La Phù

Chương 423: Dạ tây phổ lặc

Tính tình của Nạp Lan Nhược Tuyết vốn hết sức hiền dịu nên nhìn thấy cảnh tượng đó cũng chỉ nhoẻn miệng cười. Nhưng Thái Thúc thì vốn khó chịu với sự ngang ngược của Nguyễn Minh Sinh cho nên nhìn thấy vậy, lại thêm con Kim giáp trung đang loay hoay thì lập tức phì cười.

- Lạc Bắc đạo hữu! Ngươi có quá tàn nhẫn không?

Nguyễn Minh Dực trở tay không kịp nhìn thấy Nguyễn Minh Sinh bị đánh thành như vậy, lại nghe thấy tiếng cười của Thái Thúc thì sắc mặt y lập tức tối sầm, trong mắt lóe lên sát khí.

- Nguyễn Minh Dực! Đã chấp nhận đánh cuộc thì phải chịu. Ai bảo hắn đang yên đang lành lại ném ra nhiều nhện làm cho người ta sợ. - Lạc Bắc còn chưa lên tiếng, Dạ Đông Nhan đã cười cười nói:

- Vị bằng hữu của ta rất có lai lịch. Hiện tại hắn đã nương tay nếu không chắc chắn không phải chỉ có vậy mà ít nhất cũng biến thành lợn quay.

Nghe thấy Đông Nhan nói vậy, Nguyễn Minh Dực tức tới mức toàn thân run rẩy. Nên nhớ rằng thứ mà Thiên Tàm tông bọn họ hiểu nhất chính là điều khiển các loại trùng, luyện chúng thành pháp bảo. Mười con nhện của Nguyễn Minh Sinh có tên là Lam quang độc chu, mỗi một sợi tơ đó có lực xuyên thủng còn hơn cả một đạo kiếm cương nhưng không ngờ lại không uy hiếp được với Yêu vương liên thai. Hơn nữa, hiện tại Dạ Đông Nhan lại còn nói Nguyễn Minh Sinh thả đám nhện đó ra chỉ để dọa người.

- Đã hài lòng chưa?

Nghe thấy Dạ Đông Nhan nói vậy, lại nhìn thấy nụ cười của nàng, Lạc Bắc cũng nở nụ cười rồi truyền âm nói với nàng như vậy.

- Cũng coi như tạm được.

Mặc dù rất buồn cười nhưng Đông Nhan vẫn cố ý nói vậy. Tuy nhiên khi nhìn Lạc Bắc đứng trên Yêu vương liên thai đang mỉm cười nhìn mình, nàng chợt cảm thấy ngây ngất:"không thể ngờ được cái tên đệ tử Thục Sơn tu vi thấp kém ngày đó đã trở thành một người như thế này."

"Tu vi của người này không hề kém ta hơn nữa pháp thuật dường như là Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu của Côn Luân, tốc độ tri triển rất nhanh, khó đối phó." Dù sao thì Nguyễn Minh Dực cũng có tu vi Nguyên Anh, nên mặc dù bị Đông Nhan làm cho giận tới mức run rẩy nhưng vẫn có thể nhanh chóng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn lạc mà nói:

- Nếu tiểu đồ không phải đối thủ vậy để ta lĩnh giáo pháp thuật của Lạc Bắc đạo hữu một chút.

- Mời! - Lạc Bắc cũng chẳng nói nhiều, gật đầu với Nguyễn Minh Dực.


- A?

Lạc Bắc vừa mới gật đầu, Nguyễn Minh Dực lập tức giơ tay. Ngay khi cánh tay của y vừa mới nhấc lên, Lạc Bắc lập tức cảm nhận được một làn pháp lực dao động rất mạnh. Hơn nữa, pháp lực dao động rõ ràng không phải từ pháp thuật của Nguyễn Minh Dực mà do pháp bảo tản ra. Nhưng hắn lại không hề nhìn thấy một chút ánh sáng. Rõ ràng, y đã sử dụng ngay cái pháp bảo từng bắt lão nhân áo lam lúc trước.

