La Phù Vãng Sự Hệ Liệt

Quyển 4 - Chương 6

“Sư phụ… sư phụ… chiêu này ta luyện đúng không?”



Trên Tiểu Thạch Phong, Dư Phúc đang luyện Thanh Phong kiếm quyết, hắn đã rất nỗ lực, nhưng chiêu kiếm pháp này luyện đã ba ngày, chung quy vẫn luyện không đúng, hôm nay lại luyện hơn hai canh giờ, không dễ gì mới có chút cảm giác, hắn vội vàng hưng phấn gọi sư phụ.

Nhưng khi Dư Phúc quay đầu lại, nhìn sang hướng sư phụ vẫn luôn đứng, thì lại thấy ở chân trời xa xa xẹt qua một đạo lưu quang.

“Sư phụ… đó là cái gì? Ách…”

Hắn còn chưa nói xong, giây tiếp theo, đã phát hiện sư phụ của hắn cũng hóa thành một đạo lưu quang, vụt theo đạo lưu quang kia.

“Sư … phụ?”

Trong tay cầm kiếm, Dư Phúc còn đang bày ra tư thế, không kịp động đậy, mắt mở trừng thật to, nhưng người thì lại hỗn loạn trong gió, đây chính là người không chịu trách nhiệm trong truyền thuyết sao… đúng không đúng không?

Trên thực tế, không lâu sau, toàn bộ người của tu chân liên minh cũng đều hỗn loạn trong gió, một kiếm tu, một Phượng Hoàng, náo loạn cả chiến trường ngoại vực, ngắn ngủi trong một năm, bảy lần xuất nhập, giết Thiên Ma ngoại vực đến mức chỉ cần nghe danh đã sợ vỡ mật, giết tới mức ba đại Nguyên Anh kỳ dẫn đầu liên minh tu chân cũng không còn sắc mặt người.

“Kiếm tu đó là của môn phái nào, nhanh, tìm người phụ trách các môn phái đến…”

Sắc mặt của ba vị Nguyên Anh kỳ dẫn đầu vô cùng khó coi, tu chân liên minh đã tồn tại được trên vạn năm, nhưng sự tồn tại của chiến trường ngoại vực, càng dài lâu hơn tu chân liên minh, còn cụ thể lâu hơn bao nhiêu, hiện tại đã không thể suy tính, nhưng mỗi người dẫn đầu đều hiểu rõ, chiến trường ngoại vực là không thể loạn, ý nghĩa tồn tại của liên minh tu chân, có hai mặt, một mặt là ngăn cản Thiên Ma ngoại vực xông khỏi cửa phong vực giáng xuống tu chân giới, mặt còn lại là để các đệ tử tinh anh của các môn phái đến chiến trường ngoại vực rèn luyện, để tăng thêm sức mạnh của liên minh tu chân.

Cho nên mấy vạn năm nay, mỗi tu sĩ đến chiến trường ngoại vực rèn luyện đều nhận được cảnh cáo, giết Thiên Ma có thể, những thể sơ sinh Thiên Ma và đại Thiên Ma có thể tùy tiện giết, nhưng đại Thiên Ma cấp cao như Huyết Ma, Mộng Ma, tuyệt đối không thể dễ dàng đụng chạm. Đương nhiên, cũng không có thằng ngốc nào dễ dàng đi đối đầu với Thiên Ma cấp cao, Thiên Ma ngoại vực đã đến đẳng cấp của Huyết Ma, Mộng Ma, thì đâu phải dễ giết, không có một, hai Kim Đan kỳ tu sĩ liên thủ, muốn triệt để giết chết những Thiên Ma ngoại vực đẳng cấp này, cũng không phải chuyện dễ dàng, tu sĩ đến rèn luyện đa phần đều là đệ tử Kết Đan kỳ, nhiều lắm chỉ có hai tu sĩ Kim Đan kỳ thống lĩnh, đụng phải loại như Huyết Ma, tự bảo vệ thì có thừa, nhưng muốn diệt sát tuyệt đối không thể, trong lịch sử vạn năm của tu chân liên minh, người có thể đơn thân độc mã diệt sát Thiên Ma cấp cao, có thể đếm trên đầu ngón tay, và không ai không phải là tuyệt thế thiên tài của tu chân giới.

Nhưng, cho dù là những tuyệt thế thiên tài này, cũng không giết Thiên Ma cấp cao như gặt lúa thế này, một lần một đống.

Thật là gặp quỷ mà, cho dù là những kẻ lãnh đạo như Nguyên Anh kỳ bọn họ, cũng không thể nào nhẹ nhàng làm như vậy được.

Kỳ thật Lạc Nại Hà giết Thiên Ma cũng không dễ dàng như những người dẫn đầu nghĩ, chẳng qua kiếm ý của y vừa khéo có thể khắc chế Thiên Ma, huyền cảnh lại có thể vây khốn Thiên Ma, mà bên cạnh lại còn có một tiểu Phượng Hoàng có thể tiêu diệt Thiên Ma, cơ duyên xảo hợp, mới tạo thành cục diện hiện tại.

Nhưng đây không phải là trọng điểm, những vị dẫn đầu không phải quan tâm kiếm tu này làm như thế nào, trọng điểm mà bọn họ quan tâm là, khi các Thiên Ma cấp cao trong một thời gian ngắn chết quá nhiều, sẽ phá hoại bình ổn giữa chiến trường ngoại vực và thế giới bên ngoài, đến lúc đó đại Thiên Ma Vương đang ngủ say ở nơi sâu trong chiến trường ngoại vực sẽ thức tỉnh, vừa nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra này, sắc mặt của ba bị Nguyên Anh kỳ dẫn dầu đều xanh lét.

Lạc Nại Hà không biết hành vi báo thù của y đã kinh động tới ba thủ lĩnh, lúc này y đang chuẩn bị tiến vào chiến trường ngoại vực lần thứ tám, y dùng công trạng tiêu diệt Thiên Ma, từ doanh địa đổi về rất nhiều dược trị thương và bùa chú tính phụ trợ, không có nước bọt của tiểu hồng điểu và năng lực trinh sát từ trên không, y chỉ có thể dựa vào những dược liệu và bùa chú này.

