La Phù

Chương 466: Giám bảo

Nhóm dịch: Hany

- Hiện tại thân phận của y đã bị lộ, cho dù đại chưởng giáo Vũ Nhược Trần và Yến Kinh Tà không ra tay thì nhất thời y cũng không làm được gì.

- Không thể ngờ được y lại có được thực lực như vậy. Xem ra ta không thể quá tự phụ. Nếu không phải lần này may mắn thì phân thân của ta cũng bị mất vì tay y.

Vừa nhìn thấy lôi quang sau lưng Băng Trúc Quân lóe lên rồi bóng dáng của y xuất hiện ngoài thung lũng, Lạc Bắc cũng không có hành động gì mà chỉ nghĩ như vậy.

Cho dù Lạc Bắc có Thất Xảo di thiên trấn có thể bao phủ một khu vực, hạn chế người khác sử dụng pháp thuật. Nhưng vào lúc này, Băng Trúc Quân sử dụng pháp bảo phi độn như không tiếc tu vi và chân nguyên của mình. Tốc độ phi độn của y vô cùng nhanh, thần thức cũng không thể xác định được vị trí mà y xuất hiện.

Rầm!

Khi lôi quang phụt ra một lần nữa, bóng dáng của Băng Trúc Quân đã cách Lạc Bắc khoảng năm trăm trượng. Nhưng đúng lúc này, một tia sáng trắng không hề có một dấu hiệu xuất hiện kèm theo tiếng hét chói tai của Băng Trúc Quân.

Trong tiếng hét chói tai, hai cái cánh phía sau của Băng Trúc Quân tan vỡ.

- Nguyệt Ẩn!

Lạc Bắc nhướng mày.

Băng Trúc Quân cho rằng Đấu Chuyển tinh di phù có thể làm cho Lạc Bắc không thể nhắn được tin tức. Nhưng sai lầm lớn nhất của lão vì không biết đây chỉ là cái phân thân của Lạc Bắc.

Khi tới cái chỗ này, Lạc Bắc liền thu thần niệm về. Bản tôn của hắn ở Thương Lãng cung lập tức truyền đạt vị trí cho mọi người biết. Vì vậy mà Đông Nhan, Nạp Lan Nhược Tuyết và Nguyệt Ẩn mới vội vàng tới đây.

Chỉ có điều Lạc Bắc thật sự không ngờ Nguyệt Ẩn có thể chặn được Băng Trúc Quân đồng thời phá hủy cái pháp bảo mà lão dùng để bỏ chạy.

Trong lúc Lạc Bắc đang kinh ngạc thì Nguyệt Ẩn lại nghẹn họng nhìn lòng bàn tay mình, đồng thời có cảm giác hết sức may mắn.

Bởi vì phương pháp Nguyệt Ẩn che giấu khí tức trong cả thiên hạ đúng là đếm trên đầu ngón tay. Nhưng y cũng không có tốc độ đuổi kịp Băng Trúc Quân. Trên thực tế, y chỉ chạy tới chỗ này nhưng không ngờ trong lúc điên cuồng bỏ chạy, Băng Trúc Quân lại xuất hiện ngay bên cạnh mình.

Lúc này, Băng Trúc Quân chẳng khác nào tự húc đầu vào Nguyệt Ẩn.

...

Nhìn thấy hai cái cánh của Băng Trúc Quân vỡ vụn, Lạc Bắc cũng lập tức vọt lên mà lao về phía lão.

Nhưng đúng vào lúc lúc này, một tia sáng vàng chợt lóe lên trong không trung mà chém trúng người Băng Trúc Quân, cắt bên hông một đường. Nơi vết thương của lão lúc này chảy ra không phải là máu huyết mà là những hạt cát vàng.

- A! Hoàng Sa thần đao.

Một tiếng hét chói tai, thê lương từ miệng của Băng Trúc Quân vang lên.

- Nạp Lan Nhược Tuyết!

Lạc Bắc liếc mắt quả nhiên thì thấy Nạp Lan Nhược Tuyết xuất hiện trên bầu trời.

Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu Băng Trúc Quân chợt lóe lên một vầng sáng màu hồng rồi Nguyên Anh vọt ra. Nguyên Anh liếc Lạc Bắc với ánh mắt oán độc sau đó hóa thành một vầng sáng màu hồng mà vọt lên cao, trong nháy mắt chi còn lại một điểm sáng.

- Cái này thì đúng là đuổi không kịp.

Vừa nhìn thấy tốc độ bỏ chạy Nguyên Anh của Băng Trúc Quân, Lạc Bắc liền quay đầu nói với đám người Nạp Lan Nhược Tuyết và Nguyệt Ẩn.

