ phong thái đó chỉ có một vị tông chủ của một phái mới có thể có được. Tán tu bình thường cho dù có tu vi cực cao cũng khó có được phong thái như vậy.

Mà vào lúc này, sắc mặt của người trung niên đó hết sức nghiêm trang, ánh mắt liên tục chớp chớp không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vù!

Trong không trung phía trời Tây đột nhiên vang lên tiếng rít gió kỳ dị khiến cho người trung niên mạc đạo bào hơi giật mình, quay đầu nhìn lại thì thấy trong vầng sáng màu vàng nhạt thấp thoáng có bóng của một con giao long màu đen.

Tốc độ phi hành của con Giao long cực nhanh. Người trung niên mặc đạo bào tới gần thì thấy trên lớp vẩy của nó sáng bóng giống như kim loại, toàn thân tản ra pháp lực dao động thành từng dải. Hiển nhiên con giao long đó cũng không phải là vật sống mà là một cái pháp bảo.

Người trung niên mặc đạo bào hơi chần chừ một chút, vầng kiếm quang dưới chân đột nhiên biến mất. Y dừng lại trong không trung, đồng thời thanh âm vọng ra xa:

- Tại hạ là Sở Đạo Ly của Không Động, không biết người tới là đạo hữu nào?

- Hóa ra là trưởng lão Sở Đạo Ly của Không Động. Ta thất kính rồi.

Con giao long lập tức vọt tới trước mặt người trung niên mặt đạo bào màu xanh. Trên lưng con giao long là một lão nhân mặc trường bào màu đen. Lão nhân đó đầu trọc, thân hình hơi ục ịch, tuy nhiên nước da lại hồng hào nhìn giống như đứa bé. Bộ áo bào màu đen của lão có những đường tơ màu vàng tía. Lão cầm một cây pháp trượng màu vàng kim lóng lánh. Khi con giao long dừng lại, lão già đó lập tức bái lễ:

- Tại hạ là Tiêu Thiên hà của Thái Bạch tông.

- Hóa ra là Tiêu chân nhân - Sư đệ của trương trưởng giáo Thái Bạch tông. Ngưỡng mộ đại danh đã lâu nhưng nay mới gặp.


Nghe thấy lão già áo đen báo sư môn, sắc mặt của Sở Đạo Ly mới hết căng thẳng. Nhưng còn chưa kịp nói tiếp thì trên không trung phía xa lại xuất hiện mấy tia sáng khác.

Hai người Sở Đạo Ly và Tiêu Thiên Hà quay đầu lại chỉ thấy có bốn, năm tia sáng cách hai người cực xa đang lao về phía Thương Lãng cung với tốc độ cực nhanh. Mà có một vầng ánh sáng màu vàng cũng từ hướng của Tiêu Thiên Hà lao tới. Trong lúc nhất thời sắc mặt của hai người lập tức trở nên căng thẳng.

- Đó là Ly Hỏa kim hoa.

Tập trung quan sát một lúc, sắc mặt của Sở Đạo Ly trở nên thoải mái, thậm chí còn có phần vui mừng quay sang nói với Tiêu Thiên hà:

- Đó là Nghiễm Nguyên Tử của Cửu Hoa Sơn. - Sau khi nói với Tiêu Thiên Hà xong, y liền quay ra lên tiếng:

- Nghiễm Nguyên Tử đạo hữu! Đã lâu không gặp.

- Sở đạo huynh?

Hai người chỉ thấy từ xa có một cái cái cây với bốn cái lá bay tới, nhìn giống như được làm từ vàng ròng. Giữa bốn cái lá là một đóa hoa cực to. Bên trong đóa hoa có một người tu đạo mặc áo bào màu trắng, sắc mặt hơi kiêu ngạo. Mái tóc của y có cài một cây trâm bằng ngọc, đạo bào được dệt từ tơ tằm có thêu những đóa hoa màu vàng. Nhìn thấy Sở Đạo Ly, sắc mặt của Nghiễm Quảng Tử cũng trở nên vui mừng. Cho ấy hai người không phải chỉ có quen biết mà còn qua lại với nhau.

- Sở đạo huynh! Tu vi của vị đạo hữu này không tầm thường. Không biết là ai? Có thể giới thiệu cho ta không? - Liếc mắt nhìn thấy Tiêu Thiên Hà, Nghiễm Nguyên Tử liền lên tiếng hỏi.

- Tại hạ là Tiêu Thiên Hà, là người của Thái bạch tông. - Tiêu Thiên Hà cũng không đợi Sở Đạo Ly trả lời lập tức lên tiếng.

- Hóa ra là Tiêu chân nhân, mộ danh đã lâu. - Nghiễm Nguyên Tử mỉm cười rồi nói với Sở Đạo Ly:

- Sở đạo huynh! Huynh và Tiêu chân nhân cùng tới tham dự cái đại lễ khai sơn vất đi kia?

- Nếu không phải vì đại lễ khai sơn thì ta tới Thất Hải để làm gì? - Sở Đạo Ly cười khổ liếc mắt nhìn Nghiễm Nguyên Tử:

- Các ngươi cũng đã nhận được tin, lại có lệnh của Côn Luân tới Thương Lãng cung xem lễ?

- Tất nhiên. Nếu không cho dù Lạc Bắc có mời, với quan hệ giữa hắn và Côn Luân cho dù gan của chúng ta có lớn đến mấy cũng không dám tới xem đại lễ đâu. - Tiêu Thiên Hà cũng nở nụ cười khổ.

- Xem lễ... - Sở Đạo Ly cười khổ một tiếng nhưng nhìn thấy sắc mặt của Nghiễm Nguyên Tử không hề có chút lo lắng cũng như căng thẳng thì ngạc nhiên hỏi:

- Nghiễm Nguyên Tử đạo hữu. Lạc Bắc tuyên bố hôm nay khai sơn lập phái tại Thương Lãng cung là đã khai chiến với Côn Luân. Lúc trước, hắn từng giết mấy tên đệ tử của Côn Luân, thậm chí là đệ tử đắc ý nhất của Hoàng Vô Thần. Côn Luân coi y là đối tượng phải tiêu diệt. Hôm nay, Côn Luân lệnh cho chúng ta tới đây xem lễ... Chuyện này rất lạ. Nhưng tại sao ngươi không hề có chút căng thẳng, chẳng lẽ ngươi biết rõ nguyên nhân?

- Nguyên nhân của nó thì ta không rõ. - Nghiễm Nguyên Tử cười nói:

- Có điều ta thấy việc này cũng không có gì phiêu lưu. Mặc dù Lạc Bắc kết bạn với Yêu ma, nhưng hành động cũng không phải là kẻ hung tàn không nghe theo đạo lý. Hôm nay hắn tuyên bố khai sơn lập phái, tự nhiên không gây khó dễ ho chúng ta. Còn về phần Côn Luân nếu muốn nhân cơ hội này ra tay cũng không chỉ có lệnh cho chúng ta tới đây xem lễ mà sẽ triệu tập nhiều người, lệnh cho chúng ta tập trung quân số cao nhất để tiêu diệt Lạc Bắc. Hơn nữa, theo ta biết thì với đại lễ lần này số người tới xem chắc chắn còn nhiều hơn đại lễ của các tông môn khác. Lạc Bắc bảo chúng ta tới, chúng ta không tới là còn có Côn Luân ở sau lưng. Nhưng Côn Luân bảo chúng ta tới, chúng ta không tới thì sẽ mắc tội với cả hai bên. Mà có lẽ không một ai dám có tội với cả hai đối thủ như thế này. Cho nên có lẽ những tông môn được thông báo tới phải trên cả trăm.