Kỳ thật làm thần thú chính hiệu, nước bọt và năng lực trinh sát trên không của tiểu Phượng Hoàng mạnh hơn tiểu hồng điểu, nhưng khi tiểu Phượng Hoàng phát hiện mình bị dụ lên thuyền tặc kết quả đồ chơi không thấy đâu, thì liền dở chứng, trừ khi phát hiện Thiên Ma thích để ý tới thì phun ra vài tiểu hỏa cầu, những lúc khác đều tiêu cực đình công.

Lạc Nại Hà cũng không để ý, chỉ cần khi giết Thiên Ma ngoại vực, tiểu Phượng Hoàng chịu xuất lực là được rồi, khiến y hận tới ngứa răng chính là, một năm này, bảy lần ra vào, Thiên Ma chết trên tay y không đếm xuể, nhưng lại chưa từng đụng phải một con Tình Ma, điều này khiến y rất không cam tâm, những Thiên Ma khác giết nhiều hơn nữa cũng chỉ có thêm lợi, nhưng y chân chính muốn giết chỉ có Tình Ma.

“Này… ta nghe nói ngươi cần tình báo của Tình Ma?”

Một giọng nói nữ tử không mang chút hơi ấm vang lên sau lưng y.

Vạn Tú Nhi?

Lạc Nại Hà nhận ra nữ tu sĩ đứng sau lưng này, nếu là trước kia, đại khái y sẽ trêu chọc nữ tử vài câu, lần đầu tiên gặp Vạn Tú Nhi, nàng còn là một thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi, thanh thuần khả ái, mỗi lần đều tức giận bừng bừng trừng y. Nhưng hiện tại y đã không còn tâm tình mỗi ngày đều phải khoái lạc trôi qua như quá khứ nữa, trong sinh mạng của y, chỉ còn lại hai chữ: báo thù. Thậm chí ngay cả việc rốt cuộc là con Tình Ma nào hại chết sư huynh y cũng không có tâm tình truy vấn.

Đều giết hết đi, bất kể là con nào, từ nay về sau, y muốn Tình Ma tuyệt chủng trên đời.

“Ngươi có? Muốn điểm cống hiến hay điểm công trạng? Giá cả có thể thương lượng.”

Y theo thói quen lấy hai thẻ ngọc ra, một cái là thẻ chuyên dùng để ghi chú điểm cống hiến của La Phù Kiếm Môn, một là ghi chú điểm công trạng do liên minh tu chân phát. Thói quen này một năm nay y vừa mới dưỡng thành, vì mua dược mua bùa chú mua tình báo đều cần dùng tới, chỉ đáng tiếc hai cái trước rất dễ dàng mua được, nhưng tình báo thì không dễ mua. Chiến trường ngoại vực quá lớn, không phải mỗi tu sĩ đều có thể gặp được Tình Ma, cho dù có người gặp dược, cũng rất ít tu sĩ có thể thoát được từ tay Tình Ma, loại Thiên Ma lợi hại nhất dưới đại Thiên Ma Vương, danh hiệu này không phải gọi không, gặp phải Mộng Ma, chỉ cần không ngủ, trên cơ bản chạy trốn sẽ không vấn đề, nếu vận may tốt chút, giết ngược lại nó cũng không tính khó khăn, Ảnh Ma phiền toái chút, loại Thiên Ma này rất sở trường ẩn núp, nhưng đổi lại, những phương diện khác thì loại Thiên Ma này chỉ ở mức trung bình, chỉ cần có thể tìm ra nơi nó ẩn núp, muốn giết nó cũng không quá khó khăn, khó giết nhất là Huyết Ma, chẳng qua khó nắm bắt nhất chính là Cốt Ma, nhưng nhược điểm của Cốt Ma là tốc độ quá chậm, chỉ cần không bị một kích tất sát, cơ hội chạy trốn vẫn rất cao, chỉ có Tình Ma là đáng sợ nhất.

Cho dù Lạc Nại Hà có Huyền Vụ kiếm ý và tiểu Phượng Hoàng hai khắc tinh Thiên Ma, thì đối kháng Tình Ma cũng không nắm chắc được mấy phần, vì Tình ma là cao thủ khống chế tình tự, nó dựa vào thất tình lục dục của tu sĩ mà sinh tồn trướng đại, Lạc Nại Hà lúc này hận nhất chính là Tình Ma, hận ý của y càng sâu, thì càng có thể nuôi dưỡng Tình Ma, khiến Tình Ma trở nên càng thêm cường đại.

Nhưng cho dù không có một chút nắm chắc, Lạc Nại Hà cũng vẫn phải giết Tình Ma, tuyệt đối không bỏ qua, chết không hối hận, đây là chuyện duy nhất y có thể làm vì sư huynh.

Hối hận sao?

Hối hận lúc đầu bực dọc bỏ đi, kết quả thành vĩnh biệt với sư huynh?

Không sai. Y hối hận, hiện tại y vô cùng hối hận, y có bao nhiêu căm hận đối với Tình Ma, thì tay cầm kiếm liền có bấy nhiêu lực. Giết sạch tất cả Tình Ma, như vậy sau khi chết gặp được sư huynh, y mới có thể lý lẽ đương nhiên cười nói một câu: “Sư huynh, nhìn đi, đệ lợi hại hơn huynh nha, sau này không thể lại bức đệ tu luyện nữa đâu.”

Sư huynh nhất định sẽ rất cao hứng, sư huynh từng rất hy vọng y có thể tu luyện đàng hoàng.

Cho nên, bất kể Vạn Tú Nhi muốn giá cao thế nào, chỉ cần nàng có thể cung cấp tình báo của Tình Ma, y đều nguyện ý bỏ ra bất cứ giá nào.

“Một ngàn điểm công trạng.”