Lạc Bắc vừa mới quay đầu, Nguyên Anh của Băng Trúc Quân đã biến thành một điểm sáng màu hồng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Còn thân thể của Băng Trúc Quân cũng hóa thành cát vàng mà tan biến trong không trung.

Vừa mới đánh cho Băng Trúc Quân chỉ còn Nguyên Anh bỏ chạy, sắc mặt Lạc Bắc không hề có chút mừng rỡ mà ngược lại còn hơi nhíu mày.


Cho dù là bị Bắc Minh vương và Huống Vô Tâm làm cho tổn thương tới nguyên khí nhưng Côn Luân vẫn là một thế lực khủng bố. Những lời nói lúc trước của Băng Trúc Quân giúp cho Lạc Bắc được rằng Côn Luân cũng đã để ý tới chuyện hắn khai sơn lập phái. Hiện tại Côn Luân chỉ không biết được thời gian cụ thể của hắn mà thôi.

Thời gian cụ thể chuyện khai sơn lập phái đối với hắn chỉ là chuyện thứ yếu. Bởi vì trong kế hoạch của Lạc Bắc đó là thời gian khai sơn phải để cho cả giới tu đạo biết.

Mà Côn Luân chỉ cần biết tới hành động của hắn là được rồi.

Hơn nữa với những hành động của Côn Luân, Lạc Bắc hiểu rõ chúng không chỉ dừng lại ở Băng Trúc Quân. Mà lão chỉ là một cái lời nhắn mà thôi... Nhưng cho dù chỉ là một lời nhắn thì suýt chút nữa cũng đánh chết cái phân thân của Lạc Bắc.

Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh lại tinh thông nhiều pháp quyết. Trong cơ thể còn phong ấn một cái phân thân cực mạnh. Điều này khiến cho hắn có thể chiến đấu với vài người có tu vi ngang mình mà không rơi vào thế hạ phong. Mà việc ám sát của Băng Trúc Quân lần này nhắc nhở cho Lạc Bắc biết rằng pháp thuật và pháp bảo trong giới tu đạo có rất nhiều, tu vi cao thấp cũng không tương đương với thực lực. Cho dù với thực lực hiện tại của Lạc Bắc thì cũng có thể bị người ta tiêu diệt bất cứ lúc nào.

Lạc Bắc cũng thật sự không ngờ lời nhắn đầu tiên mà Côn Luân gửi tới mình lại chính là Băng Trúc Quân, một vị từng là sư thúc của hắn.

Tiếp theo Côn Luân còn có hành động gì thì Lạc Bắc cũng không thể tưởng tượng được. Hắn chỉ biết rằng hành động tiếp theo của Côn Luân chắc chắn không thể yếu hơn lần này.

Nhưng điều khiến cho Lạc Bắc cảm thấy không vui lại là một chuyện khác. Thục Sơn cũng là sư môn của Lạc Bắc. Trong thâm thâm của hắn thật sự có thể muốn được cùng với Thục Sơn đối địch. Vì vậy mà lần này khi nghe nói có người của Thục Sơn tới, hắn hết sức vui mừng. Nhưng hiện tại, hắn lại không biết được thái độ của Thục Sơn như thế nào. Băng Trúc Quân tìm một cái cớ như vậy để tới đây ám sát mình hay là Vũ Nhược Trần và Yến Kinh Tà thực sự gửi tới lời nhắn như thế rồi để cho lão lợi dụng?

Bầu trời phía trên thung lũng mây bay cuồn cuồn dường như chứng tỏ con đường tiếp theo của Lạc Bắc vô cùng nguy hiểm. Tuy nhiên Lạc Bắc đang đứng thẳng trong không trung lại chỉ hơi nhíu mày một chút rồi ra quyết định.

Nếu hiện tại việc đối mặt với Côn Luân đã chuyển từ thế bị động sang chủ động thì với Thục Sơn cũng có tình hình như vậy.

.......

- Lạc Bắc! Ngươi không sao chứ?

- Không thể ngờ được Băng Trúc Quân lại âm thầm hợp tác với Côn Luân. Hừ! Lần này đánh chết thân thể của y, hơn nữa khi y cho Nguyên Anh độn dường như cũng sử dụng bí pháp nào đó. Cho dù có tìm được thân thể thích hợp thì tu vi cũng phải giảm xuống mấy cấp.

Thân thể của Băng Trúc Quân đã hóa thành cát vàng, bị gió thổi bay. Lúc này, bóng dáng của Đông Nhan và Nạp Lan Nhược Tuyết cũng từ phía xa xuất hiện.