Lạc Bắc vẫn thầm e ngại đối với cái pháp bảo này, nên luôn phòng bị. Vào lúc này, cảm nhận được pháp lực dao động của nó, hắn lập tức điều khiển Yêu vương liên thai.

Những pháp bảo có lực lượng phòng ngự tương đương với Yêu vương liên thai trong thiên hạ có thể nói đếm trên đầu ngón tay. Nhưng điều khiến cho Lạc Bắc phải bất ngờ đó là ánh sáng của nó dường như không gặp phải bất cứ thứ gì tấn công. Nhưng trong tích tắc ngực của hắn tê dại, ít nhất có hơn mười sợi tơ cực lạnh tràn vào trong người giống như ngân châm lao về tim.

"Đây là thứ pháp bảo gì mà lại như vậy? Chẳng trách được vừa rồi lão nhân áo lam kia không thể ngăn cản để cho y bắt."

- Không ngờ Yêu vương liên thai lại không thể ngăn cản được loại pháp bảo này. Hơn nữa nó còn có thể xuyên qua được Hỗn Nguyên Kim thân của ta. Chẳng lẽ nó là thứ pháp bảo có thể tránh được sự phòng ngự?

Hiện tại Lạc Bắc đã rèn luyện thân thể tới cảnh giới Hỗn Nguyên kim thân, ngay cả bình thường Kiếm nguyên tấn công cũng có thể chống được. Nhưng mười sợi tơ đó lại xuyên thẳng vào trong thân thể khiến cho hắn ngây người mất một lúc, không thể khống chế được chân nguyên, ngay cả Yêu vương liên thai cũng phải rơi xuống hồ nước.

- Lạc Bắc!

Lần này thì Thái Thúc, Nạp Lan Nhược Tuyết đều hét lên kinh hãi. Mà Đông Nhan đứng trên cây cầu gỗ cũng biến sắc. Tất cả đều có thể thấy được Lạc Bắc dường như bị thương nặng, không khống chế nổi chân nguyên. Nhưng ngay cả Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc đứng bên cạnh cũng không biết Lạc Bắc bị làm sao.

"Cho dù tu vi của ngươi có cao tới đây cũng không thể chống nổi Linh Ti vô ảnh châm của ta."

Mới thấy Lạc Bắc run người, ánh sáng của Yêu vương liên thai biến mất rồi rơi xuống nước, Nguyễn Minh Dực liền nở nụ cười âm hiểm:

- Đông Nhan! Bằng hữu của ngươi tại sao lại trở nên như vậy? Có phải trên này nhiều muỗi đốt làm cho hắn bị sốt không?

Nhưng tiếng cười của y còn chưa kịp chấm chứt thì đôi mắt đắc ý đã gần như lồi hẳn ra ngoài.


Một loạt những tiếng động nhỏ vang lên.

Chỉ thấy nơi ngực Lạc Bắc như có vô số những tia sáng đỏ sậm lóe lên rồi hắn hết run rẩy. Toàn bộ Yêu vương liên thai lại một lần nữa tản ra ánh sáng màu đen rồi bay lên.

- Sao có thể như vậy?

Nguyễn Minh Dực đang không tin nổi vào mắt mình thì Lạc Bắc giơ tay chộp một cái vào khoảng không.

- Không ngờ lại có thứ pháp bảo lạ như vậy?

Lạc Bắc giơ tay chộp một cái. Mặc dù trong mắt của Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc thấy hắn chỉ chộp vào không khí nhưng Lạc Bắc có thể cảm nhận được mình nắm trúng một thứ giống như sợi tơ.

Sợi tơ mỏng đó không thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng Lạc Bắc biết nó là thứ mà Nguyễn Minh Dực vừa dùng để đối phó với mình. Chỉ có điều bản mệnh kiếm nguyên trong cơ thể hắn vừa mới lao ra nó lập tức bị cắt nát. Hắn giơ tay chộp một cái cũng chỉ nắm được một ít sợi tơ bị đứt mà thôi. Những sợi tơ đó nhỏ như linh khí trong trời đất, nếu không phải chúng có hơi lạnh thì Lạc Bắc có cầm vào tay cũng không phát hiện ra được.