Vạn Tú Nhi ném ra một thẻ ngọc ghi chú địa điểm xuất nhập của Tình Ma, không có nửa điểm do dự như sư tử há miệng, điểm công trạng và điểm cống hiến trong nội bộ La Phù Kiếm Môn quy đổi ra chính là một phần trăm, một ngàn điểm công trạng, tương đương với mười vạn điểm cống hiến, một năm nay Lạc Nại Hà giết không dưới ba mươi Thiên Ma cao cấp, lại tiếp nhận toàn bộ nhiệm vụ của La Phù Kiếm Môn, trừ đi số y đã dùng để mua dược mua bùa chú, thì còn lại đúng một ngàn điểm công trạng, không dư nửa điểm, không thiếu nửa điểm, Vạn Tú Nhi quả thật chính là đã nắm chắc rồi mới ra giá.

Lạc Nại Hà không nói nhiều lời, trực tiếp ném thẻ ngọc qua cho Vạn Tú Nhi, sau đó thần thức truyền vào trong thẻ ngọc kia, ghi nhớ thật kỹ mười mấy địa điểm, rồi ném đi, thẻ ngọc bay đi thật xa, rồi rơi xuống đất.

Y không quay đầu lại, xé không lao đi, nên không thấy được, trên gương mặt mỹ lệ của Vạn Tú Nhi, dần hiện lên một nụ cười âm lạnh.

Một thân hình thẳng tắp xuất hiện cạnh thẻ ngọc, cúi lưng, thần thức đảo qua, lập tức siết hai ngón tay, thẻ ngọc liền hóa thành cát bụi.

Nụ cười lạnh của Vạn Tú Nhi lập tức đông cứng trên mặt.

“Cảnh, Cảnh Dương sư thúc…” Nàng kinh hô một tiếng, trong mắt hiện lên mấy phần hoảng sợ.

“Tại sao phải lừa y?”

Mục quang Cảnh Dương đặt lên người nàng, giống như thanh trường kiếm sắc bén, sắc đến mức tựa hồ khiến nàng cảm thấy thân thể đã bị chém làm hai nửa.

“Ta, ta không có…”

Nàng muốn biện giải, nhưng Cảnh Dương lại lạnh lùng cắt đứt.

“Mười ba địa điểm, trong đó có năm chỗ là tử địa trứ danh của chiến trường ngoại vực, hễ bước vào sẽ không có đường sống. Ngươi muốn y chết.” Là ngữ khí khẳng định, không phải nghi vấn, Cảnh Dương nhìn nàng, trong mục quang không có bất cứ cảm tình gì, giống như đang nhìn một hòn đá không có chút công dụng gì.

“Những địa điểm đó nhất định có Tình Ma, chỉ có Tình Ma, mới khiến cho tu sĩ ngay cả chạy cũng không chạy thoát…” Vạn Tú Nhi lý lẽ thỏa đáng, nàng đưa không phải là tình báo giả, chẳng qua là tình báo không trải qua kiểm chứng mà thôi, cho nên không cần chột dạ.

Cảnh Dương nhếch môi, lý do không tồi, cũng chỉ có phế vật đó mới bị mắc lừa, năm địa điểm đó là cấm địa mà thủ tọa ngàn dặn vạn dò không thể tiếp cận, chẳng qua mỗi lần thủ tọa dặn dò, phế vật đó đều đơn thân độc mã vác kiếm tiến vào chiến trường ngoại vực.

Kiếm quang lóe lên, cạo sạch mái tóc của Vạn Tú Nhi, đây là một lời cảnh cáo.

Trong tiếng kinh hô bén ngót và mái tóc tung bay đầy trời, hắn lười tiếp tục nhìn nữ nhân không biết đang nói lung tung cái gì kia, quay người đuổi theo hướng Lạc Nại Hà đã đi, có Cụ Phong kiếm ý, về mặt tốc độ hắn không sợ bị phế vật đó bỏ lại.

“Tóc của ta…”

Vạn Tú Nhi ôm chặt đỉnh đầu nhẵn bóng, nước mắt tuôn rơi cuồn cuộn, hận ý trong mắt càng đậm, nàng cắn chặt môi, huyết châu từ cánh môi rơi xuống, cách màn nước mắt, nàng nhìn theo bóng lưng Cảnh Dương rời đi, chợt bắt đầu cuồng tiếu.

“Đi đi… đi đi… ngươi cũng cùng đi chịu chết với phế vật đó đi… ngươi cho rằng ta không biết sao, mỗi lần phế vật đó đi vào chiến trường ngoại vực, ngươi đều lén đi theo sau y… y tự mình tìm chết thì thôi đi, ngươi tại sao phải cùng với y… chết đi… đều chết hết đi… ta sẽ không bao giờ trông mong ngươi có thể nhìn ta thêm một lần nữa… đều chết hết đi…”

Tiếng cuồng tiếu kinh động cả doanh địa, rất nhiều tu sĩ chạy tới, nhìn thấy nữ tử giống như đã điên loạn này, đối với đỉnh đầu trọc lóc của nàng biểu hiện vô cùng kinh dị.

Ai cay nghiệt ra tay tàn hoa như thế?

Cảnh Dương đứng ở cửa phong vực cản Lạc Nại Hà.

“Tình báo là giả.”


Nhìn Lạc Nại Hà hiện giờ giống như một thanh kiếm đã tuốt khỏi vỏ, sâu trong đáy mắt băng lạnh của hắn có một chút phức tạp. Trong một năm này, hắn tận mắt nhìn thấy phế vật lột xác, giống như phế thiết, sau từng trận chiến, từ từ lột bỏ tầng rỉ sét, lộ ra phong quang.

Thân ảnh trước mắt, với trong ký ức, Lạc Nại Hà trong những cảnh tượng mà Tô Lạc đã truyền sang cho hắn, đang dần dần trở lại, khí chất, thần thái, nhãn thần, thậm chí cả biểu tình càng lúc càng trầm mặc, đều càng lúc càng tiếp cận với Lạc Nại Hà kia, hắn thậm chí cảm giác được, Lạc Nại Hà đang từng bước từng bước đi theo vận mệnh đã sắp đặt, cứ tiếp tục như vậy, không cần ba trăm năm, chỉ sợ không tới ba năm, tử kiếp của y đã tới rồi.