- Đông Nhan! Sao ngươi lại tới đây/ - Nhìn thấy Đông Nhan xuất hiện, Lạc Bắc sửng sốt:

- Độc Long đan đã luyện chế xong?

- Đã qua thời điểm quan trọng, chỉ còn một chút thời gian nữa thôi. Có tên dược đồng mà ngươi giúp thì không sao. Không thể ngờ được Hoàng Sa thần đao của Nạp Lan Nhược Tuyết lại lợi hại tới vậy. Ta thấy Băng Trúc Quân mặc một bộ pháp y cũng không tầm thường vậy mà vẫn mất thân thể. A?

Đông Nhan trả lời Lạc Bắc rồi nhìn bộ trường bào của Băng Trúc Quân bị cắt thành hai mảnh vẫn có ánh sáng lên đang rơi xuống. Đông Nhan nhanh chóng vung tay hút nó vào trong tay mình.

- Không biết đưa cái pháp y này cho Bích Căn sơn nhân có tác dụng gì không?

Ánh sáng màu hồng từ bộ trường bào bị cắt thành hai đoạn của Băng Trúc Quân đã hoàn toàn biến mất. Bên trong nó có một số ký hiệu, cầm rất nhẹ. Đông Nhan nhìn thoáng qua rồi cuộn nó lại mà nhét vào cái túi tơ mang theo người.

Tia sáng thu hút sự chú ý của mọi người lại là một cái vòng ngọc sáng bóng màu trắng có khảm một ít tinh kim màu vàng nhìn như một dải ô vuông. Tính ra nó được chia thành tổng cộng mười ba ô vuông. Trên toàn bộ cái vòng ngọc màu trắng tản ra pháp lực dao động nhẹ nhàng, hiển nhiên là một cái pháp bảo.

- Hình như đây là Bảo Bạch ngọc trạc. - Khi Đông Nhan cầm lấy cái vòng ngọc đó thì Nạp Lan Nhược Tuyết cũng lên tiếng.

- Bảo Bạch ngọc trạc?

Nghe thấy Nạp Lan Nhược Tuyết dường như biết lai lịch của cái vòng ngọc này, Đông Nhan cũng không xem xét mà ném nó cho Nạp Lan Nhược Tuyết:

- Đây là loại pháp bảo gì?

- Lúc trước, khi Bảo Quang thượng nhân luyện chế ra cái vòng ngọc này là muốn phỏng chế theo túi tu vi của người tu đạo thời cổ. Nhưng có điều do trình độ của Bảo Quang thượng nhân còn kém cho nên lão không luyện chế ra được túi tu di như của người thượng cổ có thần thông đặt được tất cả những vật sở hữu. Cái Bạch Ngọc bảo trạc này chỉ có thể chứa được mười ba cái pháp bảo, không thể chứa được thứ gì khác. Có điều phương pháp sử dụng nó cũng rất đơn giản, chỉ cần rót một mootj chút chân nguyên là có thể sử dụng được cái Bạch Bảo bạch ngọc trạc này.

Trong lúc nói chuyện một tia chân nguyên của Nạp Lan Nhược Tuyết cũng lập tức thấm vào trong Bảo bạch ngọc trạc.

_

- Quả nhiên là trong cái ngọc trạc này còn có mấy cái pháp bảo của Băng Trúc Quân.


Khi chân nguyên thấm vào, Nạp Lan Nhược Tuyết chớp mắt mà nói vậy.

Chỉ thấy cái vòng tay màu trắng tản ra một chút ánh sáng rồi ba tia sáng từ trong đó bắn ra, xuất hiện trước mặt mọi người.

Trong ba vật đó thì có một cái hạt châu to bằng quả trứng chim bồ cầu tản ra ánh sáng màu đen. Một cái đĩa màu đồng có phong cách cổ xưa và một vật hình trụ có khảm một viên tinh thạch màu vàng.

Ngay khi Nạp Lan Nhược Tuyết điều khiển Bảo bạch ngọc trạc lấy ba vật đó ra, hai tay Lạc Bắc cũng hơi nhúc nhích hút lấy toàn bộ mấy món pháp bảo của Băng Trúc Quân bị rơi xuống đất.

Trong mấy cái pháp bảo đó thì có hai cái bị Huyền Sát âm khí của Thi Thần phun trúng đang bị đóng băng.