- Ngươi hủy Linh ti vô ảnh châm của ta! A! Linh ti vô ảnh châm của ta. - Nguyễn Minh Dực ngẩn người ra một lúc lập tức hét lên đầy đau lòng.

Hóa ra cái pháp bảo Linh Ti vô ảnh châm này do y vô tình lấy được. Nó là một vật chí bảo của dị nhân thời cổ. Linh Ti vô ảnh châm được dùng bông tuyết vạn năm và Thái Ất bạch kim luyện thành. Phương pháp của dị nhân thời cổ hết sức độc đáo nên có thể luyện Vạn niên băng tinh và Thái Ất bạch kim ra thành sợi tơ nhỏ như linh khí. Khi không sử dụng cái pháp bảo đó chỉ như một hạt châu. Mà khi sử dụng thì nó lập tức hóa thành hơn mười sợi tơ mà mắt thường không thể nhìn thấy.

Gần như ánh sáng của pháp bảo tản ra, những vật khác đều không thể xuyên vào nhưng sợi tơ nhỏ như linh khí thì có. Bình thường khi người tu đạo sử dụng pháp bảo phòng ngự vẫn có thể hấp thu linh khí của trời đất. Mà Linh ti vô ảnh châm lại nhỏ như những sợi tơ linh khí nên nó có thể xuyên qua lớp phòng ngự của Yêu vương liên thai mà Lạc Bắc không thể cảm nhận được.

Những sợi tơ Linh Ti vô ảnh châm đều chịu sự khống chế của Nguyễn Minh Dực, hơn nữa, y cũng xuất hiện ý định giết Lạc Bắc. Vì vậy mà khi chui vào thân thể của hắn, chúng lập tức lao thẳng tới tim. Sử dụng cái pháp bảo này, Nguyễn Minh Dực đã đánh chết không biết bao nhiêu người tu đạo có tu vi cao hơn mình. Hiện tại thuận lợi xuyên vào trong thân thể của Lạc Bắc, Nguyễn Minh Dực thấy hắn chắc chắn phải chết. Nhưng y lại không ngờ được Lạc Bắc đã có kinh nghiệm sau lần bị Hỗn Nguyên thần hoàng chui vào người. Mỗi lần, hắn bị pháp bảo chui vào trong cơ thể liền sử dụng bản mệnh kiếm nguyên của mình để va chạm.

Linh Ti vô ảnh châm cho dù được luyện ra từ Vạn Niên băng tinh và Thái Ất bạch kim, so với Hỗn Nguyên kim tim cứng rắn hơn nhưng vẫn không thể sánh được với bản mệnh kiếm nguyên của Lạc Bắc. Vô số những sợi tơ đó bị bản mệnh kiếm nguyên lao tới lập tức văng ra khỏi cơ thể. Mà Linh Ti vô ảnh châm cũng bị vô số đạo bản mệnh kiếm nguyên chém trúng khiến cho bị tổn thương.

Linh Ti vô ảnh châm khó có thể phòng bị, được coi như là một thứ chí bảo hiểm có. Nhưng Nguyễn Minh Dực tu vi còn thấp, cảm nhận được pháp bảo của mình bị Lạc Bắc phá hủy thì đau lòng đến mức hét lên, mất đi lý trí.

- Ngươi đền Linh Ti vô ảnh châm cho ta.

Trong tiếng hét chói tai, Nguyễn Minh Dực vung tay lên bắn ra mười luồng sáng màu đen. Những luồng sáng đó là đám bọ rùa, liên tục thay đổi phương hướng lao về phía Lạc Bắc với tốc độ kinh người.

- Ha ha! Vừa rồi đệ tử của ngươi coi ta là muỗi thả nhiều nhận vậy. Hiện tại, ngươi thả lắm sâu bọ ra như thế, nghĩ ta là nhện hay sao? - Thấy cảnh tượng đó, Lạc Bắc cũng cười ha hả:

- Ta không có gì đền lại Vô ảnh châm của ngươi nhưng sâu thì ta cũng có ba con.