Người khiến cho tương lai của mình không tiếc hết thảy, thà thân chết hồn tan cũng phải nghịch thiên thay đổi số mạng, hiện tại lại ra bộ dáng này sao?

Cảnh Dương cảm thấy rất hoang đường, mình trong tương lại đó nhất định là mắt có vấn đề, so sánh với Lạc Nại Hà hiện tại đang lộ ra sự sắc bén, thì kẻ vô lại trước đây ôm chân đệ tử chấp sự điện khóc cầu càng khiến người ta nhìn thuận mắt hơn.

Nghĩ đến Tô Lạc… không, nên nói là hắn trong tương lai, thế nhưng lại vì gia hỏa càng lúc càng không thuận mắt này rơi vào cảnh ngộ hiện tại, thân thể không còn, hồn phách cũng tiêu tan hơn nửa, chỉ còn lại một cỗ tàn hồn trốn trong thức hải ngủ say, Cảnh Dương ngay cả răng cũng sắp nghiến bằng.

Thế là nhãn thần nhìn Lạc Nại Hà càng lúc càng băng lạnh bất thiện.

“Không liên quan đến ngươi, là thật là giả tự ta sẽ khảo chứng.”

Lạc Nại Hà nhìn Cảnh Dương cũng rất không thuận mắt, sư huynh là vì cứu hắn mới gặp nạn, nhưng hỗn đàn này cư nhiên trước giờ chưa từng nghĩ tới việc báo thù cho sư huynh, còn ba lần bốn lượt ngăn cản mình, vương bát đản vong ân phụ nghĩa, trước đây thật sự đã nhìn lầm hắn rồi.

Mình cư nhiên từng song tu với người này một lần, tuy lúc đó là cấp bách không còn cách nào, nhưng hiện tại nhớ lại, vẫn khiến y cảm thấy khó chịu, may mà sư huynh đã không còn nữa, nếu không y cũng không có mặt mũi xuống hoàng tuyền gặp sư huynh.

Cả hai đều chướng mắt lẫn nhau, cùng Cảnh Dương đi tới bước đường này, chỉ sợ ai trong bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới sẽ xảy ra.

“Dùng mạng sống của ngươi đi khảo chứng sao? Trước đây cảm thấy ngươi là phế vật, hiện tại xem ra, ngươi căn bản là bạch si không có đầu óc.” Cảnh Dương lạnh lùng chế giễu.

“So ra vẫn tốt hơn thứ bạch nhãn lang.” Lạc Nại Hà châm biếm ngược lại.

(*Bạch nhãn lang: chỉ người vô tình vô nghĩa, tâm địa hiểm ác, lấy oán trả ơn.)

Tiểu Phượng Hoàng nằm trên đầu y ngáp một cái, hai nhân loại này thật kỳ quái, mỗi lần tiến vào chiến trường ngoại vực đều phải gây một trận, xem đi, một lát nữa sẽ có người muốn vung kiếm, tiếp đó uy hiếp vài câu rồi thu trận, nên làm gì thì làm đó, thật sự không hiểu nổi hai gia hỏa này, nếu đánh thì đánh cho đàng hoàng dứt điểm, mỗi lần chỉ là bày ra bộ dáng thì có nghĩa lý gì a. Nếu là trước đây, nó sớm đã phun chân hỏa Phượng Hoàng ra rồi, nhưng gia hỏa đối diện này có chút kỳ quái, trên người hắn cư nhiên có khí tức của Phượng Hoàng, hình như còn là khí tức trên người nó, phát hiện này khiến tiểu Phượng Hoàng thu liễm lại, đắn đo suy tính làm sao mới có thể thu khí tức Phượng Hoàng về.

Tiểu hồng điểu nằm trên đỉnh đầu tiểu lang, cũng đảo mắt trắng, lười tiếp tục để ý tới hai gia hỏa này. Tuy lần trước chúng bị Lạc Nại Hà ném lại La Phù Kiếm Môn, nhưng tiểu hồng điểu và tiểu lang sao có thể nghe lời, không qua bao lâu liền nhờ vào mũi của tiểu lang ngửi mùi một đường truy tới. Khiến tiểu hồng điểu canh cánh trong lòng chính là, ổ của nó đã bị tiểu Phượng Hoàng chiếm cứ mất rồi, cho nên tiểu hồng điểu chỉ một lòng suy tính làm sao để đoạt ổ về, còn giữa Lạc Nại Hà và Cảnh Dương rốt cuộc là chuyện gì, nó cũng lười nghiên cứu.

Hai nhân loại, liên quan gì tới điểu như nó.

Còn về tiểu lang… lấy tuổi tác yêu thú mà nói, nó mới chỉ là nhi đồng lang vừa thoát ly sữa mẹ không lâu, chuyện của lang thành niên nó không hiểu, càng huống hồ là chút chuyện nát của hai nhân loại này, chỉ xem như đang coi kịch.

Ân ân, quả nhiên vung kiếm, tiểu lang dựng tai lên, hung tính trong xương cốt yêu thú càng lúc càng khó đè nén, hai mắt lang trợn tròn vo, nếu nó biết nói chuyện, tính ra đã hét lên ‘đánh, nhanh đánh đi’ rồi.

Di? Lần này chơi thật sao?

Tiểu hồng điểu rướn cổ, ngay cả tiểu Phượng Hoàng cũng quên ngáp, một thân lông vũ hỏa hồng vì hưng phấn mà nhảy múa như mầm hỏa.

Trước đây mỗi lần giằng co, đều là Cảnh Dương lùi trước, nhưng lần này không được, Vạn Tú Nhi đưa ra phần tình báo giả đó, bên trong có năm tuyệt địa, đừng nói là hắn, chỉ sợ dù là chưởng giáo chân nhân tới đây, cũng không có tự tin có thể bảo vệ chu toàn cho Lạc Nại Hà, cho nên lần này hắn tuyệt đối sẽ không nhường Lạc Nại Hà nữa.

“Từ bỏ đi, Cụ Phong kiếm ý khắc chế kiếm ý của ngươi, ta không nhường bước, ngươi một tất cũng khó đi.”