Trong hai vật đó có một cái kính nhỏ tản ra ánh sáng giống như làn sương trắng. Lúc nãy, Lạc Bắc nghe Băng Trúc Quân nói thì cái kính này có tên là Thiên Sương Kính, do tự tay lão luyện ra. Mà vừa rồi theo những gì Băng Trúc Quân nói và qua giao thủ thì cái pháp bảo này dường như là khắc tinh của phi kiếm. Cho dù bản mệnh kiếm nguyên mạnh tới mấy thì cũng bị thay đổi phương hướng, không thể đánh trúng được Băng Trúc Quân.

Còn một cái pháp bảo hình hoa sen màu xanh khác cũng là một cái pháp bảo phòng ngự.

Cả hai cái bị Huyền Sát âm khí của Thi Thần đánh trúng rơi trên mặt đất. Ngoài ra khi Băng Trúc Quân bị giết còn có một hạt châu màu tím và một cái pháp bảo nhìn như tấm khăn gấm.

Lạc Bắc hút cả bốn cái pháp bảo tới trước mặt. Mới liếc mắt, hắn đã nhận ra hạt châu màu tím đó chính là thứ vừa mới bảo vệ trước mặt Băng Trúc Quân khiến cho hơi thở của Thi Thần không ảnh hưởng gì tới lão. Nhưng Lạc Bắc lại chú ý tới cái khăn gấm vẫn đang tản ra ánh sáng màu hồng.

Cái vật này là thứ mà lúc đầu, Băng Trúc Quân hóa thành pháp y để đánh lén Lạc Bắc. Qua trực giác, Lạc Bắc có thể cảm nhận được uy lực của mười sợi tơ đó kinh người. Mà sau đó, Băng Trúc Quân lấy nó ra phòng ngự, không ngờ có thể chịu nổi một đòn tấn công toàn lực của Thi Thần và Lạc Bắc. Có thể nói đây là một thứ pháp bảo có đủ cả công phòng, cấp bậc ít nhất phải từ Kim tiên trở lên.

Vào lúc này, Lạc Bắc tập trung quan sát cái pháp bảo đó chỉ thấy không biết nó được dệt từ thứ vật liệu gì. Ở giữa có thêu hình một con phượng hoàng bảy màu, chỉ có điều do ánh sáng bao phủ nên nếu không tập trung quan sát thì không thể thấy được.

- Cái pháp bảo này chẳng lẽ là Huyết Phượng La? - Phát hiện ra sự chú ý của Lạc Bắc với cái pháp bảo, Nạp Lan Nhược Tuyết cũng để ý rồi ngay lập tức sắc mặt nàng xuất hiện sự khiếp sợ.

- Huyết Phượng La? - Lạc Bắc và Đông Nhan đều quay sang hỏi Nạp Lan Nhược Tuyết:

- Huyết Phượng La là pháp bảo như thế nào?

- Đây là một cái pháp bảo nổi danh của phái Thiên La thời cổ.

Nạp Lan Nhược Tuyết giơ tay hút lấy cái khăn gấm. Bất ngờ hơn mười tia sáng bay ra, thay đổi hình dạng rồi đột nhiên thu về. Ánh sáng từ cái khăn gấm lập tức trở nên rực rỡ, bao phủ phạm vi mấy trượng.

- Huyết Phượng La là một loại dây leo kỳ lạ thượng cổ, nhìn nó có hình dạng giống như Huyết Phượng hoàng. Cái pháp bảo này được luyện ra từ một thứ kỳ mộc đã biến mất từ thời cổ. Khi đối địch, mấy sợ tơ của nó bắn ra cho dù tinh kim có deo dai tới mấy cũng bị trói lại. Có lẽ chỉ có phi kiếm Thương Nguyệt của Lạc Bắc mới có thể chặt đứt. Khi dùng để phòng ngự thì nó còn hơn cả pháp bảo cấp kim tiên.

- Chẳng trách mà Băng Trúc Quân dám tới đây một mình để giết ta. Nếu ta bị Huyết Phượng La trói lại thì chắc chắn sẽ bị lão giết. - Lạc Bắc liếc nhìn Nạp Lan Nhược Tuyết:

- Nạp Lan Nhược Tuyết! Tại sao ngươi lại biết tới cái pháp bảo này?

Nạp Lan Nhược Tuyết cười cười trả lời:

- Ngươi quên khi ở Trân Bảo các, Thái Thúc đã lệnh cho Nhan Thọ Sơn chép một quyển giám bảo bí lục hay sao? Vài ngày trước khi ngươi đi lấy Thất Bảo hải đường, ta đã xem qua hết một lượt.

- Có lẽ ta cũng phải giành thời gian xem cái quyển Giám bảo bí lục đó mới được. - Đông Nhan liền quay sang cái pháp bảo còn lại:

- Nạp Lan Nhược Tuyết! Vậy ngươi xem đây là cái pháp bảo gì?