Cảnh Dương không muốn động thủ lắm, hắn xuất thủ tất dùng toàn lực, vạn nhất không cẩn thận không kịp thu tay, chỉ sợ tử kiếp của Lạc Nại Hà còn chưa tới, hắn đã lỡ tay biến phế vật này thành người chết rồi. Đây cũng là nguyên nhân mấy lần trước hắn đều chủ động nhượng bộ, không phải không dám động thủ, mà là sợ thất thủ.

Lạc Nại Hà nhẹ hừ một tiếng, nói: “Ngươi cho là ta không chuẩn bị gì sao?”

Y lấy một vò rượu từ trong túi trữ đồ ra, hét lớn lên: “Còn không đi ra, ta liền ném vỡ vò rượu này.”

“Haizzz…”

Trúc Diệp Thanh khổ mặt rờ mũi từ sau cửa phong vực bước ra, báo oán nói: “Chuyện của hai người các ngươi, tại sao phải kéo ta vào.”

Truy theo tên trộm rượu truy tới mức bị tên trộm rượu xem thành triệu hoán thú để sai sử, tính ra hắn cũng là độc nhất, nhưng không còn cách nào, ai bảo tên trộm rượu này quá gian xảo, nắm được điểm yếu của hắn.

Vò rượu ‘Túy Lý Thiên Thu’ trong tay Lạc Nại Hà, không phải rượu bình thường, mà là vò men rượu, bên trong chứa nguyên dịch của một giọt ‘Nhất Vạn Niên Thái Đoản’ mà năm đó Tô Lạc cho hắn, chính nhờ vào giọt rượu ‘Nhất Vạn Niên Thái Đoản’ này, hắn mới có thể phỏng theo làm ra ‘Túy Lý Thiên Thu’, vò rượu này nếu bị vỡ, hắn sẽ đau lòng tới chết.

“Không liên quan tới ngươi, mau cút.” Cảnh Dương nhăn mày, phế vật này đã thông minh ra rồi, lần này còn biết gọi trợ thủ.

“Ngươi nếu có thể giúp ta giành lại vò rượu đó nguyên vẹn vô khuyết, ta liền đi.”

Trúc Diệp Thanh ai thanh than thở rút kiếm ra, kiếm hoa lóe lên, một đóa Thanh Liên từ dưới chân hắn từ từ dâng cao. Đây là Thanh Liên kiếm ý chân chính, không phải là đồ phục chế do Huyền Vụ kiếm ý nuốt chửng, uy lực tự nhiên không giống ngày nào, ít nhất, đối diện với Cụ Phong cuồn cuộn quanh người Cảnh Dương, đóa Thanh Liền này chỉ hơi lắt lư, nếu so với bạch vụ trên người Lạc Nại Hà tiết ra vừa tới gần đã bị thổi tan, tựa hồ có thể xưng là vững như núi Thái Sơn.

“Ngươi có thể đừng tùy tính như thế được không?”

Nộ ý trong lòng Cảnh Dương dâng lên, càng lúc càng cảm thấy Lạc Nại Hà hiện tại quả thật đáng hận cực điểm, phế vật này trước đây rõ ràng là kẻ có nguy hiểm liền chạy nhanh hơn gió, tại sao hiện tại lại biến thành kẻ điên rõ ràng biết trên núi có hổ vẫn cứ xông lên?

Lạc Nại Hà như vậy, căn bản không phải Lạc Nại Hà mà hắn quen biết, đáng hận cực điểm.

“Ta chỉ làm chuyện ta nên làm, ngươi mới kỳ lạ, ta báo thù cho sư huynh, ngươi dựa vào cái gì cản ta? Trúc Diệp Thanh sư huynh, cản hắn một khắc.”

Nói xong, Lạc Nại Hà vòng qua Cảnh Dương, không chút do dự bay về phía trước.

Cảnh Dương trầm mặc, không chút lưu tình, Cụ Phong kiếm ý bao lấy vô số hỏa cầu, bay về hướng Lạc Nại Hà.

“Bộ Bộ Sinh Liên.”

Trúc Diệp Thanh nhẹ gầm lên, bước lên trước, mỗi một bước chân, một đóa Thanh Liên sẽ từ gót chân bay ra, đón gió phồng lên, Lạc Nại Hà quay đầu nhìn một cái, sau đó toàn lực bay tiếp về trước.

“Tránh ra, ngươi không phải đối thủ của ta.”

Cảnh Dương lạnh lùng hét lên, mũi kiếm bắn ra, Cụ Phong kiếm ý một phân làm năm, bao vây bốn đóa Thanh Liên.

Trúc Diệp Thanh kinh ngạc, nói: “Cụ Phong kiếm ý của ngươi thế nhưng đã đại thành…” Trong nhất thời kinh ngạc không biết nói sao cho tốt, ngây ra nửa ngày, mới nói: “Ta quả nhiên không phải đối thủ của ngươi, Cảnh Dương, ngươi là yêu nghiệt phải không, mới trôi qua mấy năm, kiếm ý của ngươi thế nhưng đã khống chế còn mạnh hơn thủ tọa đại nhân, tu vi đồng đẳng, chỉ sợ không có ai là đối thủ của ngươi. Nhưng Thanh Liên kiếm quyết của ta cũng không phải kẻ yếu, đánh không lại ngươi, quấn ngươi một khắc vẫn có thể làm được.”

“Vì một vò rượu, ngươi để phế vật đó đi vào chỗ chết sao?” Thần sắc Cảnh Dương càng lúc càng lạnh.

“Ta không biết ngươi tại sao chiếu cố y như vậy, nhưng lần này thì ngươi sai rồi.” Trúc Diệp Thanh chắp tay sau lưng, vạt áo phất phơ trong Cụ Phong, khóe môi lại mang theo nụ cười nhạt, “Có vài chuyện, cho dù liều mạng cũng phải làm được, đổi lại ta là y, nếu Nữ Nhi Hồng sư huynh chết trên tay Tình Ma, ta sẽ làm chuyện giống y, thậm chí còn điên cuồng hơn. Cảnh Dương, ta thừa nhận, về mặt tu luyện, ta không bằng ngươi, nhưng về phương diện này, ngươi quá bất cận nhân tình, cho dù tu vi của ngươi có mạnh hơn ta, ta cũng sẽ không kính phục ngươi, ngược lại Lạc sư đệ, càng khiến ta kính phục.”

Kỳ thật bối phận của Nữ Nhi Hồng hiện tại đã thấp hơn hắn, nhưng trong lòng hắn, Nữ Nhi Hồng vĩnh viễn đều là vị sư huynh dạy hắn ủ rượu, dạy hắn luyện kiếm, nếu so về tâm, cảm thụ của Lạc Nại Hà, không ai có thể lý giải bằng hắn, vì lý giải, cho nên hắn mới chịu ra tay giúp đỡ Lạc Nại Hà.

“Như vậy nhìn y đi tìm chết, chính là hiểu nhân tình sao?”

Cảnh Dương cắn chặt môi, trách nhiệm của Trúc Diệp Thanh khiến lòng hắn phẫn nộ, Tô Lạc căn bản không có chết, phế vật đó chính là tự tìm chết một cách vô ích, nhưng lời này hắn không thể nói ra, vốn ý để lộ di thể Tô Lạc ra, là để phế vật đó triệt để chết tâm quên đi người Tô Lạc này, kết quả… phế vật không muốn làm phế vật nữa, lẽ nào còn muốn làm tình thánh?

“Chỉ cần không phải chết vô ích…” Trúc Diệp Thanh mỉm cười, “Người quan tâm nhất không còn nữa, sống lại có ý nghĩa gì, ngươi cưỡng ép lưu y lại, chẳng qua là một cái xác không hồn mà thôi, còn không bằng để y oanh oanh liệt liệt đại chiến một trận…”

Lời chưa nói xong, bốn đóa Thanh Liên tựa hồ đồng thời bị Cụ Phong xoáy nát, sắc mặt hắn trắng bệch, thổ ra ngụm máu, thần sắc lại càng nhẹ nhõm.

“Ta đã tận lực rồi, cáo từ.”

Nói xong, Trúc Diệp Thanh lùi về sau, tránh khỏi cửa phong vực, bên ngoài, Nữ Nhi Hồng yên tĩnh đứng, trên gương mặt thuần khiết trắng ngần, hiện lên thần sắc hoang mang.

“Dô, sư huynh, huynh đang đợi đệ sao…”

Lau đi vết máu bên khóe miệng, Trúc Diệp Thanh lộ ra nụ cười sạch sẽ dịu dàng như áng mây trên trời.

“Tô Lạc không chết…” Nữ Nhi Hồng thấp giọng lầm bầm, “Ta cảm thấy được, hắn đang ở ngay đây…”


Trúc Diệp Thanh lặng lẽ nhìn Nữ Nhi Hồng, nụ cười sạch sẽ dịu dàng dần trở nên lay động, dần nhiều thêm chút bi ai. Sau khi mất ký ức, trong lòng Nữ Nhi Hồng, tựa hồ chỉ còn lại hai chữ Tô Lạc.

Vị sư huynh mà hắn quan tâm nhất, kỳ thật đã sớm không còn nữa rồi, Nữ Nhi Hồng đang sống, chỉ là một xác chết biết đi trong lòng khắc hai chữ Tô Lạc mà thôi.

Huyết Ma.

Hắn siết chặt kiếm, Lạc Nại Hà có thể vì diệt tận Tình Ma mà tung hoàng ngang dọc tại chiến trường ngoại vực, vậy thì tại sao hắn lại không thể diệt tận Huyết Ma?

Dù có chết, cũng không hối hận.

Quay người, lại lần nữa đi vào cửa phong vực, trên mặt Trúc Diệp Thanh, đã là một mảnh sát ý vô tận.

Tin tức càng lúc càng có nhiều Thiên Ma cấp cao chết nhanh chóng truyền tới tu chân liên minh, ba vị dẫn đầu tựa hồ sắp bạo nộ như lôi.

“Rốt cuộc là do hỗn đàn nào làm, nếu đánh thức đại Thiên Ma Vương, mọi người đều cùng xong đời…”

“Đợi đã, tra được rồi, là ba đệ tử của La Phù Kiếm Môn… gặp quỷ a, một nhị lưu môn phái, vậy mà lập tức xuất ra ba yêu nghiệt… còn thêm một Phượng Hoàng chưa thành niên… trời ơi, bọn họ từ đâu bắt được một thần thú, thật không có thiên lý, tu chân liên minh chúng ta vừa cầu vừa dụ bao nhiêu năm cũng không lừa được một thần thú tới tọa trấn…”

Ba vị dẫn đầu quay nhìn nhau, một khắc sâu, một tiếng gầm thét tức giận truyền khắp doanh địa tu chân liên minh.

“Hai tên nhị hóa của La Phù Kiếm Môn, lăn đi chết cho lão tử.”

Thủ tọa Minh Nguyệt Phong và thủ tọa Tiểu Thạch Phong đang đấu võ mồm đồng thời ngậm miệng, nhìn lẫn nhau.

“Hắn nói chúng ta là nhị hóa.”

Sắn tay áo.

“Đập chết hắn.”

Vung kiếm.

Quả nhiên hai nhị hóa, trách không được nội bộ La Phù Kiếm Môn cũng náo tới mức thiên nộ nhân oán.

Một mảnh thảo sắc xanh xanh, đây là tuyệt địa thứ nhất, bất đồng với sắc thảo vàng héo ở nơi khác, lùm cỏ nơi này, xanh tươi mơn mởn, thậm chí còn phản chiếu lên bầu trời thành một màu bích ngọc, mấy đám mây bạch sắc trôi nổi giữa trời, một nơi nhìn rất an tường.

Nhưng tiểu lang dừng chân không bước tiếp, thậm chí còn cắn vạt áo Lạc Nại Hà, không để y tiến lên nửa bước. Cảm giác nhạy bén chỉ có yêu thú có, khiến nó cảm ứng được nguy hiểm ẩn núp dưới quan cảnh an tường này, nguy hiểm hơn tất cả những nơi khác.