Nạp Lan Nhược Tuyết gật đầu nhìn từng thứ một. Nhưng chỉ một lát sau, nàng liền nhíu mày thốt lên:

- Lạ thật.

- Cái gì kỳ lạ? - Đông Nhan cảm thấy khó hiểu lên tiếng hỏi. Lạc Bắc cũng quay đầu lại nhìn Nạp Lan Nhược Tuyết.

Nạp Lan Nhược Tuyết nhìn Đông Nhan và Lạc Bắc mà nói:

- Trên người y thật sự là có quá nhiều cổ bảo.

- Trên người y có nhiều cổ bảo? - Đông Nhan nghe thấy vậy thì ngẩn người.

- Đúng thế. - Nạp Lan Nhược Tuyết chỉ hạt châu màu tím mà nói:

- Hạt châu này chính là Định Thần tử châu do Ngô Viễn của Thục Sơn luyện chế từ hai trăm năm trước. Vốn lúc ấy Ngô Viễn của Thục Sơn tu luyện công pháp gặp phải vấn đề, từ Nguyên Anh kỳ tới Độ Kiếp kỳ sẽ gặp phải thiên ma ảo cảnh vô cùng lợi hại. Y định luyện chế ra một viên đan dược dùng để trấn định thần hồn nhưng lại thất bại. Cái Định Thần Tử châu này chính là cái pháp bảo hình thành từ số đan dược bị hỏng đó. Cái pháp bảo này có thể chống được pháp bảo cấp Kim Tiên tác động tới tinh thần. Như vậy có thể đoán được nếu ngày đó y thành công thì loại đan dược đó sẽ có công hiệu mạnh như thế nào. Viên Định Thần Tử châu cũng không phải cổ bảo. Nhưng ngoại trừ Thiên Sương kính và Định Thần tử châu ra, những pháp bảo còn lại của Băng Trúc Quân đều là cổ bảo.

- Toàn bộ đều là cổ bảo? - Đông Nhan, Lạc Bắc cùng với Nguyệt Ẩn đều cảm thấy khiếp sợ.

Cổ bảo chính là cách gọi tắt của pháp bảo thời thượng cổ. Mà được gọi như vậy thì nó phải là pháp bảo từ ít nhất ba ngàn năm trước.

Sở dĩ pháp bảo trong thời gian đó được gọi là cổ bảo đó là vì trong mấy ngàn năm qua, giới tu đạo đã hưng suy không biết bao nhiêu lần. Hiện tại công pháp và cách luyện khí mặc dù có nhiều điểm vẫn còn giống như đi ngược dòng lịch sử ba ngàn năm mà nói thì công pháp và cách luyện khí bây giờ có sự khác biệt rất nhiều. Mà thêm mấy ngàn năm nữa, có khả năng pháp quyết và cách luyện khí trong giới tu đạo lại càng khác hơn.

Hiện tại pháp thuật và cách luyện khí qua hai ngàn năm thay đổi chưa chắc đã kém hơn của người thượng cổ nhưng ngày đó có quá nhiều thiên tài địa bảo mà bây giờ hoàn toàn mất tích. Những pháp bảo sử dụng chúng đều có uy lực kinh người. Hơn nữa phần lớn đều công công hiệu thần diệu. Cho nên pháp bảo thượng ổ đều có phẩm cấp cao hơn pháp bảo bây giờ rất nhiều. Gần như thấp nhất cũng phải sánh với cấp tiên bây giờ. Nếu như biết có cổ bảo xuất hiện chắc chắn sẽ kéo vô số người tới cướp đoạt.

Nhưng những pháp bảo thời cổ vẫn còn tồn tại lại rất ít.

Một là vì phương pháp luyện khí và luyện chế pháp bảo cơ bản ngày đó và bây giờ khác nhau. Cho nên gần như tất cả pháp bảo thời cổ rất khó mô phỏng. Cho dù có thể tìm ra được phương pháp thì nhiều thứ nguyên liệu đã biến mất từ lâu mà dùng những vật liệu thay thế thì cơ bản không thể luyện chế ra được.

Mặt khác còn một nguyên nhân rất đơn giản đó là pháp bảo luyện ra tất cả những người luyện đều cố gắng theo đuổi khả năng vững chắc của phôi pháp bảo, nhưng khi người tu đạo đấu phép lại khó tránh khỏi hư hỏng. Nếu gặp phải người tu đạo có thực lực tương đương mà giao đấu với nhau, rất có khả năng sẽ mất vài món pháp bảo.