“Nơi này có chút không đúng.” Ngay cả tiểu Phượng Hoàng cũng phát giác ra mấy phần không đúng, quan sát một lúc, mới phát hiện. “Những đám mây đó không động.”

“Là giả.” Lạc Nại Hà cũng nhìn vài cái, chợt kinh sợ, “Huyền cảnh?”

Mắt y nhanh chóng híp lại, không phải tất cả Thiên Ma đều biết sử dụng huyền cảnh, Mộng Ma được xem là một, nhưng huyền cảnh của Mộng Ma chỉ khi dựa vào mộng cảnh mới có thể phát huy uy lực, Tình Ma cũng tính là một trong đó, nhưng huyền cảnh của Tình Ma là dựa vào nhân tâm.

“Các ngươi nhìn xem, nơi kết thúc của mảnh thảo nguyên này, có phải có một toàn bạch sơn?”

Huyết dịch của y dần sôi sục lên, năm đó tại Cô Tô đài, huyền cảnh mà Thiên Ma ngoại vực y gặp gỡ đó thi triển, vô cùng giống cái hiện tại, thảo nguyên nhìn tận chân trời, đám mây trắng tinh, còn có một toàn bạch sơn sừng sững vĩnh viễn cũng không bay tới được, so sánh với huyền cảnh giống như hiện thực đó, huyền cảnh trước mắt này rõ ràng yếu đi rất nhiều, ít nhất ngay cả tiểu Phượng Hoàng cũng có thể nhìn ra được đám mây là giả.

Vạn Tú Nhi có lẽ không mang ý tốt, nhưng phần tình báo này, cũng không hoàn toàn là giả đi, ít nhất, đánh bừa lại đụng, chứng minh nơi này quả nhiên có Tình Ma tồn tại.

Tiểu hồng điểu vỗ cánh phạch phạch bay lên, bay càng cao, nhìn càng xa mà, luận về tầm nhìn, tiểu Phượng Hoàng cũng không sánh bằng, tiểu Phượng Hoàng vừa ra khỏi vỏ, lông cánh còn chưa mọc dài, căn bản không thể bay.

“Đúng là có một tòa núi, bạch sắc, kỳ quái, chiến trường ngoại vực sao lại có núi tuyết? Năm đó nhân loại tu sĩ và Thiên Ma ngoại vực đại chiến một trận ở đây, tất cả mạch núi đều bị san bằng, sơn cốc ao hồ cũng bị lắp phẳng, sau đó vài vị tu sĩ Đại Thừa kỳ tự nổ nguyên thần, tạo tổn hại nặng cho đại Thiên Ma Vương, bức nó phải chìm vào ngủ say, các tu sĩ nhân loại còn sống lại thiết lập cửa phong vực, vây tất cả Thiên Ma ngoại vực vào mảnh tử địa này, từ đó chiến trường ngoại vực vạn lý bình nguyên, cỏ hoang khô cằn, đừng nói tới núi, ngay cả mảnh cỏ xanh này cũng rất kỳ quái rồi.”

Tiểu hồng điểu dù sao cũng đã sống mấy trăm năm, bình thường không đáng dựa, nhưng kiến thức của nó, lại mạnh hơn Lạc Nại Hà rất nhiều, càng không cần nhắc tới một lang một Phượng, một là nhi đồng lang, một kia dứt khoát là một oa nhi Phượng.

Lạc Nại Hà hít thật sâu một hơi, để bình ổn cảm giác huyết dịch đang sôi trào.

“Lần này các ngươi lưu lại ở đây đi, ta và tiểu Phượng Hoàng sẽ vào.”

Y nắm chặt thanh kiếm, chiến đấu một năm nay, cảm xúc so với quá khứ mười ba năm kia mang tới cho y càng nhiều hơn, vì y chưa từng một lần chạy trốn, mỗi cuộc chiến trải nghiệm chính là tử chiến không lùi, y có thể cảm giác được trong thân thể nhiều thêm chút gì đó, trong đầu tựa hồ cũng có thứ gì đó đang dung nhập vào, khiến y có thể nhanh chóng thích ứng với loại tử chiến này, thậm chí lực khống chế đối với kiếm ý cũng nâng cao rất nhiều, tuy không đạt tới trạng thái đại thành như Cảnh Dương, nhưng ít nhất cũng coi như đăng đường nhập thất rồi, Huyền Vụ kiếm ý trong thức hải, đã không còn kháng cự ý chí của y, thậm chí ngay cả tiêu cực đình công cũng không dám nữa, trên cơ bản đã được tới mức chỉ đâu đánh đó.

“Ngao ô…”

Tiểu lang nói gì không ai nghe hiểu, nhưng không quan hệ, từ thái độ nó cắn chặt ống quần của Lạc Nại Hà thì biết nó thà chết cũng phải theo.

Tiểu hồng điểu hất cằm, giả vờ như cái gì cũng không nhìn thấy. Chuyện báo thù cho Tô Lạc cũng không phải là chuyện của một mình tiểu tử thúi này, đương nhiên, nó sẽ không nói ra, cho dù phải nói, cũng là nói quái vật Tô Lạc đó, sớm chết sớm siêu sinh mới tốt.

Lạc Nại Hà cũng không tiếp tục dây dưa, phất kiếm lên, nói: “Vậy được, các ngươi cùng tiến vào, sinh, cùng sinh, tử, cùng tử.”

Nói rồi, không do dự nữa, cất chân bước vào mảnh thảo nguyên xanh đó.

“Hi hi…”

Một tiếng cười nhẹ nhàn nhạt phiêu phiêu lãng lãng truyền tới.

“Đã lâu không có tu sĩ nào dám bước vào chịu chết… hận ý rất nồng đậm, ta thích… tiểu gia hỏa, hình như ngươi rất hận ta nha… ta đã làm chuyện gì khiến ngươi không cao hứng sao?”

Một quang ảnh hắc sắc lấp lánh không xa, nhìn không rõ hình dạng, nhưng hận ý trong lòng Lạc Nại Hà, lại bị phiến sắc sắc đó câu động càng lúc càng nồng liệt.

Đó chính là Tình Ma, y chém ra một kiếm, kiếm quang xuyên qua quang ảnh hắc sắc, nhưng không hề tạo thành bất cứ tổn hại nào.

“Ngu ngốc, Thiên Ma ngoại vực vô hình vô tướng, đặc biệt là Tình Ma, nó sinh từ trong thất tình, xem thất tình là thức ăn, hiện tại còn chưa ngưng kết thành thực thể, kiếm quang bình thường không tổn thương được nó, dùng kiếm ý. Còn ngươi… nhìn cái gì mà nhìn, một con tiểu điểu nát, chiếm ổ của bổn điểu gia liền phải xuất lực cho bổn điểu gia, dùng hỏa của ngươi gắng sức phun vào gia hỏa đáng ghét đối diện kia…”

Tiểu hồng điểu chỉ tay sai khiến, rất có phong độ, đáng tiếc một đạo trụ hỏa nhỏ như ngón tay trực tiếp bắn nó thành tiểu hắc điểu, thoáng chốc phong độ gì cũng không còn.

Tiểu lang giơ vuốt lên che miệng, con mắt tròn vo của nó thoáng chốc biến thành hình trăng khuyết.

Tiểu Phượng Hoàng phun ra một làn khói, chép chép miệng, lúc này mới phun ra một trụ hỏa lao tới đoàn quang ảnh hắc sắc kia.

“Tiểu Huyền, vây chặt nó!”

Gần như đồng thời, Lạc Nại Hà cũng giải phóng ra kiếm ý, Thiên Ma huyền cảnh thoáng chốc thành hình.

“Hi… di?”

Quang ảnh hắc sắc vốn còn đang cười, nhưng giây tiếp theo thanh âm đã biến thành tiến kêu kinh nghi bất định. Phượng Hoàng chân hỏa? Cảm giác thật đáng ghét, đây chính là khắc tinh của Thiên Ma ngoại vực a. Còn bạch sương vừa mới xuất hiện này, sao lại có khí tức của đồng tộc?

“Này… ngươi cũng là Tình Ma… không đúng, không thể nào? Đáng ghét… không động đậy được…. không đúng, đây là huyền cảnh, gặp quỷ a, thế nhưng còn cao cấp hơn huyền cảnh của bổn ma…”

Tình Ma dù sao cũng là cao thủ sử dụng huyền cảnh, khi phát hiện kiếm khí mà Lạc Nại Hà giải phóng ra không trang bị bao nhiêu tính công kích, sau khi hình thành huyền cảnh, đã nhanh chóng phản ứng lại, chỉ thấy quang ảnh hắc sắc chợt co chợp phồng, chớp mắt biến mất tại chỗ, gần như đồng thời trong thoáng chốc nó biến mất, tiểu Phượng hoàng cũng phun ra trụ hỏa vút tới, bổ vào khoảng không.

Không vây được!

Lạc Nại Hà biến sắc, Tình Ma quả nhiên lợi hại, ưu thế lớn nhất của y thế nhưng lại không vây được nó, trận chiến này chỉ sợ khó đánh rồi.

“Tiểu huynh dệ, ngươi thật lợi hại, ta nhận thua được không? Sau này ngươi muốn đi về đông, ta tuyệt không sang tây…”

Tình Ma xuất hiện ở hướng khác, quang ảnh hắc sắc biến thành quang ảnh phấn sắc, ngữ khí cũng trở nên dịu mềm vô cùng, hơi mang theo mấy phần thấp trầm từ tính, nghe giống như có ma lực.

(*Phấn sắc: màu hồng)

Lạc Nại Hà giật nảy, âm thanh này sao lại giống giọng nói của sư huynh như vậy? Y hơi xuất thần, liền nghe thấy sau lưng truyền tới một tiếng nói băng lạnh mang theo tức giận.

“Đừng mắc lừa, đó là thất tình chủng ma đại pháp của Tình Ma…”

Cái gì?

Lạc Nại Hà chợt tỉnh lại, cảnh giác lùi về, nhưng đã trễ rồi, một lộ quang ảnh phấn sắc vô thanh vô tức quấn lên người y, đồng thời còn có một cỗ hương vị ngọt ngào chui thẳng vào mũi y.

Hương vị này… rất quen thuộc?

Đã từng ngửi qua ở đâu?

Một cảm giác khắc cốt ghi tâm chợt hiện lên trong ký ức Lạc Nại Hà… trong gian phòng gỗ của Cảnh Dương, hắc ám tới mức duỗi tay không thấy năm ngón, cánh tay băng lạnh, hương khí khiến người ta mê say, còn cả vòng tay làm y mê luyến…

Đúng, chính là hương vị này.

Lạc Nại Hà sắc mặt đại biến, lúc đó không phải chỉ có y và sư huynh sao? Lúc quấn quýt triền miên đó, sao lại có Tình Ma tồn tại?

Không thể nào… không thể nào…

Lòng y run rẩy. Lúc đó… lẽ nào sư huynh đang đối kháng với Tình Ma, y đột nhiên xông vào… sư huynh nhất định là vì cứu y… đáng chết, tại sao trừ cảnh tượng quấn quýt triền miên khiến y mặt nóng tim đập đó, những cái khác y không nhớ nổi.

Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?

Rõ ràng sau đó khi y tỉnh lại, sư huynh còn đoan chính ngồi ngay bên cạnh, nhưng… tiếp sau đó… tiếp sau đó… Cảnh Dương bị bắt đi, sư huynh không thấy nữa… đợi đã, Cảnh Dương rốt cuộc bị bắt đi khi nào, là trước đêm hôm đó, hay là sau đêm hôm đó? Lúc đó trong gian phòng gỗ, trừ sư huynh, trừ Tình Ma, có phải còn có Cảnh Dương?

“Thật hồ đồ a…” Một thanh âm nhẹ thầm thì bên tai y.

Hồ đồ, đúng, y thật hồ đồ, lúc đó tại sao không làm cho rõ tình huống…

“Nhân sinh hồ đồ như vậy, vẫn nên từ bỏ đi…”

Từ bỏ đi… sư huynh đã không còn nữa, y sống còn có ý nghĩa gì đâu?